————————————————————
Biên dịch viên: Đom Đóm
Chương: 12
Tiêu đề: Khúc hát giữa mùa hè (3)
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
————————————————————
“Thế nào?”
“Chị luôn đi trước rồi dừng lại khi có ai đó bắt kịp. Đó là sức hút của chị à? Nếu là vậy thì nói đi. Giờ tôi có thể giả vờ như bị tổn thương cho chị xem.”
“…Ở ngoài đời mà cậu cũng diễn à?”
“Vậy thì tôi phải làm thế nào? Nếu tôi thể hiện rằng tôi không bận tâm đến những gì chị làm, thì khi tôi đuổi theo, chị lại chạy trốn vì thấy gánh nặng đúng không?”
Tôi lại đi trước. Mùa này ngày rất dài, nên tôi cứ đi mà không sợ hãi. Tôi nghe thấy tiếng anh đuổi theo, rồi anh chạy song song với tôi.
Anh có thể cười nhạo tôi rằng: “Thấy chưa. Chị lại chạy trốn rồi”, nhưng anh vẫn đạp xe một cách bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Không lâu sau, chúng tôi xuống xe. Chúng tôi dắt xe và đi trên con đường mòn. Có những người đến đây để tập thể dục và thỉnh thoảng có những người dân địa phương đến thăm khu rừng, nên có những dấu chân trên những con đường.
Chúng tôi đi đến một bãi cỏ đã bị dẫm nát. Chiếc xe đạp được dựng lên ở một nơi được coi là điểm nghỉ chân không chính thức, và chúng tôi ngồi xuống. Anh cởi áo sơ mi và trải xuống cho tôi ngồi.
Chúng tôi im lặng, lắng nghe tiếng chim và côn trùng trong rừng. Xung quanh chúng tôi là cây cối và cỏ dại. Cái cây gần nhất có những bông hoa trắng nhỏ ở cuối cành. Tôi nhìn chằm chằm vào những bông hoa xinh xắn đó và nói với anh: “Mộc lan Nhật.”
Tôi nhìn anh và lẩm bẩm lần nữa: “Tên của cái cây đấy.”
“Chị thích cái cây đó à?”
Anh lại nhìn những cành cây và hỏi.
“Không. Chỉ là một cái cây mà tôi biết thôi.”
“Không thích thì sao lại nhớ tên?”
“Vì tên nó đẹp.”
“Ai đã nói cho chị biết?”
“Bà tôi hồi tôi còn nhỏ. Bà đã dạy tôi nhiều thứ nhưng tôi không nhớ hết được. Cái cây đó tôi nhớ là vì tôi đã tưởng tượng.”
“Tưởng tượng gì?”
“Tại sao cái tên lại khác với cách nó sinh ra. Tại sao nó lại có những bông hoa nhỏ như vậy mà lại tên là Cẩm chướng lớn đa tình chứ. Có lẽ những chiếc lá tròn này thực sự rất dịu dàng. Có lẽ nó có tình cảm lớn nhất trong số tất cả các cây ở đây, nên mới được gọi là rất đa tình. Ngày bé tôi đã nghĩ linh tinh như vậy.”
Anh nhếch mép cười. Tôi nhún vai.
“Tôi biết nó tệ, nhưng tôi còn nhỏ mà. Đừng cười nhạo tôi.”
“Sao lại nói trẻ con là tệ? Đứa trẻ nào lại đi trầm tư về tên cây như chị chứ. Tôi thì chỉ quan sát con ve sầu bám trên cây thôi. Vậy tôi phải làm sao đây?”
“Cậu đã cười nhạo tôi rồi còn gì.”
Anh cười một cách ấm ức, quay người lại và ngồi đối diện với tôi.
“Tôi thích những người biết suy tư.”
“...”
“Tôi cười là vì đứa trẻ ngày xưa từng nghĩ chuyện ngẫm ngợi là vô nghĩa ấy, cuối cùng vẫn không ngừng suy tưởng, lại còn lớn lên theo cái hướng mà tôi thích, thấy đáng quý nên bật cười thôi.”
“Hồi đó cậu còn biết bò nữa cơ.”
“Tôi biết bay đấy. Chị không thấy thôi.”
Tôi bật cười vì thấy thật vô lý. Anh đã chiến thắng tôi bằng một khuôn mặt trơ trẽn.
