Chương 2

 

————————————————————

Biên dịch viên: Hớ Hớ Hớ

Chương: 2

Tiêu đề: Đi dạo (2)

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

Câu trả lời buột miệng, không có chủ ý. Tôi chợt hy vọng: Giá mà là mứt mận thì tốt quá. Bởi với tôi, bất kỳ loại mứt nào cũng đều yêu thích.

Anh bận rộn chuẩn bị, có lẽ thấy tôi cứ lảng vảng bên cạnh vướng víu nên cau mày, lẩm bẩm.

“Tránh ra chút đi.”

“Tôi ăn thử được không?”

Tôi len lén đưa mắt dò hỏi, rồi nhanh tay nhón một miếng. Anh lập tức nhướn mày.

“…Không được à?”

“Nếu tôi bảo không, thì chị nhè ra sao?”

Anh như cố nén cười, rồi chọn mấy miếng mận đẹp mắt, bày riêng ra đĩa đưa cho tôi, sau đó quay lưng lại. Mận được trộn với đường, rồi bỏ lên bếp lửa lớn. “Nóng lắm, qua bên kia đi.” Thế là tôi ra ngồi trước quạt, vừa hóng gió vừa lén ngắm tấm lưng anh.

Rồi bất giác, tôi khẽ quay đầu, cố nhìn tấm lưng mình. Tất nhiên, chẳng thể thấy. Nhưng tôi biết rõ – nó sẽ chẳng bao giờ trông được như tấm lưng kia. Ngay cả một tấm lưng thôi mà cũng khác biệt đến thế. Cái sự ăn không ngồi rồi này khiến tôi thấy chua xót. Một điều nhỏ nhặt cũng đủ làm tôi nghĩ đời thật bất công.

“Sao anh lại đến đây vậy?”

“…”

Anh không đáp. Không rõ là không nghe hay không muốn trả lời.

“Sao lại biết chỗ này mà tới?”

“Ngày trước có quay phim gần đây.”

Chắc anh không biết, nhưng chúng tôi đã vài lần chạm mặt. Có lần còn ở chung một không gian. Người ta lén nhìn anh, rồi lại có kẻ chạy đến bắt chuyện, xin chữ ký, xin chụp ảnh.

Làm trong giới điện ảnh, việc thường xuyên gặp gỡ những gương mặt xuất hiện trên màn ảnh nhỏ vốn chẳng có gì lạ, nên tôi cũng quen rồi, thường chỉ lướt qua. Nhưng Do Joon thì khác. Anh quá nổi tiếng, đến mức không ai để yên. Tôi nhìn tấm lưng điển trai ấy và nghĩ ‘Hóa ra ngay cả ở ngoài kia cũng thế, mà ở trong này cũng thế… sống như vậy hẳn là mệt mỏi lắm.’

Thế nên khi nhìn tấm lưng bây giờ – chẳng khác khi ấy là bao – tôi tự ý phỏng đoán ‘Có lẽ vì quá kiệt sức, nên cậu ta mới tìm đến đây. Ở Muyeong chẳng có mấy người nhận ra cậu ta đâu. Mà nếu có nhận ra, cũng chẳng ai đủ nhiệt tình để làm phiền cậu ta cả.’

“Vậy cậu định ở đây bao lâu?”

Anh quay lại. Hai bàn tay chống trên bồn rửa, ánh mắt hướng thẳng về tôi.

“Ai sai khiến chị à mà hỏi vậy?”

“…Hả?”

“Dì muốn đuổi tôi đi sao? Hay chính chị thấy khó chịu?”

“…Khó chịu gì chứ. Tôi thì thấy tốt thôi.”

Đôi mắt anh nheo lại.

“Thấy tốt… là vì cái gì?”

“…”

“Vì tôi là người nổi tiếng à?”

Không hẳn sai, nhưng cũng chẳng đúng. Tôi mím môi. Rồi, sau một thoáng, chậm rãi lên tiếng

“Mùa xuân nhìn hoa anh đào nở, ai mà chẳng thấy lòng vui. Ngắm hoa thùy dương vàng cũng thế. Một khu rừng xanh ngắt, cánh đồng lúa chín, lá thu vàng rơi, bông tuyết đầu mùa, bãi tuyết trắng chưa ai đặt chân… hay chú chó tung tăng dạo bước bên đường, con mèo thản nhiên bỏ đi mặc kệ mình, hoặc chỉ đơn giản là gương mặt ai đó đang mỉm cười… Dù là người xa lạ, nhưng thấy một nụ cười, tự khắc tôi cũng muốn cười theo.”

