Chương 7

 

————————————————————

Biên dịch viên: Đom Đóm

Chương: 7

Tiêu đề: Lời tỏ tình (1)

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

<3> Lời tỏ tình

 

Chủ nhân căn phòng chính đã đi du lịch. Tiệm tạp hóa cũng đóng cửa. Dù tôi đã nói sẽ trông nom cẩn thận, nhưng mẹ vẫn dán tờ giấy “Nghỉ” lên cửa. Mẹ bảo không muốn làm phiền những người đến đây để nghỉ ngơi. Với người đàn ông kia, mẹ xem anh như khách thì thôi đi, nhưng tôi là con gái trong nhà, vậy mà cũng bị đối xử như người ngoài, cảm giác có chút buồn. Cũng tại tôi hiếm khi về và gọi điện cho mẹ.

Mẹ nhìn vẻ mặt bình thản của tôi rồi nói. "Nếu thực sự cần, họ sẽ gõ cửa rất lâu, lúc đó thì con hãy mở. Sau 9 giờ tối, dù có gõ cửa thế nào cũng đừng mở nhé. Vì đằng nào họ cũng chỉ muốn xin rượu thôi."

“Giờ xem gì tiếp đây?”

Nhìn đống băng video trải ra trước mặt, anh hỏi. Từ khi biến phòng chính thành rạp chiếu phim, mỗi ngày chúng tôi xem ít nhất cũng hai bộ.

“Lại xem nữa à?”

“Sao. Trời còn chưa tối mà.”

“Cậu thật sự định thức trắng đêm xem phim hả?”

Anh tiễn mẹ xong, liền kéo rèm lại và tự ý quyết định sẽ xem phim suốt đêm. Dù bên ngoài trời còn sáng rực và rèm không thể che hết được vẻ lấp lánh đó, anh ta cũng chẳng bận tâm. Cơ thể tôi hơi nhức mỏi. Bây giờ mới chỉ là buổi chiều, khi hoàng hôn vừa bắt đầu buông. Đêm còn xa lắm.

“Cảm giác như trở thành Choi Min Sik trong Old Boy vậy.”

“Tôi cứ mỗi bữa lại đổi món cho chị vui mà. Chị cũng phải hợp tác chứ.”

Cứ như bị ma ghiền phim nhập vậy. Sao cứ nhốt tôi trong phòng rồi bắt xem phim mãi thế này, chẳng khác nào Yoo Ji Tae cả. Có lúc tôi đã gật gù rồi ngủ gục luôn, nhưng anh không đánh thức, nên tôi mới chịu đựng được. Đây không phải tiệc phim, vậy mà cứ như thể lôi hết phim cả đời ra để xem trong một lần vậy, hoặc như đang du hành về quá khứ, khi mà anh cứ xem đi xem lại những kiệt tác cũ.

Do Joon nhấn nút lấy băng ra. Màn hình chuyển sang kênh truyền hình cáp vì anh không chọn bộ phim tiếp theo. Đó là một kênh chỉ chiếu phim.

『Đứng trước tiền bối, em thấy mình như kẻ tội đồ vậy.』

Câu thoại quen thuộc khiến tôi ngẩng đầu. Là diễn viên ruột của tôi. Cô ấy cố kìm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, bờ môi run rẩy thốt ra từng lời thoại..

Bao giờ thì em mới được thả ra đây. Em chỉ mong mình trở thành tù nhân gương mẫu để mau chóng rời khỏi cái phòng giam, cái nhà tù này, nên em đã ra sức là quần áo, dọn dẹp đến mức cả tay chân đều phồng rộp lên. Vậy mà em vẫn không làm được điều đó. Còn tiền bối thì chỉ khẽ vỗ vai em rồi bỏ đi. “Làm tốt lắm, Cố gắng lên, rồi sẽ có kết quả tốt thôi.” Cứ thế nhốt em mãi trong cái gọi là hy vọng. Em thì giống như kẻ chỉ biết liều mạng làm việc để lọt vào mắt cai ngục vậy. Nhưng còn tiền bối, tan làm là xong. Hết giờ làm là lại quay về cái mối tình đầu da diết kia, cái vòng tay che chở kia, là xong.”

“Tôi thích bộ phim này.”

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng như đang tỏ tình. Đôi mắt mơ màng, như yêu cả diễn viên ấy.

“Còn tôi lại ghét nó.”