“Thế còn cây yêu thích của chị là gì?”
“Cây mộc.”
Tôi dùng hai tay ôm đầu gối và trả lời.
“Vào mùa đông không có nhiều cây ra hoa, nhưng khi đó mọc lại nở. Mọi thứ đều rụng lá dưới cơn gió lạnh và cằn cỗi, nhưng nó vẫn chịu đựng cái lạnh và nở hoa một mình. Tôi nghĩ: ‘Nó thật cô đơn’. Và dù cô đơn, nó vẫn tặng cho chúng ta một hương thơm trong lành… Hương thơm tỏa ra từ xa. Tôi thích nó vì nó là một cái cây dịu dàng, một cái cây tốt.”
“Thế còn mùa yêu thích?”
“Mùa đông.”
“Thế còn ngày yêu thích trong mùa đông?”
“…Cậu đang tra khảo tôi đấy à?”
“Nói đi. Ngày nào là ngày yêu thích của chị?”
“Ngày tôi nghe được một bản nhạc Giáng sinh.”
Anh hỏi tại sao tôi lại thích nó. Tôi gượng cười và thở dài. Tiền bối hiện lên như một sợi dây liên kết, và nỗi cô đơn và sự đau khổ của tôi cũng ùa về trong tâm trí.
“Trước Giáng sinh, mọi người và đường phố đều trở nên náo nhiệt. Bởi vì đó là ngày mà tình yêu là một điều hiển nhiên. Những người keo kiệt cũng nghĩ đến những người hàng xóm nghèo khổ và quyên góp cho đội cứu hộ tiếp tế, những người yêu nhau thì ở bên nhau, tặng quà cho bạn bè và ăn những món ngon cùng gia đình.”
Giáng sinh thực ra rất dài. Từ một tuần trước đó, và thậm chí sớm hơn là từ đầu tháng 12, các bài hát Giáng sinh đã chiếm vị trí cao trên bảng xếp hạng âm nhạc. Vì có nhiều người nghe và phát nhạc, nên tiếng nhạc Giáng sinh cứ vang vọng khắp nơi. Khuôn mặt của những người đi ngang qua đều tràn ngập sự háo hức, khiến tôi cũng cảm thấy hồi hộp.
Năm nay chúng tôi sẽ ở bên nhau. Chúng tôi đã hứa sẽ ở bên nhau dù có chuyện gì xảy ra.
Năm nào cũng thất bại, nhưng tôi đã quên đi nỗi buồn của năm ngoái và chờ đợi Giáng sinh như một người sùng đạo. Dù tôi chưa bao giờ đón Giáng sinh với tiền bối, và điều đó khiến tôi buồn bã, cô đơn, đau đớn và hận thù, nhưng tôi vẫn hy vọng.
“Sắp tới chị cũng sẽ thích tôi thôi.”
Tôi tựa má vào đầu gối và nhìn anh.
“Tại sao?”
“Vì chị thích những thứ dịu dàng một cách theo bản năng. Tôi rất ấm áp.”
Tôi cười thầm. Anh đang tự nhận mình ấm áp.
“Tôi đã dành cả mùa hè của mình cho chị. Tôi không biết chị nghĩ thế nào.”
Ánh mắt nghiêm túc của anh khiến nụ cười của tôi vụt tắt.
“Từ giờ, cứ nói đến mùa hè, tôi sẽ nghĩ đến chị. Tôi sẽ nghĩ đến Muyeong ngay cả trước khi mùa hè bắt đầu.”
————————————————————
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
————————————————————
“…Là rung động nhất thời thôi. Chắc không lâu đâu.”
Không ai phải chịu đau khổ cả đời vì nhớ nhung một giấc mơ của đêm hè. Kỷ niệm chỉ đến và đi trong cuộc sống, chứ không thống trị nó. Vào một ngày nào đó thật nóng bức, tôi cũng sẽ nghĩ đến anh, và vào một ngày nào đó thật lạnh, tôi cũng sẽ nhớ đến những kỷ niệm lấp lánh này, nhưng thời gian đó sẽ không dài.
“Tôi đã bảo cứ để mọi thứ trôi thôi đi mà.”
Tôi quay mặt đi và nhìn về phía trước, anh nắm cằm tôi và quay lại. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
“Tôi coi đây là sự trôi đi. Còn chị thì lại đang đứng yên.”
