————————————————————
Biên dịch viên: Đom Đóm
Chương: 5
Tiêu đề: Rạp chiếu phim (2)
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
————————————————————
Bà còn chưa thấy thì làm sao mà biết được, tôi định cãi, nhưng lại thôi. Trên đời này có bao nhiêu người tốt hơn Do Joon chứ. Dù không biết anh là người như thế nào, nhưng chỉ nhìn bề ngoài thôi thì cũng ít ai bằng.
“Chị nghe rồi chứ.”
“...”
“Bỏ hắn đi.”
Anh ngồi lên băng ghế, nở một nụ cười thong dong. Với khuôn mặt sáng lấp lánh đó, không cần nói ra, tôi cũng đã bỏ rồi.
Mỗi lần định đi xa, tôi lại quen đường cũ mà quay lại, tôi đã chạy trốn đến đây để kết thúc cuộc tình đó. Tôi đã xé cả tác phẩm tôi đã dồn hết tâm huyết để viết, chỉ để dứt khoát buông bỏ. Dù thức trắng đêm để viết, tôi vẫn không hài lòng với nó.
Thế là tôi trở thành một kẻ thất bại cả trong công việc lẫn tình yêu. Khi trở thành kẻ thất bại, tôi chỉ nghĩ đến một người và một nơi duy nhất.
“Chị uống đi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc cốc sứ màu trắng trước mặt, rồi nhìn người đã đưa nó cho tôi. Tôi đã trốn về nơi tôi đã từng bỏ đi. Điều này giống như một điềm báo vậy. Kết cục của tôi, người đã bỏ đi để quên tiền bối, cũng sẽ giống như khuôn mặt của mẹ tôi chăng.
Một người giống như cái bóng của tôi. Tại sao những người tôi yêu thương nhất lại luôn đặt tôi ở vị trí thứ hai.
Tôi uất ức uống cạn cốc cà phê nâu. Vì không thể giận dữ. Vì không thể chất vấn.
“...”
Tôi vô tình ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt anh đang nhìn tôi. Bỗng tôi nhớ tới lời anh từng nói. Một khi anh đã thích thì chỉ nghĩ đến người ấy. Chỉ luôn nghĩ đến người ấy.
Lúc ấy tôi chẳng nghĩ gì, giờ mới thấy ghen tị với người ấy.
Liệu tôi có bao giờ được nhận một tình yêu kiên định như thế không. Tôi đã ở lại với tiền bối rất lâu, chỉ để nhận được điều đó. Tiền bối có chết đi sống lại cũng không thể hiểu được lòng tôi.
“Sao?”
Anh hỏi bằng khẩu hình miệng, tôi cũng không né tránh. Tôi chỉ nghĩ đến người đó thôi. Câu nói đó cứ văng vẳng bên tai tôi. Người đã từng nhận được tình yêu nồng cháy sẽ luôn ở vị trí số một. Họ sẽ không bao giờ nghĩ đến việc bị đẩy ra sau. Khác với người phụ nữ kia, tôi…
Tôi không phải số một của mẹ, cũng không phải của tiền bối. Người phụ nữ và đàn ông tôi yêu nhất coi tôi như đều coi tôi là phương án dự phòng. Mẹ có một cậu con trai quý báu không thể rời mắt, và trong mắt tiền bối chỉ có mối tình đầu.
Tôi, một kẻ ngốc, cứ lảng vảng xung quanh, chờ đợi xem khi nào họ sẽ chớp mắt, khi nào họ sẽ thôi nhìn người trong mắt họ và quay sang nhìn tôi.
Giờ đây, tôi nghĩ mình đã biết câu trả lời. Khuôn mặt nhăn nheo của mẹ dường như là câu trả lời cho bài toán chưa được giải. Tôi cảm thấy một sự buồn bã chết tiệt. Một cảm giác cô đơn rằng tôi sẽ không bao giờ là số một của bất cứ ai.
“Tôi làm nước ép cho chị nhé.”