Anh lặng yên lắng nghe.

“Huống chi… trước mắt tôi là một người vừa đẹp, vừa tỏa sáng. Vậy thì sao tôi lại không thấy tốt đẹp chứ.”

Anh khẽ cười mỉa.

“Tất cả chỉ thoáng qua, một mùa, một khoảnh khắc thôi.”

Lời ấy nghe sao mà chát đắng quá.

“Vậy thì… hãy coi tôi là một kẻ ngốc vô hại đi. Trong thời gian còn ở đây ấy.”

Anh nhún vai, nói tiếp.

“Đừng thấy khó xử. Đừng ngạc nhiên. Đừng cố tỏ ra tốt bụng, cũng đừng tránh né.”

“…Vì cậu là một kẻ ngốc đẹp trai?”

Anh gật đầu.

“Dù thế nào, cũng chỉ là một kẻ ngốc thôi.”

 

Trong khi mứt đang sôi sục, tôi ngồi ngoài hiên cầm điện thoại. Sao vẫn không nghe máy? Không có ở nhà sao? Bao giờ mới về? Do Kyung à. Lee Do Kyung. Em đúng là khiến người ta phát điên mà. Tôi lướt hết tin nhắn, cuộc gọi nhỡ, rồi xóa sạch.

————————————————————

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

Tối hôm đó, chúng tôi phết lớp mứt chua ngọt lên bánh mì nướng giòn rụm mà ăn. Ngồi cạnh nhau trên hiên, cùng chia nhau ly sữa lạnh, mắt dõi về cánh cửa sau siêu thị. Tôi đang nhai bánh thì đưa tay gãi cánh tay. Ánh mắt anh khẽ dừng lại nơi vết muỗi đốt đang sưng đỏ.

Anh ăn nốt mẩu bánh còn sót, rồi đứng dậy kéo lại một khoanh hương muỗi, châm lửa. Không nói một lời, anh khẽ kéo cổ tay tôi, dùng móng tay cắt gọn, ấn mạnh xuống.

Một dấu hằn hình thập tự in trên da. Anh vẫn cúi đầu, chỉ ngước mắt lên nhìn tôi ‘Vẫn ngứa sao?’ Tôi khẽ giật tay, định rút lại, thì anh cúi xuống thổi nhè nhẹ, rồi dịu dàng vỗ về chỗ đỏ tấy.

“Không nên thế đâu.”

“…”

“Lúc này thì dễ chịu, nhưng sau khi gãi thì sẽ rát lắm.”

Tôi thấy kỳ lạ, nhưng lại chẳng thấy lạ. Không hề khó xử, cũng không bất ngờ. Anh có biết không, rằng sự ân cần này đâu phải dành riêng cho tôi.

“Tại sao cậu lại ở đây?”

Biết chắc sẽ chẳng có câu trả lời, nhưng tôi vẫn hỏi. Một vết muỗi đốt nhỏ xíu lại khiến anh luống cuống, chỉ vì đó là Do Joon, chỉ vì anh hiện diện ở nơi này.

“Vậy còn Do Kyung, sao lại ở đây?”

“…”

“Nếu chị nói trước, tôi cũng sẽ nói.”

Đèn tiệm tạp hóa vụt tắt. Cửa sau bật mở, mẹ bước ra. Những cánh tay đang vướng víu lập tức rời nhau. Mẹ bưng chiếc đĩa trống, khen mứt ngon, khen anh khéo “Cậu thì cái gì cũng giỏi nhỉ.”Tôi và em trai từ lâu đã quen với kiểu nói đó, nghe vào tai chẳng khác gì lời cà khịa.

“Ừm, tôi chẳng thiếu gì.”

“Thật hết biết.”

“Đúng thế. Tôi chẳng biết khiêm tốn là gì.”

Ngoài cái “thiếu khiêm tốn” ấy, anh chẳng khoe khoang gì thêm. Thậm chí còn nhẹ nhõm. Tôi buồn tay, liền thay chữ “khiêm tốn” ấy bằng những từ khác – trò tiêu khiển quen thuộc của mình.

Tìm một từ thay cho ‘khiêm tốn’.

1) Tôi chẳng biết khoe khoang.

2) Tôi chẳng biết thiếu thốn.

3) Tôi chẳng biết đêm làng quê.

