————————————————————
Biên dịch viên: Hớ Hớ Hớ
Chương: 1
Tiêu đề: Đi dạo (1)
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
————————————————————
<1> Đi dạo
Trở về Muyeong, tôi đã ngủ li bì suốt ba ngày. “Cô ấy là con gái của dì à, chị ăn kiểu nhịn gián đoạn hả? Vốn dĩ chỉ ăn một bữa thôi sao? Không cần cho cơm cũng được chứ? Có nên gọi dậy không? Ăn cơm rồi ngủ tiếp là được mà. Không phải ngủ, mà là ngất luôn rồi đó hả?”
Thỉnh thoảng ngoài cửa vang lên giọng lo lắng của người đàn ông. Mẹ tôi thì thản nhiên đáp: “Cứ mặc kệ nó đi.” Tôi nằm yên, nghe trộm mẩu đối thoại lọt vào qua khe cửa khép hờ, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Từ ngày thứ tư, tôi bắt đầu dậy vào buổi sáng. Công việc thường nhật chẳng có gì nhiều. Thức muộn, rửa mặt qua loa, rồi ngồi đối diện cái bàn thấp trong phòng.
Không phải để viết hay đọc gì. Tôi không biết mình nên viết gì, cũng chẳng có điều gì muốn nói. Chỉ ngồi nhìn màn hình trắng với con trỏ đen cứ nhấp nháy.
Khi bồn chồn, tôi sẽ bước ra ngoài. Lúc thì lảng vảng ở phòng khách, lúc thì ở tiệm, hoặc ngồi trên chiếc phản gỗ trước cửa. Cũng có khi tôi lang thang khắp ngõ xóm, hệt như một ông trưởng thôn đi kiểm tra.
Sinh hoạt của anh ta – người đàn ông ấy – cũng chẳng khác gì. Luôn dậy sớm, lách cách bận rộn. Thường là âm thanh từ bếp vọng ra, kèm theo mùi thơm hấp dẫn.
Trong bếp xuất hiện chiếc máy pha cà phê tôi chưa từng thấy, cùng nhiều vật dụng lạ lẫm, không rõ công dụng. Chúng nằm trong ngăn kéo, dưới bồn rửa, thậm chí lăn lóc dưới sàn – tất cả đều là đồ anh ta mua về.
Đầu giờ chiều, khi tôi đói và bước vào bếp, trên bàn thường có sẵn đồ ăn. Tôi phân vân không biết đó là mẹ nấu hay anh ta nấu, ngần ngừ một lúc rồi cuối cùng vẫn ăn hết. Đi sang tận tiệm tạp hóa để hỏi có được ăn không thì phiền quá, mà khi ấy anh ta lại chẳng ở nhà.
Việc hợp lý hóa thật dễ. Nếu anh ta nấu thì hẳn chỉ làm cho mình. Còn nếu để phần lại, mà tôi ăn mất, thì thế nào anh ta cũng trách móc. Nhưng chưa từng có lời phàn nàn nào. Thế là tôi mặc nhiên coi đồ ăn kia là dành cho mình.
Một ngày nọ, mẹ tôi lại chan cơm nguội với nước. Bà vốn quen ngồi lì sau quầy tính tiền, chỉ định lấp bụng qua loa. Tôi đành đẩy nhẹ bà ra, ngồi thế chỗ rồi trông chừng. Mấy vị khách lớn tuổi bước vào, hầu hết đều hỏi: “Joon đâu rồi?” Khi tôi ấp úng, chẳng biết trả lời, họ chẳng buồn chờ, chỉ bảo: “Thôi, lát nữa quay lại”, hoặc: “Ngày mai ghé lấy vậy.”
Người đàn ông ấy – ngay từ khi debut đã gây chấn động làng giải trí, giờ lại khiến một ngôi làng nhỏ bé cũng bị đảo lộn. Hễ anh xuất hiện, gương mặt mọi người liền sáng bừng. Đó hẳn là năng lực chỉ người được yêu thương mới có. Trong cái làng chật hẹp này, dấu vết của sự “được yêu thương” ở anh lại càng nổi bật. Thế nên tôi không thể không dõi theo… cũng hơi ghen tị.