Anh nhìn xuống chiếc cốc đã cạn và lặng lẽ lẩm bẩm. …Khát thì nói chứ. Có gì hay đâu.
Do Joon đi vào trong. Một lúc sau, tôi đi theo. Anh ta đã làm xong một thứ gì đó rất nhanh. Cải xoăn đã rửa. Táo đã cắt. Tôi bật cười. Anh ta quay lại nhìn tôi.
“Chị đang cười hay đang khóc đấy.”
Tôi không trả lời câu nói lẩm bẩm của anh ta. Tôi cũng không biết. Vì tôi không biết tim mình đang đập loạn xạ vì tủi thân hay vì hạnh phúc.
Một người mới chỉ quen biết ít ngày lâu cũng dễ dàng hiểu được khuôn mặt méo mó của tôi. Người đàn ông xa lạ này làm một thứ gì đó chỉ dành riêng cho tôi, trong khi những người tôi yêu thương lại thờ ơ lướt qua tôi và cuối cùng làm tôi tổn thương.
“Sao cậu tốt với tôi thế?”
Do Joon đổ hết nguyên liệu vào máy xay, thẫn thờ nhìn tôi, bất ngờ trước câu hỏi của tôi, rồi nhấn nút. Giữa chừng, anh kiểm tra xem mọi thứ đã được xay nhuyễn chưa, cuối cùng rót vào một chiếc cốc dài. Màu xanh lục cho thấy đây là một loại đồ uống tốt cho sức khỏe.
Anh cũng không quên trang trí bằng một chút rau diếp xoăn.
“Tại sao cậu lại trang trí đẹp thế này cho tôi?”
Mỗi khi làm gì đó, anh ta luôn không quên trang trí, cứ như thể đó là một chương trình hay một cuốn sách dạy nấu ăn vậy. Anh ta không cần phải bứt một cọng rau diếp xoăn, rửa sạch và trang trí cho tôi. Tôi không hề trả tiền, vậy mà anh ta lại dễ dàng trao đi sự dịu dàng của mình.
————————————————————
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
————————————————————
Tôi không quen với điều đó nên đã gán cho lòng tốt của anh ta một lý do. Tôi đoán bản chất anh ta vốn dĩ đã dịu dàng như thế.
Nhưng ngày qua ngày, tôi không thể hiểu nổi.
“Trước đây tôi có xem một bộ phim, trong đó nói rằng. Cho dù trên bàn ăn chỉ có mỗi rong biển để ăn kèm, hãy cứ bày nó ra một chiếc đĩa xinh xắn mà ăn. Đừng đối xử với bản thân một cách sơ sài khi trở về sau một ngày vất vả ở bên ngoài. Đừng vô tâm để dần quen với việc ăn uống tạm bợ. Trước đó, tôi cũng cứ bóc ra ăn tạm thôi. Không có ai để mời ăn, lại chỉ có một mình. Nhưng sau đó, dù có hơi phiền phức, tôi vẫn cố gắng trang trí đồ ăn thật đẹp.”
“...”
“Bây giờ tôi có thời gian. Thậm chí là rất nhiều. Tôi không tệ đến mức đối xử sơ sài với chị khi đang rảnh rỗi đâu.”
“Sao anh lại làm thế? Dù có làm thì tôi…”
“Nhà này là địa bàn của chị nên chị muốn làm gì thì làm à?”
“Sao chứ?”
Tôi há hốc miệng, không nói nên lời.
“Tôi đến đây trước rồi. Nên chị cứ ngoan ngoãn nhận lấy rồi về thôi.”
“... Sao lại là cậu chứ?”
“A, gì chứ.”
Anh cau mày, nhìn chằm chằm như thể muốn tôi im miệng.
“Thật lòng thì tôi thấy khó chịu đấy. Có gì to tát đâu mà chị cứ lôi cái từ đãi ngộ ra gắn vào. Nào là thân thiện, thành ý, quà tặng, tấm lòng. Tôi đang bận đi tìm từ thay thế đây này. Chị bớt nói lan man đi, chọn trong số đó rồi nói lại xem nào.”