“...”
“Đừng đặt ra bất kì giới hạn và định nghĩa nào nữa. Đừng thay lời nữa, hãy để mọi thứ trôi đi như chị đã nói đi. Nếu tôi phát điên và lao vào mà không cần suy nghĩ, chị sẽ không thể chịu đựng được đâu. Vậy tại sao chị lại cứ nuốt lời?”
“...”
“Chị cũng hãy nghĩ đến tôi khi mùa hè đến. Hãy nói rằng chị cũng cảm thấy hồi hộp từ đầu mùa đi. Đừng làm tôi lo lắng nữa. Chị sẽ hối hận vì đã dựng tường chắn với tôi.”
Tôi không có gì để nói với anh khi đang cảnh báo tôi bằng ánh mắt kiên định. “Vậy thì đừng bảo tôi làm gì nữa.” Một người mãi mãi là người thứ hai nói về mùa hè, nhưng người kia lại luôn sống trong bốn mùa.
“Cậu thích mùa nào?”
Tôi cố làm cho tình hình nhẹ nhàng hơn hơn bằng cách chuyển chủ đề. Anh trả lời với vẻ mặt không hài lòng: “Mùa hè.”
“Cậu thích ngày nào nhất trong mùa hè?”
“Ngày mà tiếng nhạc Giáng sinh vang lên.”
Lúc đó, tôi nghĩ anh chỉ đang nói đùa.
“Làm gì có nhạc Giáng sinh nào trong mùa này.”
“Có chứ. Ở đây này.”
Tôi cau mày và suy nghĩ. Âm nhạc chung và đặc trưng nào có thể gợi lên một ngày nóng bức?
“Lee Do Kyung. Tôi không cần cả một bài hát. Chỉ cần một âm tiết thôi cũng đủ làm tôi rung động rồi.”
Một người miễn nhiễm với sự dịu dàng thì hoặc là rào cản rất cao hoặc là rất thấp. Trước khi yêu, tôi đã xây một bức tường quanh lòng mình, và tôi đã phá vỡ nó trước mặt tiền bối. Tôi nghĩ mình đã hạ thấp rào cản. Nhưng còn bây giờ.
“...”
Bây giờ tôi không biết nữa. Liệu tôi đã hạ rào cản mỗi khi tình yêu bắt đầu, hay đối phương đã vượt qua rào cản đó.
Giai điệu giáng sinh mùa hè. Tôi chưa bao giờ được ví với một từ ngữ đẹp đẽ như vậy. Tôi cũng chưa bao giờ nghe thấy điều đó.
“…Cậu vừa thoát khỏi mùa hè rồi đấy.”
Tôi không nói rõ rằng anh dường như đã thoát khỏi một mùa và sống trong bốn mùa. Anh không nói gì. Anh ghé mặt lại gần và nhắm mắt. Tôi nghe thấy tiếng thở dài, có lẽ vì anh đã hiểu ý tôi.
“Sao chị lại đón nhận cảm xúc bằng cơ thể?”
Tôi mở một mắt ra và thấy anh đang cau mày vì tức giận.
“Vì tôi muốn.”
“Tôi lúc nào cũng vậy. Vì là một người lý trí nên tôi biết kiềm chế để sống, còn chị thì rốt cuộc đã đem trí tính của mình bán đi đâu rồi?”
“Vì cậu làm tôi muốn.”
“Chuyện đó thì tôi đồng ý. Nhưng chị lại rất giỏi làm tôi tổn thương. Chị đã quen làm chuyện đó luôn rồi. Chị và tôi còn cả một chặng đường dài phía trước. Sao chị lại không quan tâm đến tình hình hiện tại chứ? Chị không có cảm xúc à? Chỉ cần tôi nói thích chị là đủ rồi à, và chị chỉ muốn môi tôi thôi sao? Chị đang sỉ nhục tôi đấy.”
Tôi sợ mình sẽ bật cười nếu còn nghe thêm nữa, nên tôi vội kéo gáy anh lại và hôn lên môi anh.
“Tôi đã bảo đừng cười rồi mà.”
Anh vừa tách ra một chút thì ôm lấy eo tôi, kéo tôi ngồi lên đùi mình và trách móc.