Và đồng thời, tôi lại nghĩ ‘Mình muốn nhanh già đi.’ Già rồi chắc sẽ bớt bối rối, bớt run rẩy. Còn tôi, cứ nhìn anh ta lại thấy tim đập hụt một nhịp.
Trong khi mẹ và mấy bà bạn già của mẹ thì chỉ thấy anh ta đáng yêu, chẳng hề e dè. Ở Seoul, gương mặt này phải bỏ tiền mới được ngắm. Tôi chẳng hề trả một đồng, chẳng hề chạy theo, chẳng tình cờ ghé thăm phim trường, vậy mà ngay tại nhà, một người vốn phi thực tế ấy lại xuất hiện trước mắt tôi.
‘Người này rốt cuộc đi đâu vậy? Ở cái làng này thì có chỗ nào để đi chứ. Vốn dĩ ngày nào cũng phải ra ngoài sao?’
‘Có vẻ từ khi mình về, cậu ta ít khi ở nhà nhỉ.’
Nhìn bóng anh sải bước nhẹ nhàng đi xa, tôi buột miệng hỏi mẹ. Bà đáp hờ hững. Lúc ấy tôi mới nhận ra – thì ra anh cũng đang để ý đến tôi.
Cảm thấy áy náy, nên tôi đôi khi cũng ra ngoài. Nhưng dù đi sớm thế nào, vẫn thường chạm mặt anh. Anh thì khi thì ngồi đọc sách dưới gốc cây, khi thì đứng trơ giữa cánh đồng kiều mạch xanh chưa nở hoa, khi thì trò chuyện cùng mấy ông bà già trong bóng râm. Tôi chứng kiến cái lịch trình giản đơn ấy, chỉ càng dấy thêm thắc mắc ‘Vậy cậu ở đây để làm gì?’
Từ hôm đó, tôi và anh cứ như đang thi xem ai ra khỏi nhà trước. Mỗi lần chạm mặt, lại tránh nhau bằng thứ không khí ngượng ngùng.
“Hai đứa ra chợ đi.”
Hôm nay cũng thế. Thấy bộ dạng hai đứa cứ rình nhau, mẹ bèn ném cho một việc vặt. Không rõ bà nhắm đến ai, nhưng tôi đoán không phải anh. Thế là tôi đi.
Từ chợ huyện về Muyeong mất một tiếng đi xe. Tôi làm đúng lời mẹ dặn, đi mua đồ. Và trong cái ngày nắng hầm hập ấy, anh nhất định đội mũ theo sát. Tôi đọc danh sách từng món, anh đều giành lấy túi, không cho tôi xách. Tôi bảo cùng chia ra cầm, anh cũng giả vờ không nghe.
————————————————————
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
————————————————————
Xong xuôi, chúng tôi ra bến xe. Lúc đi thì có bác hàng xóm cho quá giang, còn lúc về đành phải đợi xe buýt.
Mồ hôi chảy ròng ròng, cả hai đứng xa nhau, chỉ chăm chăm nhìn hướng xe đến.
Xe tới, bên trong xa còn nhiều chỗ trống. Anh bước lên trước, trả cả tiền vé cho tôi, rồi ngồi xuống hàng ghế sau. Tiền thừa tôi giữ. Tôi nghĩ lẽ dĩ nhiên là nên ngồi cách xa, thế là chọn chỗ ở phía khác. Nhưng anh lại nhìn chằm chằm, như muốn trách cứ.
“…”
Tôi thầm cãi trong bụng ‘Chỉ là chung chuyến thôi, sao phải ngồi cùng một chỗ?’ Rồi làm ra vẻ chăm chú nhìn ra cửa sổ.
“Muốn tắm trước không?”
Vừa về đến nhà, anh hỏi. Một câu lạ lùng, nhưng cũng chẳng hẳn kỳ lạ. Tôi im lặng. Anh liền quay phắt lưng, bước vào phòng tắm trước, như thể chưa từng hỏi.