4) Tôi chẳng biết tiền bạc.

5) Tôi chẳng biết sự nổi tiếng.

6) Tôi chẳng biết con người.

7) Tôi chẳng biết tình yêu.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Câu hỏi dở hơi kia vốn chẳng có đáp án, nhưng kẻ viết tầm thường như tôi lại tìm được cảm hứng. Đúng thế. Tôi chẳng biết tình yêu. Nếu bắt đầu một câu chuyện bằng dòng chữ ấy, chẳng rõ sẽ đi đến kết cục nào. Một thế giới xa lạ, mở ra với hy vọng, chờ đợi, lấp lánh – giống như anh.

Đúng thế. Tôi chẳng biết tình yêu. Nếu đó là câu kết, thì sẽ chẳng khác nào chính cuộc đời tôi. Thứ mà tôi từng ngỡ mình hiểu rõ, hóa ra chưa từng thuộc về mình. Và rồi, cơn sóng dữ của mất mát, nhục nhã, trống rỗng ập đến. Tình yêu của tôi – chỉ toàn là mất mát nối tiếp.

Tôi đứng dậy. Cảm thấy ánh mắt anh dõi theo, nhưng tôi dứt khoát khép cửa. Trên sàn vương vãi cuốn sổ nhỏ, tôi mở ra, viết vào những dòng chữ không phải để bây giờ, mà một ngày nào đó sẽ hóa thành lời thoại của ai đó.

“Con ra ngoài đi dạo đây. Đừng đợi con mà cứ ngủ trước đi.”

Cánh cửa gỗ mỏng tanh, nhưng lời nói của anh vang sát bên tai, hệt như ghé sát mà thốt.

“Đêm tối thế này thì có gì để ngắm đâu.”

“Chính vì tối nên con mới muốn đi đó dì ơi.”

“Cẩn thận đấy.”

“Vâng. Còn dì Young Sook bật điều hòa rồi hãy ngủ đi ạ.”

Tiếng cửa phòng khép lại, rồi im lìm. Tôi hé cửa. Ngoài hiên trong bóng tối, lưng anh in rõ. Anh đội đèn pin trên trán, quay lại vì nghe động, khiến ánh sáng lóe thẳng vào tôi. Tôi nheo mắt, anh liền tắt đèn.

“Có muốn ngủ ở phòng tôi không?”

“…”

Tim tôi thót một nhịp. Anh nhìn thoáng qua phòng mẹ, rồi cất lời. Không thì thầm, nhưng câu nói ấy vẫn nghe kỳ lạ.

————————————————————

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

“Ý tôi… là phòng của chị trước kia.”

“Hả?”

“Phòng cũ của Do Kyung.”

Ngày đầu tiên Do Joon ở lại nhà này. Sau một đêm khổ sở vì nóng, sáng sớm anh kéo mẹ đi thẳng ra huyện. Dù bà hết sức ngăn, anh vẫn khăng khăng phải lắp điều hòa.

Ban đầu, anh còn muốn lắp hết mọi phòng. Nhưng mẹ gạt phắt: “Lắp cho cái phòng bé tí đó thì phí quá.” Cuối cùng, chỉ lắp cho phòng chính và phòng anh ở. Thay vào đó, ở phòng khách và tiệm đặt những chiếc quạt cao cấp, mát chẳng kém gì điều hòa.

Một chiếc đặt trong phòng tôi, chiếc còn lại ở phòng khách. Cái vốn dĩ phải để ở tiệm, nhưng mẹ bảo quen dùng đồ cũ hơn, nên mang chiếc quạt cũ về lại đó. Là người suốt ngày ngồi tiệm, ý kiến bà dĩ nhiên có sức nặng. Do Joon cũng không cãi.

“Tôi dùng cái này là được rồi.”

Anh vừa nói, vừa khẽ gõ vào chiếc quạt đang tắt. Tôi bước ra hiên, ngồi xuống cạnh anh. Khi tôi xỏ giày, anh đứng dậy trước. Tôi còn phân vân có nên theo không, thì anh quay lại hỏi.

“Không đi à?”

Thế là tôi theo. Từ hôm ấy, cứ sau chín giờ tối, chúng tôi lại như hai đứa trẻ, lang thang khắp làng quê chẳng có gì để xem. Anh đội đèn trên trán, hoặc cầm đèn pin, dẫn tôi qua ruộng đồng, qua suối. Có hôm im lặng, có hôm nói cười không dứt.