Tôi quay đi, cũng thẳng thắn đáp. Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc, như muốn thuyết phục.

“Sao lại ghét?”

Đúng như tôi dự đoán, anh hỏi tại sao. Vì tôi là người đã viết kịch bản này. Vì tôi bị tiền bối lôi kéo, để ý đến thị hiếu công chúng, bán đi lòng tự trọng của mình. Bán đi cả chuyện tình của tôi.

Tiền bối từng nói. Sao lại không bán? Là tại em chưa nếm đủ cái nghèo đói thôi. Viết chuyện của mình ra thì em cũng bị đem bán theo chắc? Người ta chẳng ai biết đó là chuyện của chúng ta cả. Họ chỉ coi như một câu chuyện tình nhân bình thường trong vô số chuyện tình mà thôi. Do Kyung à, cứ coi như bán anh đi cũng được. Nếu nhờ bán anh mà em có thể thành công hơn, thì anh đã sớm đem bản thân ra bán rồi.”

Thế là tôi viết. Vừa tức giận, vừa thấy mình thảm hại, nhưng tôi vẫn hoàn thành kịch bản. Bốn nhân vật chính. Bốn cuộc đời. Bốn mối tình đan xen. Trong đó có người phụ nữ, mối tình đầu và cũng là cuối cùng của tiền bối. Họ gặp lại với vai trò đạo diễn và diễn viên, khiến tình yêu của tôi trở nên tầm thường, còn họ chìm đắm trong sự nặng nề của riêng mình.

Cuối cùng, đúng như kết thúc tôi viết, hai người đã ở lại bên nhau.

“Sao cậu lại thích phim này?”

“Vì sự dốc lòng.”

Tôi quay đầu lại nhìn, không hiểu ý anh.

“Tôi thấy nhân vật Jung Yeon thật tuyệt vời. Dù đã dốc hết lòng và bị tổn thương nhưng vẫn lao vào lần nữa.”

“Cũng có nhiều người nói cô ấy thật ngốc. Cứ bám víu dù đã chạm đáy. Chẳng có lòng tự trọng.”

“Thế mới đáng nể chứ. Từ bỏ long tự trọng của mình đâu phải chuyện dễ? Cô ấy đã chạm đáy rồi nhưng vẫn làm. Người khác thường lo cho thân mình. Khi cảm thấy nhục nhã, bản năng sẽ chọn từ bỏ, bất kể đó là tình yêu hay thứ gì khác. Nhưng cô ấy lại yêu đối phương hơn cả bản thân.”

“...”

“Tôi muốn yêu một người như thế.”

Tim tôi như hẫng đi một nhịp. Nhân vật Jung Yeon trong phim có tính cách giống hệt tôi. Bởi vì đó là nhân vật được tạo nên từ tâm hồn và câu chuyện tình yêu của tôi. Dù anh không nói muốn hẹn hò với tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy căng thẳng.

“Tôi cũng muốn thử được hết mình trong tình yêu một cách tuyệt vời như thế, nhưng không được. Tôi nghĩ, nếu có một người như Jung Yeon xuất hiện trước mặt, tôi có thể sẽ thử.”

Anh không biết tôi và hoàn toàn không nhận ra rằng tôi là người đã viết ra nhân vật đó.

“Dự án phim đó chắc đã hoàn thành rồi nhỉ

Tôi thử dò xét bằng khuôn mặt tỉnh bơ. Thấy anh nhìn mình chằm chằm, tôi vội nói thêm.

...Tôi có đọc tin tức. Cậu là diễn viên mà các đài truyền hình hay Chungmuro ưu tiên gửi kịch bản nhất.”

“Cũng có gửi đến. Nhưng tôi đành từ chối vì đang đàm phán với hãng phim nước ngoài. Thật ra tôi cũng muốn làm việc cùng đội ngũ đó. Dù bây giờ tôi đã có thâm niên để tự chọn tác phẩm mà không cần công ty giới thiệu, nhưng tôi vẫn từ chối. Vì nếu cứ cố chấp chọn những gì mình muốn, mặc kệ những người mong tôi thành công hơn nữa, thì đó là tham lam.”

Lý do từ chối của các diễn viên thường là do khó khăn trong việc sắp xếp lịch trình. Người quản lý của Do Joon cũng đã nói về lịch trình, giống như mọi lần, cậu diễn viên thông minh và nhạy bén ấy đã đưa ra một quyết định sáng suốt.