“Cậu chọn đi. Quan tâm, thương hại, đồng cảm, thương xót, hối lộ.”
“Chị điên à. Hối lộ gì chứ. Tôi mua chuộc chị à?”
“... Thì bỏ từ cuối đi.”
“Nếu chị nghĩ mua chuộc và quyến rũ đồng nghĩa thì cứ giữ lại đi.”
Không cần soi gương cũng biết mày tôi đang nhăn nhó. Tôi lắc đầu. Tôi trả lời, tin rằng sẽ không phải như thế.
“Tôi sẽ tận hưởng sự đãi ngộ này.”
“Ừ. Dù từ đó có hơi quá, nhưng đó là điều tốt nhất tôi có thể làm.”
“... Nhưng.”
“Chỉ là tôi muốn trao tặng một cách đẹp đẽ thôi. Không phải là đối xử tốt với chị đâu. Tôi làm vì tôi muốn, nên chị đừng thấy áp lực nữa. Đừng nghi ngờ gì cả. Dù sao chị cũng bảo tôi là kẻ ngốc mà.”
Tôi im lặng, Do Joon đứng đó như tượng, đột ngột kêu thấy nóng rồi đi tìm quạt. Anh bật chiếc quạt ở cuối hành lang rồi ngồi xuống trước. Tôi nhìn chằm chằm tấm lưng rộng của anh.
Anh đột ngột quay lại.
“Thấy chị tự nhiên buồn bã thế này, nói ra thì hơi ngại.”
“...”
“Muốn đi xem phim không? Với tôi.”
Tôi ăn nhầm thứ gì rồi à. Cứ như có những hạt bồ công anh đang bay từ bụng lên ngực. Ngứa ngáy và nhẹ nhàng. Tôi im lặng uống thứ đang cầm trên tay. Khi lén nhìn lại, anh ta vẫn chỉ đối diện với chiếc quạt mà không nói gì.
* * *
Ngồi trên băng ghế, tôi bóc kem que vị soda và đưa lên miệng. Kem đông cứng không tan ngay nên môi tôi tê dại. Vị kem chỉ vừa mới cảm nhận được đã nhanh chóng biến mất.
Do Joon ngồi bên cạnh lấy kem của tôi, dùng một tay bóp vỡ ra rồi đưa lại cho tôi. Tôi cầm lấy cây kem đã mềm hơn và hút một hơi. Lúc này, những miếng kem nhỏ mới tràn vào miệng tôi.
“Cậu không lo à? Ở lại đây ấy.”
Đây là một vùng quê hẻo lánh không có nhà nghỉ. Tôi tò mò tại sao anh ta lại không đưa Do Joon về. Tôi có thấy tin tức từ công ty quản lý rằng Do Joon đang đi du lịch trong một kỳ nghỉ dài.
Nhưng mà, cậu không lo lắng về việc phải ở một chỗ hàng tuần mà không có quản lý sao? Đừng nói đến công ty quản lý, chẳng lẽ gia đình anh lại không muốn dành thời gian cho anh sao?
Do Joon chỉ nhún vai. Vẻ mặt như chẳng có gì to tát.
“Còn gia đình cậu thì sao?”
Tôi ngậm cây kem và nhìn chằm chằm vào anh.
“Tôi biết họ đang sống tốt mà.”
Sau câu trả lời ngắn gọn đó, sự im lặng kéo đến. Tôi lại ngồi một cáchnhàm chán. Tôi nhìn quanh khung cảnh quen thuộc và dừng lại ở cửa vào tiệm. Bên trong có mẹ tôi. Một người nghĩ rằng giá trị của bản thân chỉ là một quầy hàng rộng một mét vuông. Một người muốn chôn vùi cuộc đời ở Muyeong, nơi không phải quê hương của mình.