Tôi loay hoay sắp xếp đồ vừa mua. Giữa chừng thì mẹ xuất hiện, rồi cùng tôi chất đồ vào tủ lạnh. Làm xong, tôi ngồi xuống cạnh. Tiếng nước từ phòng tắm vọng ra, khiến tôi cũng muốn nhanh được gột rửa.
“Sao lại về?”
Đứa chưa từng về cả dịp lễ Tết. Giọng bà nhỏ, như tự nói với mình. Tôi giả vờ không nghe, chỉ xoa cái bụng rỗng.
“Có chuyện gì sao?”
“Chỉ là muốn nghỉ thôi ạ.”
“Biết con về, mẹ đã không nhường phòng cho người khác.”
“…Con sẽ sớm đi thôi.”
“…Dù thế. Biết là sớm đi, nhưng mà…”
“Dù mẹ biết con về, cũng đâu thể nhường phòng của Han Kyung cho con.”
Vì quá nhỏ. Tôi nhìn chăm chăm cánh cửa phòng tắm, nói thêm. Ở ngôi nhà cũ kỹ, tồi tàn này, rốt cuộc anh ta đang làm gì?
Mở cửa sau tiệm sẽ ra nhà. Băng qua sân nhỏ là phòng khách kiêm bếp lót gỗ, ba phòng không lớn, một nhà tắm. Trong đó, phòng của Han Kyung là bé nhất.
Mấy năm rồi gặp lại, mẹ vẫn điềm nhiên. Nhưng đến tối, bà có vẻ ngượng ngập. Bà bảo, phòng chính đã mang dấu vết sinh hoạt lâu năm, phòng em trai thì biến thành kho, thế nên chỉ còn phòng tôi là nhường được cho khách.
Thế là tôi phải ngủ ở phòng Han Kyung. Ban đêm, tôi dọn gọn mấy thùng đồ, chỉ chừa một khoảng đủ nằm. Nhìn đống đồ chất cao tận trần, tôi thoáng nghĩ ‘Nếu nó đổ xuống thì sao? Mình sẽ bị đè chết à? Dù sao chết ở nhà mình, còn hơn chết tha hương vì bệnh hay vì tai nạn.’
…Nhưng chết ngộp thế thì uổng quá. Tôi nghĩ vẩn vơ rồi ngủ thiếp đi. Đã một tuần trôi qua như thế. Giờ mà hỏi “Sao lại về?”, hay tỏ vẻ áy náy vì đã để khách chiếm phòng tôi, thì muộn mất rồi.
“Người đó… có nói bao giờ đi không ạ?”
Nghe đâu anh ta đến đây từ nửa tháng trước. Tôi tưởng vì lịch trình quay, nhưng chẳng thấy quay gì.
“Khi nào đến lúc thì đi thôi.”
Giọng mẹ hờ hững. Tôi định cãi, rồi thôi. Anh vừa gội đầu xong, ra ngay chỗ chúng tôi. Dù vừa tắm xong, anh vẫn cúi đầu vào quạt.
Tôi trở về phòng, lấy quần áo để thay. Khi quay ra thì mẹ đã đi đâu mất, chỉ còn anh ngồi đó.
“Chị có thích ăn mì không?”
Tôi đang định đi vào phòng tắm thì khựng lại, quay đầu. Đôi mắt anh ngước lên, tôi cúi xuống nhìn vào ánh mắt ấy rồi khẽ gật đầu.
“Còn mì thường thì sao?”
Tôi lại gật đầu.
“Cả mì *dongchimi nữa.”
*Dongchimi: là một dạng kim chi với nguyên liệu là củ cải (su hào), cải thảo (cải bắp), hành, ớt xanh lên men, gừng, quả lê và nước muối.