Không phải vì kịch bản của tôi dở nên anh mới từ chối. Nghe sự thật ấy từ chính miệng của diễn viên, tôi thấy vui đến mức chẳng còn giữ được lòng tự trọng. Nếu khi đó Do Joon nhận vai, có lẽ ngay từ ngày đầu tiên tôi đã nhận ra anh, và giờ đây hai ta đã gọi nhau là nhà văn, diễn viên rồi cũng nên. Liệu như thế có tốt hơn không nhỉ.

Nhìn anh, tôi thầm nghĩ, may mà anh đã từ chối.

Vậy kết quả của việc từ chối những gì mình muốn là gì? Dự án bị hủy à?”

“Làm gì có.”

“...Hả?”

Không phải vì bị hủy show nên anh mới ở đây à?

“Tôi sẽ sang Mỹ. Nhanh thì hai năm, lâu thì ba năm. Cảm giác như phải tái ngũ vậy.”

————————————————————

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

“...Khi nào cậu đi?”

Tôi chưa từng nghe chuyện này nên không thể giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh. Khi tôi tìm kiếm tin tức về Do Joon, không hề có chuyện anh sẽ tiến quân ra nước ngoài.

“Hết hè này tôi sẽ đi.”

Giọng anh vô cùng bình thản, nhưng tôi lại muốn nổi giận. Dù chúng tôi chẳng có quan hệ gì, cũng chưa từng trao đổi tình cảm, nhưng tôi cảm thấy trống rỗng như thể bị phản bội. Đã nói không có gì thì đừng có thân thiết như muốn ở lại lâu dài chứ. Đừng hứa sẽ làm mứt sơn thù du cho tôi vào mùa thu nữa.

Tôi mệt mỏi, chỉ buông một câu “tôi mệt rồi” rồi chạy trốn vào phòng mình. Mặc kệ người đàn ông bỗng nhiên ở lại một mình muốn nghĩ gì thì nghĩ, việc trước tiên là tự trách bản thân mình đã. Tôi không nên ảo tưởng rằng những ngày lười biếng trôi đi như giấc mơ và việc chúng tôi ở cùng một nơi có nghĩa là chúng tôi chung một thế giới.

Anh là diễn viên, có thể diễn cả ngàn cảm xúc, ngàn gương mặt. Còn tôi chỉ là kẻ ngồi một mình, cặm cụi viết lách. Anh vô thức thu hút người khác, còn tôi dồn tâm huyết ghi lại từng khoảnh khắc của anh. Từ mắt đến tim, một cách cẩn thận và trân trọng.

Tôi thầm ghi lại khi anh nhìn xuống, hàng mi dài và dày đến mức tạo thành một bóng râm dưới mắt. Và cả việc anh trở nên đáng yêu thế nào khi cười một cách tinh nghịch.

Một cách thiếu suy nghĩ, tôi đã nhìn Do Joon mà không hay biết Tôi tự ý chọn Do Joon, người không hề có ý định tham gia, để anh bước vào cuộc đời tôi. Và rồi, tôi bị tạt một gáo nước lạnh. Tôi chạy trốn khỏi người đàn ông đang nói sẽ rời đi một cách bình thản và tự quạt vào gương mặt đang nóng bừng của mình.

Tôi bật cười vì xấu hổ. Rốt cuộc tôi đang làm cái gì vậy? Thật chẳng khác gì một kẻ tầm thường. Có phải vì ở cạnh một người đàn ông trẻ trung, giỏi giang mà tôi đã ôm cái khao khát được phủi sạch cái lịch sử tình yêu chán ngán kia đi hay không.

Do Joon chỉ là người có sức hút và tử tế, nhưng tôi lại dễ dàng xiêu lòng. Tôi tự trách mình. Làm sao mà Do Joon lại thật lòng với tôi được chứ. Chắc anh chỉ đùa thôi. Anh nói muốn hẹn hò với nhân vật Jung Yeon trong phim mà.

Tôi nghĩ đến nữ diễn viên đóng vai Jung Yeon. Người đẹp đến chói mắt. “Biên kịch à, em thích Jung Yeon lắm. Cảm ơn chị cho em vai diễn này.” Cô ấy luôn nói như vậy. Rảnh là gọi điện, tìm tới tôi hoặc tìm đến tôi, cố gắng hiểu hoàn toàn từng câu thoại và cảm xúc. Cô ấy là một diễn viên tuyệt vời và đáng quý.