“Cậu có thân với gia đình không?”
Vì tôi không thân thiết nên tôi mới hỏi. Dù hỏi hay không, tôi cũng đoán rằng anh ta rất thân với gia đình. Có lẽ anh ta biết cách hàn gắn mối quan hệ đã xa cách mà không hề cãi vã. Cách làm lành.
Do Joon gật đầu.
“Cỡ nào?”
Một câu hỏi nghe thật kỳ lạ, nhưng tôi chẳng biết phải hỏi gì nữa. Thân thiết với gia đình thì đến mức nào chứ.
“Đến mức dùng từ thân thôi thì chưa đủ.”
Vậy nhưng, anh ta đã trả lời một cách nghiêm túc.
“Chắc cậu yêu họ lắm nhỉ.”
“Còn chị thì không sao?”
“... Cậu có thân với chị gái không?”
“Thân nhất chứ. Rất yêu quý.”
“Yêu quý đến mức nào vậy?”
————————————————————
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
————————————————————
“Là nguồn cội. Dù có chuyển nhà bao nhiêu lần, chị ấy vẫn là quê hương của tôi mà.”
“Nếu chị ấy cưới bạn thân của cậu thì cậu sẽ thấy sao?”
“Sao chị lại tò mò vậy?”
“Tốt mà phải không?”
Anh ta bật cười một cách vô nghĩa. Tôi tiếp tục.
“Những người cậu yêu quý nhất lại ở bên cạnh nhau mà.”
Anh thở dài, lẩm bẩm. “Chị xem Harry Potter chưa. Dù chưa cũng biết Hermione và Ron là một đôi.”
“Là cảm giác Harry khi thấy Hermione và Ron hôn nhau ấy.”
“...”
“Cảm giác của Harry Potter, chị biết không?”
Tôi cười khì. Tôi hỏi gia đình anh là những người như thế nào. Anh ta không khó chịu với câu hỏi riêng tư mà chỉ nói rằng họ là những người tốt.
“Tốt bụng, tử tế. Có chút nhược điểm là thích những trò trẻ con của tôi. Nhưng tôi cũng không ghét.”
“Cậu cũng hay trẻ con trước mặt gia đình à?”
“Chị nghĩ tôi không biết chửi thề sao?”
Họ giống như Do Joon chăng. Tôi tưởng tượng gia đình Do Joon cũng giống anh ta. Những người không thể che giấu được rằng mình đã được yêu thương. Những người không ngại trao đi tình yêu và không sợ hãi khi nhận lại.
Còn tôi sẽ có khuôn mặt giống mẹ. Em trai tôi cũng có khuôn mặt giống tôi và mẹ. Chúng tôi sẽ giống nhau, chỉ chứa đầy những vết sẹo.
Tôi ném cái vỏ kem đã ăn hết vào thùng rác ở góc. Nó bay vào rồi bật ra. Anh ta cũng ném vỏ kem của mình. Vỏ kem của anh ta bay thẳng vào thùng rác, không giống của tôi.
“Đến lượt chị đấy.”
Anh ta quay người lại. Khi tôi nhìn anh ta, anh ta cũng xoay người tôi để chúng tôi đối mặt nhau.
“Cứ nói tiếp về mẫu người lý tưởng của chị đi.”
“... Sao cậu lại tò mò chuyện này?”
“Chị ghét kiểu người như thế nào?”
“... Người hay bận rộn.”
Câu trả lời quá nhạt nhẽo khiến anh ta tỏ vẻ mất hứng. Anh ta cằn nhằn “Người thì cũng có lúc bận rộn chứ” rồi nằm xuống.
“Cậu không yêu nữa à?”
“Nữa?”
Anh ta nhìn tôi. Có phải là câu hỏi nhạy cảm không. Đúng vậy, tôi biết anh ta chưa bao giờ công khai hẹn hò. Có lẽ anh nghĩ tôi đang dò la thử ý cũng nên.
💬 Bình luận (0)