“…”
“Có thích không?”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi ngẩn ngơ đến ngây dại. Cứ ngỡ mình đang xem một cảnh phim. Tại sao lại hỏi một câu vặt vãnh như “Có thích mì dongchimi không?” bằng vẻ nghiêm túc đến thế chứ. Một gương mặt đẹp đến mức ấy, vậy mà đem ra lãng phí ở nơi không đâu. Hàng mi dài, rậm, hòa hợp một cách hoàn hảo với khí chất kỳ lạ toát ra từ anh. Và trong đó, đôi mắt đen thẫm, trong trẻo, nổi bật như mực tàu.
————————————————————
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
————————————————————
Người ta thường bảo, diễn viên là phải biết nói bằng đôi mắt, và chính gương mặt sẽ đem lại sức thuyết phục cho câu chuyện. Tôi từng nghe đồng nghiệp bàn đi bàn lại chuyện ấy không ít lần. Giờ thì tôi mới hiểu vì sao các thầy cô từng khẳng định chắc nịch rằng “ánh mắt của một diễn viên phải chứa cả một câu chuyện”. Tôi đã hiểu vì sao họ kiên quyết đến thế.
“Có thích không, tôi đang hỏi đấy.”
Tôi đang đờ đẫn nhìn anh, mới giật mình tỉnh lại. Lại khẽ gật đầu. Anh rũ mái tóc còn ướt, cúi mắt xuống. Cuộc trò chuyện kết thúc một cách hờ hững. Tôi bước vào phòng tắm, để dòng nước lạnh cuốn trôi mồ hôi.
Khi trở ra, anh đã bày sẵn bát đũa lên bàn. Một ánh mắt ra hiệu lại đây. Bụng tôi phản ứng trước cả ý chí. Ọc ọc. Tôi xấu hổ ôm bụng, rồi ngồi xuống. Chẳng nghĩ đến việc rửa mặt hay thoa gì lên da, tôi đã cầm đũa, xoắn mì rồi đưa vào miệng.
Vị mát lạnh, giòn tan. Anh quay quạt về phía tôi, rồi cũng bắt đầu ăn. Bụng rỗng khiến tôi chỉ cắm cúi ăn, hệt như mất hết lý trí. Cuối cùng, tôi còn bưng cả bát, húp cạn nước dùng.
“…”
Đến khi no căng, tôi mới nhận thức rõ mình đang ngồi trước ai. Lau vội môi, tôi liếc anh. Trong miệng vẫn còn mấy cọng cải giòn rụm phản chủ. Anh nhìn cái bát trống không trước mặt tôi, khẽ lẩm bẩm.
“Chắc tôi nên mở quán mất thôi.”
Đồ ăn mẹ nấu hôm nay ngon thật, nhưng tay nghề bà vốn chẳng đến mức có thể “mở quán” gì cho cam.
“Mẹ tôi nấu cũng không giỏi đến thế đâu.”
Anh bật cười nhạt, rồi chỉ vào cái bát vừa bị tôi vét sạch “Thế cái này thì sao?”
“Thì… hôm nay đặc biệt ngon thôi mà.”
“Hôm nay đặc biệt?”
“…”
“Thế trước giờ ăn toàn chẳng ngon à?”
Anh như đang rà soát từng món trước đây “Không hợp khẩu vị sao? Nhạt quá à?” Tôi bối rối cắn môi. Từ đầu, tôi cứ đinh ninh đó là đồ mẹ nấu. Lúng túng lảng đi.
“Thật ra… anh mở quán cũng được đấy.”
“Cái gì đây? Quay ngoắt nhanh thật.”
“…Nhưng mà thế thì sự nghiệp diễn xuất của anh tính sao?”
“Bỏ chứ sao. Nhìn chị ăn, tôi thấy chắc chắn quán sẽ đông khách.”
“…”
“Phải đến thường xuyên đấy nhé. Thành khách quen của tôi đi.”
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ đẩy cái bát trống về phía anh. Nhìn là biết rồi còn hỏi làm gì. Nếu Do Joon thực sự mở quán mì, thì dẫu nấu dở, người ta cũng sẽ kéo đến chỉ để nhìn mặt anh. Huống hồ, mì lại ngon thật sự…
“Cậu vốn dĩ nấu ăn giỏi sao?”