Tôi có số điện thoại của nữ diễn viên đó.

“Chị ra ăn tối đi.”

Đã khuya. Anh vẫn vẫn tận tình quan tâm đến tôi, dù tôi đã bỏ đi đầy lạnh lùng. Tôi nói rằng nếu muốn, tôi có thể cho anh số điện thoại của nữ diễn viên đóng vai Jung Yeon, nhưng chỉ sau khi được cô ấy cho phép. Người đàn ông cau mày, nhìn tôi chằm chằm.

“Gì cơ?”

“Nếu cô ấy cũng có thiện cảm với cậu, tôi sẽ làm cầu nối cho hai người.”

“Này, chị đang đùa đấy à?”

Giọng anh lạnh tanh khiến tôi nuốt phải nước bọt. Tại sao anh lại giận dữ vậy? Tôi nhìn chằm chằm vì không thể hiểu nổi.

“Nếu muốn thì không cần qua chị tôi cũng biết được.”

Nghe vậy, tôi cười gượng vì thấy mình đã xen vào chuyện không đâu. Một sự im lặng bao trùm lấy chúng tôi.

“Chị là người viết lách mà không hiểu cả phép ẩn dụ sao?”

Người đàn ông vuốt ngược mái tóc ngắn của mình vài lần rồi đưa tay vò lấy gáy, trông vô cùng bực bội.

“Hay là chị không tinh ý? Hay là chị đang chê tôi, nhưng tôi lại cứ ngu ngốc mà hỏi han mãi?”

“... Cậu nói gì vậy?”

“Làm gì có tên điên nào lại giữ một người phụ nữ không quan tâm đến mình rồi bật một bộ phim từ hơn 10 năm trước xem cả ngày lẫn đêm chứ?”

“...”

“Tôi nói dễ hiểu hơn nhé?”

Tôi vội lắc đầu. Cảm giác như không nên nghe thêm nữa. Đầu óc tôi rối bời. Bây giờ tôi có thích anh không? Tim tôi đập điên cuồng, nhưng không biết là vì ngạc nhiên và xúc động, hay là vì phấn khích nữa.

Có phải tôi thấy nhẹ nhõm vì tình cảm dại dột của mình không chỉ là đơn phương? Tôi xuống đây là để chấm dứt hẳn cái mối tình ngột ngạt kia, vậy mà sao lại dễ dàng rung động trước một người đàn ông khác thế này? Rốt cuộc tôi là đứa lẳng lơ sao? Thôi thì tôi như vậy còn tạm chấp nhận, nhưng còn anh thì sao?

“Vẻ mặt đó là sao? Chị đang giao tiếp bằng biểu cảm đấy à? Có phải đang chê tôi không?”

Tôi thẳng thắn hỏi.

“Cậu vốn dễ dãi như vậy à?”

“... Cái gì?”

Vẻ mặt người đàn ông đanh lại rõ rệt. Tôi giật mình. Thì ra đúng là tôi dễ dãi thật. Đối phương là anh, một người trẻ tuổi và tài giỏi, nên tôi như thế cũng được. Nhưng tại sao anh lại có tình cảm với tôi? Anh không phải là người dễ dàng rơi vào lưới tình trong chưa đầy một tháng. Lẽ ra tôi phải hỏi rằng phải chăng đây là cách yêu của anh, luôn dễ dàng xiêu lòng như vậy không.

Những lời tôi nói ra cụt ngủn và không có đầu đuôi chỉ khiến anh khó chịu, nên tôi vội mím môi.

“Hay là cậu đang cô đơn?”

“Nói đủ chưa?”

“...Hay vì ở đây chỉ có tôi là con gái nên cậu mới như vậy?”

Tôi hỏi nhỏ, như đang tự nói với mình.

“Dù tôi còn trẻ, nhưng nếu so với cậu...”

“Chị coi tôi là người như thế nào vậy hả?”

Người đàn ông nhìn tôi bằng gương mặt lạnh lùng, giẫm bẹp gót giày, xỏ vào rồi nhanh chóng bước ra ngoài mà không để tôi kịp ngăn lại. Tôi lấy khăn bàn đậy mâm cơm anh đã bày sẵn lại, rồi dọn sang một bên.

