Chương 10

 

————————————————————

Biên dịch viên: Đom Đóm

Chương: 10

Tiêu đề: 🔞 Khúc hát giữa mùa hè (1)

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

<4> Khúc hát giữa mùa hè

 

Bộ phim tiếp theo có phải là kiểu phim nấu ăn ở vùng nông thôn không nhỉ. Một nhân vật chính từ thành phố rắc rối trở về quê, vừa làm nông vừa suốt ngày nấu ăn rồi kết thúc ngày bằng bữa cơm như thế ấy.

Tôi cứ quanh quẩn bên anh, ngắm những đầu ngón tay khéo léo và kỹ năng nấu nướng của anh. Cứ thế nhìn mà tôi bật cười.

“Cậu thật sự như trong phim vậy.” Khi tôi lẩm bẩm như thế, anh không nói gì, chỉ hôn nhẹ rồi rời đi. Tôi thì đờ đẫn vì nụ hôn bất ngờ đó, còn anh lại tiếp tục công việc đang làm dở của mình.

Tiếng nước chảy róc rách. Tiếng dao thớt lách cách khi thái rau. Tiếng lạch cạch khi lấy và bày nguyên liệu. Nhắm mắt lại lắng nghe, chẳng hiểu sao lòng tôi lại thấy yên bình.

Anh đặt cà chua đã bỏ cuống lên trên gạo đã vo sạch. Nấm và các loại rau khác được thái nhỏ trên thớt cũng được cho vào. Anh cho dầu vào chảo, chiên tỏi cả tép vàng ươm rồi cho vào nồi cơm.

Trong lúc chờ cơm chín, anh chuẩn bị cà tím. Lúc mua cà tím, tôi cũng đi cùng. Thấy người đàn ông bán hàng đang cho bừa một vài quả cà tím vào túi, anh lên tiếng mặc cả “Chú, chú phải cho những quả ngon chứ. Hay là chúng cháu đi chỗ khác nhé?”

Ông chú vừa nói là “cái nào cũng tốt cả” nhưng lại giấu giếm tình trạng của cà tím bằng giọng cau có. Thế nhưng anh không chịu lép vế trong việc mặc cả. Khi anh cố tình lôi mấy quả ra khỏi túi nilon xanh, ông chú – người vừa khăng khăng rằng quả nào cũng tốt – lại cho phép chọn lựa, bảo cứ thử mà phân biệt đi. Anh tự tay nhặt vài quả, khiến cậu thanh niên trẻ đứng gần đó cười, “Anh biết nhiều thứ thật đấy.” Tôi thì thấy quả nào cũng na ná như nhau, nên mới hỏi làm sao mà phân biệt được.

“Chỉ cần nhớ hai điều thôi. Bề mặt phải bóng và cuống không bị khô.”

Câu nói đó khiến tôi bật cười. Tôi đã trêu trọc hỏi anh có phải là đầu bếp không, anh chỉ nhún vai nói một người đàn ông như thế có phải là quyến rũ không.

Tôi nhìn anh. Có vẻ như anh chuẩn bị chiên xong, giờ thì nướng đậu phụ. Anh đặt miếng đậu phụ vừa rán với dầu vừng lên một cái đĩa nhỏ rồi rưới một chút nước sốt lên. Sau đó anh kiểm tra quả nho xanh đã được ngâm.

Tối hôm qua, anh đã lột vỏ nho xanh rồi xé vài lá bạc hà cho vào ngâm cùng. Anh lấy một ít ra một cái bát nhỏ trong suốt và mang đến trước mặt tôi. Màu sắc thật đẹp và hương thơm cũng rất ngọt ngào, tôi chỉ ngắm thôi mà không ăn. Anh có vẻ đang chờ tôi ăn và cho ý kiến, nhưng khi thấy tôi không ăn, anh quay lưng đi mà không nói thêm một lời nào. Khi tôi cho một quả vào miệng, nụ cười tự nhiên nở trên môi.

“Ngon không?”