“Trước kia từng theo học ở học viện, cùng anh rể.”
“…Ý cậu là người mẫu đó á hả?”
Từ cái đêm thấy Do Joon đứng bán “nước mùa hè” ở nhà tôi, tôi đã lên mạng tìm đọc không biết bao nhiêu thông tin về anh. Do Joon vốn là người sinh ra trong một gia đình toàn nghệ sĩ. Một người anh rể là nhà thơ đã chính thức ra mắt, tốt nghiệp khoa Ngữ văn. Còn bản thân anh, là câu chuyện điển hình ‘đi theo bạn, rồi tình cờ được phát hiện’.
Ngày xưa, anh chỉ ghé chơi trường quay chụp hình của người mẫu Oh Yoon, rồi bất ngờ bị kéo lên chụp chung. Thế mà chỉ một buổi, anh đã được biết mặt biết tên, chính thức ra mắt. Người ta còn ví anh giống Kim Thành Vũ trong *Trùng Khánh Sâm Lâm. Từ đó, từng bước một, anh leo lên vị trí ngôi sao hạng A. Không chỉ ngoại hình trời phú, mà cả năng lực diễn xuất cũng xuất sắc, không thể chê được.
*Trùng Khánh Sâm Lâm: tựa phim Hong Kong của đạo diễn Vương Gia Vệ, 1994.
“Nghe tên Oh Yoon là biết ngay rồi nhỉ.”
Một bên mày anh nhướng khẽ.
“Còn biết cả việc tôi và anh ta là người một nhà nữa.”
Oh Yoon – người bạn thân, đồng thời là anh rể của Do Joon – vốn được gọi là “người đàn ông lý tưởng của mọi nhà”. Tôi đã đọc lướt vài bài báo về anh, bình luận nào cũng có một câu kinh điển: Ngành khoa học mau chóng phát triển, nhân bản ngay Oh Yoon, để mỗi gia đình có một bản.
“Chẳng lẽ… chị là fan của anh ta?”
Tôi không phủ nhận. Thực hư vốn không quan trọng. Tôi chỉ thấy một người đàn ông sống hết mực yêu thương vợ mình, đó là điều thật đáng nể. Và hơn hết, anh ấy đẹp trai đến mức không thể ghét nổi.
“Anh ấy cũng nấu giỏi nhỉ.”
“Tôi cũng nấu giỏi mà.”
Do Joon nhún vai, không mấy vừa ý, gom bát đũa đem đi.
“Thế nên hai người mới cùng học nấu ăn à?”
Tôi bước theo, phụ anh xếp bát vào bồn, vừa hỏi.
“Có bạn đi cùng thì cái gì cũng vui. Thế nên hễ rảnh là lại kéo nhau đi học. Cuối cùng, thành ra thế này đấy.”
Tôi nói để mình rửa bát, nhưng anh chẳng chịu tránh.
“Có là bao nhiêu đâu.”
Miệng thì nói thế, nhưng đôi tay trắng kia không hề ngừng chà xát miếng bọt biển. Chẳng mấy chốc, những chiếc bát ít ỏi đã sạch bong, được xếp ngay ngắn lên giá. Tôi tưởng anh sẽ vào phòng, nào ngờ lại mở tủ lạnh.
Anh từng tụt lại phía sau trong lúc đi chợ. Ở trước sạp mận chín đỏ mọng. Tưởng anh định mua, tôi đã rút tờ tiền đưa ra. Quả nhiên, anh lập tức mua cả túi. Giờ đây, anh lấy chúng ra.
‘Cậu ta thích mận đến thế sao?’ Tôi đứng nhìn anh rửa sạch từng quả. Rồi khéo léo tách bỏ cuống và hạt, cắt thành miếng vừa ăn. Tôi tưởng anh sẽ bày ra đĩa, nào ngờ anh lại lấy nồi, rồi cả chai nước cốt chanh mà tôi chẳng biết trong nhà có.
“Cậu làm gì vậy?”
“Làm mứt.”
💬 Bình luận (0)