“Chị cứ cười mãi làm tôi khó xử đấy.”
“Nhưng phải làm sao đây khi ở bên cậu tôi cứ cười mãi.”
“Phải làm sao ư? Dù sao chị cũng không thắng được tôi. Cứ làm như chị muốn đi.”
————————————————————
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
————————————————————
Khi chúng tôi nói chuyện, những nụ hôn nhẹ nhàng cứ rải rác khắp nơi. Môi và cằm, má và cổ, và cả những cánh tay trần, nơi nào cũng còn vương lại hơi thở ẩm nóng của nhau.
“Nếu tôi làm chị khóc và tôi lại cười, thì lúc đó tôi có thắng không?”
Anh đang liếm cổ tôi, chợt dừng lại và ngẩng đầu lên.
“Cậu đang tuyên bố sẽ làm tôi khóc đấy à?”
“Trả lời đi, tôi có thắng không?”
“Cậu nghĩ tôi sẽ chịu thua sao?”
Tôi nhìn vào mắt anh một cách thẳng thắn rồi nhắm mắt lại. Chúng tôi hôn nhau một cách nồng nhiệt. Khi môi lưỡi quấn lấy nhau, nước bọt hòa quyện và cả hai đều hưng phấn, anh lại là người lùi lại trước.
“Chúng ta phải đi rồi.”
Tôi thở dốc, nhìn vào khuôn mặt kiên quyết của anh.
“Tôi chỉ định hẹn hò bình thường thôi. Chuyện này không có trong dự đoán của tôi.”
“…Không có ai ở đây cả.”
“Nhưng tôi cũng không có bao cao su.”
Tôi bật cười.
“Có cũng không làm. Điên à? Ở chỗ này sao.”
“A, cậu là diễn viên mà.”
“Không phải vì tôi là diễn viên, mà là vì làm chuyện đó ở ngoài trời thì không được.”
Tôi cười khúc khích, nhìn anh chằm chằm.
“Cậu thích những nơi hoang vắng thế này à? Tỉnh táo lại đi.”
“Vậy tại sao chị lại không thích?”
“Tôi đâu phải là dã thú. Ít nhất cũng phải có một cái lều. À, không. Lều cũng rất tệ. Chỉ có thể chấp nhận trên xe thôi.”
Tôi vòng tay qua cổ anh và cười thầm. Anh hiểu nhầm phản ứng của tôi, thở dài và bắt đầu giảng giải.
“Do Kyung à, chị là một người có học thức đấy. Con người dù có lý trí đến đâu thì cũng không thể biết mình sẽ mất kiểm soát lúc nào. Nghe có vẻ buồn, nhưng đó là thực tế. Chị phải giữ vững lý trí mà sống. Bây giờ chị đang mất kiểm soát rồi đấy. Tỉnh táo lại đi. Chị không thích những tòa nhà cao tầng à? Còn khung cảnh về đêm thì sao. Chúng ta đến Seoul đi. Hoặc là xoay địa cầu đi. Chị muốn đến đâu thì chỉ đi. Cứ nói tên khách sạn chị muốn thôi.”
“Nam Cực. Lều tuyết.”
“Không được. Chị sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Tôi vùi đầu vào bờ vai săn chắc của anh và cười khúc khích. Anh lẩm bẩm: “Sao chị lại cười nữa. Chị cười vì thích hay vì tôi buồn cười vậy.” Tôi ôm anh chặt hơn.
Anh nói từ Seoul đến cả địa cầu. Anh đã dùng những lời nói không quá nặng nề nhưng rất tự nhiên để hứa rằng dù có rời khỏi Muyeong, chúng tôi vẫn có thể tiếp tục bên nhau. Dù những lời hứa đó có tan biến như một ảo ảnh, tôi vẫn sẽ không thể quên ngày hôm nay.
“Do Kyung à.” Giọng nói dịu dàng gọi tên tôi đã khắc sâu vào mọi giác quan của tôi. Bởi vì đó là khoảnh khắc tôi có được giai điệu mùa hè của riêng mình.
“Vậy thì cửa hàng tạp hóa Muyeong. Ngay bây giờ.”
Đúng như lời anh nói.
“Lựa chọn tuyệt đấy.”
Có lẽ tôi sẽ sớm thích anh thôi.
💬 Bình luận (0)