Anh đang nhìn tôi. Anh hỏi khi đang tựa vào bồn rửa tay, tôi gật đầu. “Vậy thì được rồi.” Anh cũng gật đầu. Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo lên. Cuộc điện thoại bất ngờ phá vỡ sự yên bình. Đó là Eun Young. Chúng tôi thường xuyên nói chuyện với nhau nên tôi bắt máy ngay mà không suy nghĩ nhiều.

“Lee Do Kyung.”

Tuy nhiên, đầu dây bên kia không phải là Eun Young. Tim tôi thắt lại. Đó là giọng của tiền bối.

“…Tiền bối.”

“Em chỉ nghe điện thoại của Eun Young thôi à.”

“...”

“Nghe nói em về quê rồi.”

Đầu óc tôi trống rỗng. Eun Young không hề báo trước. Tiền bối lại bất ngờ xuất hiện. Tôi vừa kinh ngạc vừa bối rối, không thể nói nên lời.

“Em nghĩ muốn chia tay thì cứ thế biến mất là xong à? Thật sự không làm dự án phim này nữa sao? Em là đứa ngu ngốc đến mức để vấn đề cá nhân ảnh hưởng đến công việc à?”

Tôi chắc chắn vừa rồi mình đã nuốt xuống những quả nho thơm ngon, nhưng tại sao cổ họng lại như có cát, khô khốc và khó chịu.

“Ha, thôi được rồi. Khi nào em lên lại thành phố?”

“Tiền bối.”

“Đây không phải chuyện có thể nói qua điện thoại đâu.”

“…Em đã đối mặt với tiền bối để nói ra ý định của mình rồi mà anh vẫn gọi điện thúc giục em, thì giờ gặp lại cũng đâu có thay đổi gì?”

“Thế rốt cuộc là em có làm phim nữa không?”

“Nếu làm thì em đã không đến đây rồi.”

Tôi bắt đầu bình tĩnh lại. Khi đã trấn tĩnh, tôi thấy Do Joon đang nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi lẩm bẩm. Tôi muốn chạy trốn vào phòng để tránh anh nhưng không thể bước đi.

“Ngồi xuống đi.” Anh ra hiệu bằng khẩu hình miệng với vẻ mặt lạnh lùng. Tôi có thể bỏ qua nó nhưng lại không làm vậy. Dù sao tôi cũng chẳng có nhiều lời để nói với người ở đầu dây bên kia. Nó chẳng có gì quan trọng.

“Đừng vô cớ gọi điện cho em như vậy nữa. Em đã nói rõ là không có chuyện gì để dính dáng đến tiền bối trong công việc nữa rồi mà.”

Tôi cúp máy mà không đợi trả lời của anh ta. Trong sự im lặng bao trùm, nồi cơm điện bỗng phát ra tiếng “xì” như báo hiệu cơm đã chín.

Anh quay lưng lại, áo miếng cà tím thái mỏng qua bột chiên, sau đó thả vào nồi dầu nóng để chiên giòn. Xong xuôi, anh bỏ ráo dầu rồi bày lên đĩa một cách đẹp mắt và mang ra bàn ăn.

Tôi đứng dậy, lấy thìa và đũa. Bữa tối của chúng tôi có cơm cà chua, cà tím chiên và đậu phụ nướng.

Anh rửa tay rồi ngồi đối diện tôi. Anh nhìn lướt qua bàn ăn đơn giản nhưng ngon mắt, rồi lại nhìn tôi. Điện thoại lại reo lên. Tôi siết chặt điện thoại trong tay và mở lời.

“…Tôi ra ngoài một lát.”

“Đừng nghe.”

“...”

“Nghe điện thoại của anh ta làm gì. Chị đang nghỉ phép à? Phải báo cáo vị trí của mình cho quản giáo sao?”

“…Sao cơ?”

“Anh ta là quản giáo còn gì. Còn chị là một tù nhân gương mẫu. Không phải sao?”