Mãi cho tới tận khuya anh mới trở về. Tắm xong, tôi nằm trên giường và chờ đợi anh trở về, chìm vào suy nghĩ. Điều tôi muốn nói ngay lúc này chỉ là lời xin lỗi, nhưng tôi cứ vô vọng mong ngóng tiếng mở cửa. Dù cố nhắm mắt, nhưng tôi vẫn không thể ngủ nổi, trái tim cứ đập loạn xạ, nên tôi ra ngồi ở hiên nhà. Tôi định bật đèn nhưng lại thôi, chỉ ngồi ôm lấy đầu gối.

Tôi đã cố gắng phớt lờ, đã nói những lời khó nghe để ngăn cản những lời gần như là tỏ tình, nhưng trong thâm tâm, tôi cũng có chút uất ức. Không hiểu ẩn ý sao? Giá mà tôi không hiểu thật lòng tôi đã nhẹ hơn rồi.

Những cái nhìn đắm đuối, sự quan tâm âm thầm, sự tử tế và cả nụ cười. Tôi đã tinh tường nhận ra những tín hiệu mà đối phương gửi đến. Những điều đó tự nhiên tích tụ theo thời gian. Tôi không phải là người không thể nhận ra sự quan tâm của người khác.

Nhưng đó là với một người đàn ông bình thường. Tôi đã từng hẹn hò với người tương xứng hoặc hơn mình. Nhưng người trẻ hơn, đẹp trai, tài năng, và nổi tiếng như anh lại là lần đầu. Mỗi khi cảm nhận được điều gì, tôi lại cố phủ nhận và ngay lập tức ngăn chặn cảm xúc của mình.

Tôi đã cố tin rằng ánh nhìn sâu đậm, cách đối xử đặc biệt, sự cố gắng để ở bên cạnh tôi, sự dịu dàng và nụ cười của anh không phải là điều đặc biệt, mà chỉ là một phần tính cách của anh mà thôi

“...Giật cả mình.”

Tôi hoảng hốt nhìn về phía căn phòng của mình. Điện thoại reo, phá vỡ yên tĩnh. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ sự im lặng. Tiếng chuông vẫn không ngừng cho đến khi tôi cầm điện thoại và quay lại ngồi ở hiên nhà.

Là Eun Young, người bạn thân nhất kiêm đồng nghiệp của tôi. Tôi bắt máy. Eun Young nói chuyện phiếm rồi cuối cùng cũng nhắc đến tiền bối.

- Đạo diễn bảo biên kịch nhất định phải là cậu đấy, cậu không định nghỉ làm phim thật đâu nhỉ? Phải làm việc chứ.

Tôi chặn lời Eun Young bằng cách nói rằng tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ. Cậu ấy cũng hiểu ý và chuyển sang chủ đề khác. Dự án tiếp theo, tin tức về bạn bè, và tình hình gần đây của một diễn viên thân thiết.

Rồi tôi nhớ ra. Eun Young là một nhà văn đã từng làm việc với Do Joon. Tôi hỏi dò về Do Joon. Cậu ấy ngạc nhiên hỏi sao tự nhiên tôi lại quan tâm.

“Không có gì. Chỉ là tớ thấy Do Joon trên kênh phim thôi.”

Tôi nói dối không chớp mắt và Eun Young bắt đầu thao thao bất tuyệt.

————————————————————

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

- Diễn viên Do tốt lắm. Ai từng làm việc cùng cũng đều thích cậu ấy.

“Sao nữa?”

- Sao là sao? Này, cậu vừa mới hỏi thêm nữa à?

“...Sao vậy?”

- Lạ thật đấy. Một Lee Do Kyung chỉ quan tâm công việc mà lại đi hỏi về việc gì ngoài diễn xuất à?

Tôi lúng túng, định định nói dối rằng mình đã trở thành fan của Do Joon, thì giọng Eun Young vang lên.

- À, đúng rồi. Diễn xuất thì khỏi phải bàn rồi nên cậu tò mò những cái khác cũng phải. Cậu có muốn làm việc cùng cậu ấy không? Có nghĩ ra câu chuyện nào chưa?

“À, ừm, chỉ là...”