Dù lần nào cũng bị muỗi cắn đến đỏ lựng, nhưng tôi và anh vẫn không bỏ sót một đêm nào. Chỉ chờ khi mẹ tắt đèn tiệm tạp hóa, chìm vào giấc ngủ, chúng tôi mới khẽ khàng lén ra đường. Và mỗi lần như thế, cả hai lại bất giác bật cười khúc khích, chẳng cần lý do.

 

* * *

 

Đêm đã khuya. Tôi và anh ngồi vắt vẻo ngoài hiên, chỉ nhìn nhau thăm dò. Mẹ chưa chịu vào phòng, nên cả hai cứ chờ xem khi nào mới có thể rút lui.

“Thôi mẹ đi ngủ đây. Tụi con cũng ngủ sớm đi.”

Mẹ nói rồi đi lấy quần áo để tắm. Đúng lúc đó, anh đứng dậy, thong thả bước ra ngoài, bảo sẽ đi dạo một vòng. Trước khi vào phòng tắm, mẹ dõi mắt theo bóng lưng đang khuất dần ngoài sân, rồi hờ hững buông một câu.

“Nhớ bôi thuốc chống muỗi.”

Bà hất cằm về phía lọ thuốc, rồi biến mất sau cánh cửa. Tôi nhét nó vào túi quần, mặc kệ chỗ phồng lên, sau đó khép cánh cửa phòng, xỏ giày rồi bước ra ngoài.

Tôi đã lấy lại được căn phòng của mình, anh thì đã mấy hôm nay phải co ro ngủ nhờ trong phòng Han Kyung. Có khi nóng quá, anh nằm dài ngay trên hiên, và tôi thường hé cửa để luồng khí lạnh từ điều hòa lan ra chạm đến chỗ anh.

Một lần, mẹ dậy muộn. Bà thấy vị khách quý bị bỏ mặc ngay giữa phòng khách thì thoáng khựng lại. Nhưng cuối cùng vẫn giả vờ không thấy gì rồi đi ngang qua.

Ở Seoul tôi chưa từng bị “cảm lạnh vì điều hòa”. Về đây thì suýt dính. Phòng chật, không thể bật máy quá lâu. Nhưng khi đã quen với hơi lạnh ấy, tôi lại chẳng nỡ tắt. Chỉ biết chui vào chăn cho qua.

“Lạnh thì tắt đi. Phí phạm thế à?”

Mỗi lần từ cửa hàng ghé qua, mẹ lại mở cửa phòng và nói vậy. Tôi gật đầu cho qua rồi tiếp tục trùm chăn, mắt dán vào trang giấy trắng hoặc màn hình sáng trưng.

Người tắt điều hòa lại là anh. Anh lặng lẽ bật quạt thay.

Hôm trước, anh xin được đậu đỏ từ bà cụ bán bingsu trong xóm. Sáng hôm sau, tôi nghe tiếng động lạ trong bếp. Bước ra thì thấy anh đặt chiếc máy xay cầm tay xuống.

Thoáng nhìn tôi, anh lại tiếp tục công việc. Trong chiếc ly thủy tinh cao, anh xếp từng lớp đậu đỏ nhuyễn, kem xanh nhạt, rồi đến sữa trắng. Cuối cùng bỏ vài viên đá lách tách và đưa cho tôi.

Tôi hỏi đó là gì, anh đáp gọn lỏn “Matcha đậu đỏ latte.” Giọng khô khốc. Từ trước đến nay tôi chưa từng uống latte pha với đậu đỏ nên cũng nghi ngờ không biết có ngon không. Thế mà vừa nhấp thử, vị ngọt mát lan ra, tôi chẳng còn dám thắc mắc gì nữa. Từ lúc ấy, bất cứ thứ gì anh đưa, tôi đều ngoan ngoãn đón lấy, chỉ thấy lòng biết ơn.

Thường khi làm việc, tôi chỉ ăn qua loa những thứ không cần nhai để lấp bụng. Vậy mà lạ thay, những sáng tôi ngồi lì trước màn hình, anh lại như đoán được, luôn bưng vào một ly nước.

Cả ngày nhìn chằm chằm vào màn hình trắng, không viết nổi lấy một câu, cảm giác chẳng khác gì bỏ phí thời gian. Dù vậy, việc ấy vẫn khiến tôi kiệt sức, gần như một kiểu tra tấn.

Cài đặt

180%
14px
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 0: Chương 0

💬 Bình luận (0)