————————————————————

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

Tôi chỉ biết chớp mắt. Anh không biết tôi. Hay đúng hơn, tôi nghĩ là anh không biết. Khi kịch bản của tôi liên tục bị từ chối, tôi cứ nghĩ rằng đó không phải là ác ý, mà đơn giản là họ không thích kịch bản này, họ thấy nó dở tệ và không có gì hay nên không có ý định hợp tác. Có rất nhiều diễn viên chỉ đọc lướt qua rồi vứt kịch bản đi, nên tôi nghĩ Do Joon cũng tương tự như vậy.

Nhưng anh đã nói anh thích bộ phim của tôi và muốn tham gia. Tôi đã nghĩ mọi chuyện chỉ có thế. Hóa ra, ngay cả một bộ phim anh yêu thích, anh cũng không nhớ tên tác giả. Và ngay cả khi anh có biết, anh cũng không biết tôi chính là người đó. Vì nếu biết, anh đã chào hỏi rồi.

Anh nói với tôi về bộ phim của tôi. Anh trích dẫn những câu thoại của nhân vật chính. Tôi nhẩm lại những lời thoại của mình. Làm sao Do Joon có thể biết được những câu thoại mà chỉ một số ít người biết về câu chuyện tình yêu rối rắm của tôi với tiền bối và mối tình đầu của anh.

“Đứng trước mặt tiền bối, em cứ như một kẻ tội đồ vậy.” Tiền bối, sao anh lại tốt với em thế. Em có thể không phải là một tù nhân gương mẫu, nhưng tiền bối chỉ vỗ vai em rồi bỏ đi. “Làm tốt lắm. Hãy cố gắng hơn nữa. Rồi sẽ có kết quả tốt thôi.” Cứ thế mà anh cứ giam em mãi trong cái hy vọng đó. Còn em thì cứ cố gắng điên cuồng như một tù nhân muốn lọt vào mắt cai ngục. Nhưng còn tiền bối, tan làm là xong. Hết giờ làm là lại quay về cái mối tình đầu da diết kia, cái vòng tay che chở kia, là xong.”

Điện thoại vừa mới tắt lại đổ chuông. Lần này chắc là Eun Young. Không thể là tiền bối được. Tuy nhiên, anh đã giật lấy điện thoại của tôi và ném nó ra xa.

“Chị được ra tù rồi.”

“...”

“Tôi còn đang cầm đậu phụ đây này.”

Tôi không thể nói một lời nào. Anh cau mày, có lẽ vì nghĩ sự im lặng của tôi là một điều không hay.

“Sao chị lại thích anh ta đến thế? Thích một kẻ chỉ coi chị là người thứ hai à?”

“Tôi…”

“Chị lại trở về cái buồng giam đó là cùng chứ gì. Này, tôi...”

“...”

“Chị muốn tôi phải làm sao đây? Chị muốn tôi cứ luẩn quẩn trước cửa nhà tù chờ chị ra sao?”

Nếu tôi không biết thì không sao, nhưng giờ tôi không thể làm như vậy nữa. Anh lẩm bẩm một câu khó hiểu.

“Ý cậu là sao?”

“Đừng khiến tù nhân phải đau khổ nữa.”

Anh kéo cổ tôi lại và hôn. Cơ thể tôi giật mình khi cảm giác của một thứ gì đó mềm mại lướt qua. Chúng tôi đẩy bữa ăn đã nguội lạnh sang một bên và cởi quần áo của nhau.

Tôi không biết là vì chuyện gì mà cả tôi và anh đều trở nên cuồng nhiệt như vậy. Điện thoại vẫn reo không ngừng, như thể không biết điều gì đang diễn ra, nhưng chúng tôi không bận tâm. Tôi trèo lên người anh và tự mình chuyển động.

Nước mắt chảy ra. Tiền bối, anh cũng từng phớt lờ những cuộc điện thoại dai dẳng của tôi và ở bên mối tình đầu của anh cả đêm đúng không?

“Tại sao chị lại khóc.”

“…Vì hạnh phúc.”