- Vẫn đang trong giai đoạn phác thảo à? Ừm, cậu ấy có nhiều mặt bất ngờ lắm. Trầm tính mà cũng vui tính. Cậu có thấy người đàn ông nào đã đẹp trai lại còn giỏi ăn nói chưa. Do Joon là như vậy đấy. Ai từng làm việc cùng cũng thích Do Joon cả. Ban đầu tớ cũng nghe tin đồn rồi có thành kiến với cậu ấy, nhưng khi làm việc cùng thì thấy mình đã hiểu lầm rồi. Mà dù tin đồn có là thật đi nữa, thì một người đẹp trai như thế mà không có phụ nữ bên cạnh thì cũng vô lý.

“Tin đồn gì thế?”

- Thì tin đồn về phụ nữ chứ gì. Nhiều người lắm. Hoặc là chỉ đùa giỡn với họ thôi. Nghe đồn là cả hai, nhưng theo tớ thấy thì cậu Do Joon chỉ theo kiểu tư duy phương Tây thôi. Nếu nói theo cách của mình thì chắc là chỉ dừng ở mức gặp gỡ. Hoặc là những mối quan hệ kết thúc lửng lơ? Cậu biết đấy, bên Tây thì hẹn hò không có nghĩa là đang yêu. Vừa hẹn hò vừa gặp người khác cũng bình thường. Ngủ với nhau cũng chưa chắc là thành đôi.

Tôi im lặng. Đúng như Eun Young nói, một người đàn ông đẹp trai như thế mà không có phụ nữ bên cạnh thì thật vô lý. Tôi chưa bao giờ kỳ vọng anh không có ai. Nhưng việc có nhiều người, và hơn nữa là đùa giỡn với họ, lại là một vấn đề khác.

- À, cậu nhớ diễn viên Kim không? Hồi chúng ta quay phim, cô ấy cứ ngày nào cũng đến trường quay, đến nỗi đàn chị này còn phải đến bắt cô ấy về ấy. Cứ tiếp tục như vậy thì làm hỏng không khí trường quay mất, nên đạo diễn mới nói thẳng với Do Joon rằng hẹn hò thì tốt thôi, nhưng đừng để ảnh hưởng đến công việc. Do Joon lúc đó nghiêm mặt nói không phải. Từ đó về sau cô Kim không đến nữa. Ngoài cô Kim ra còn có vài người nữa. Các nghệ sĩ nữ quen cậu ấy một thời gian ngắn rồi đều trở nên suy sụp. Tôi không biết rõ chuyện nam nữ, nhưng nghe những tin đồn đó thì thấy, với tư cách là đàn ông thì có vẻ không ổn. Nhưng mà có sao đâu. Có hẹn hò đâu, miễn là làm việc tốt là được.

“...”

- Alo?

“...Eun Young à, tớ có cuộc gọi đến. Để lát tớ gọi lại sau nhé.”

Eun Young đồng ý rồi cúp máy. Tôi ngây người nhìn điện thoại. Bỗng bật cười. Người nữ diễn viên Kim nói đến chính là Do Joon ư?

Có lần, một nữ diễn viên tôi từng làm việc cùng đã khóc vì một người đàn ông. Cô ấy từng nói chưa bao giờ phải bám víu đàn ông, nhưng tại một buổi tiệc liên hoan, tôi và tiền bối là đạo diễn đã chứng kiến cảnh cô ấy khóc lóc và gọi tên ai đó.

Cô ấy bảo đừng tin mấy gã chỉ biết tô son trát phấn. “Mà đạo diễn này, sao đàn ông các anh đều thế hả? Anh cũng là đàn ông mà, nói thử xem đi. Còn chị, chị giỏi quan sát người ta lắm mà, nghe thử coi. Anh ta chắc chắn là có tình ý với tôi đấy chứ? Thế mà tự nhiên lại bặt vô âm tín, rồi bảo tôi đừng làm quá nữa.”

Trong giới này, ai cũng bảo đừng tin những kẻ giỏi tô vẽ. Nếu theo đó thì trên đời chẳng có ai đáng tin cả, nhưng người ta vẫn luôn nhắc đi nhắc lại. Những lời đó đôi khi có lý, đôi khi không.

Cuối cùng, tôi thấy những lời đó thật nhàm chán và nghĩ rằng nó chẳng liên quan đến mình. Nhưng khi những câu nói nhàm chán đó thốt ra từ miệng cô ấy, tôi lại thấy nó thật mới mẻ và tiếp tục câu chuyện.

“Lần tới chúng ta làm một bộ phim câm nhé.”

Cài đặt

180%
14px
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 0: Chương 0

💬 Bình luận (0)