Anh đẩy tôi nằm xuống, ôm lấy mắt cá chân tôi rồi quấn quanh eo anh, ra vào liên tục. Cứ thế, những tiếng “phập, phập” dồn dập và sâu thẳm khiến tôi choáng váng. Nói rằng tôi khóc vì hạnh phúc không phải là nói dối, nhưng có vẻ anh coi đó là lời nói dối, ánh mắt anh trông thật lạnh lùng.

“Mở mắt ra. Nhìn xem ai đang ở bên chị.”

“…Ha.”

“Người đang khuấy đảo bên trong chị là tôi. Đừng nhầm lẫn.”

“Nhanh, ưm, nhanh lên, Joon à.”

“...”

Tôi cảm thấy ánh mắt của anh đã dịu đi một chút. Đó có thể là sự hiểu lầm của riêng tôi, nhưng tôi biết đó không phải. Anh xoa ngực tôi và thì thầm “Tim chị, đang đập vì tôi đấy. Chị sờ thử xem. Nó đang đập mạnh lắm.” Tôi gật đầu rồi ôm lấy lưng anh. Lưỡi anh quấn lấy tôi. Nước mắt chảy ra vì tôi thực sự hạnh phúc. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao tiền bối không bắt máy điện thoại của tôi.

Vì tiền bối cũng đã làm điều trái đạo đức, nhưng tôi lại hiểu cảm giác của anh ấy mà không cần phải làm điều tương tự. Tôi đang tận hưởng sự cực khoái mà không có bất kỳ tội lỗi nào.

Tiếng ma sát giữa cơ thể ướt đẫm của chúng tôi và sàn gỗ tiếp tục vang vọng suốt đêm.

Tôi ngâm mình trong bồn tắm. Ngày tôi chuyển đến căn nhà cũ này, mẹ đã mua một chiếc bồn tắm thật sang trọng. Lúc đó, những người trong thị trấn đã cười nhạo và nói rằng mẹ tôi mua một cửa hàng tạp hóa và có ý định mở cả một nhà tắm.

Chiếc bồn tắm chỉ là một hình chữ nhật dài đơn giản, nhưng vì nhiều nhà chỉ có một chiếc chậu đỏ, nên việc một chiếc bồn tắm được đặt trên xe tải và mang đến đây được xem là một thứ xa xỉ.

‘Bác sĩ bảo rằng khi cảm thấy không ổn, hãy ngâm mình trong nước thật lâu. Khi buồn, nước mắt sẽ rơi. Nước mắt cũng là nước. Bác ấy bảo hãy rửa sạch nỗi buồn bằng nước. Nếu ngâm mình thật lâu trong thứ có cùng bản chất, cảm giác sẽ khá hơn. Vào cuối ngày, chúng ta hãy ngâm mình trong nước thật lâu.’

Sau đó, tôi và em trai tôi đã ngồi trong bồn tắm mà không nói một lời nào, cho đến khi nước nguội. Khi chúng tôi lớn hơn một chút, chúng tôi không tắm chung nữa và chỉ thỉnh thoảng mẹ tôi lại ở lại trong phòng tắm thật lâu. Mỗi người chúng tôi tự mình giải quyết nỗi buồn của mình.

Đó là chiếc bồn tắm. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lại ngâm mình trong chiếc bồn tắm này lâu đến thế, đặc biệt là với một người đàn ông trẻ tuổi và tuyệt vời như anh.

“Sao cậu không nói?”

Anh đưa một tay lên vuốt mặt. Anh dường như biết tôi đang hỏi điều gì. Vẻ mặt anh cho thấy anh biết rằng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đến.

“Cậu biết tôi là ai, tại sao lại giả vờ như không biết?”

“Chị không nhận ra tôi, thì sao tôi phải nhận ra chị? Sao tôi phải biết chị chứ?”

“Đúng vậy. Làm sao mà cậu biết tôi?”

“Đoàn làm phim của Lee Ji Hoon. Chị gõ trên mạng là ra thôi. Từ đạo diễn cho đến biên kịch Lee Do Kyung.”

“Cậu còn biết gì nữa?”

“Hai người là một cặp đôi lâu năm, cả giới làm phim đều biết.”

Những lời nói ngắn gọn của anh khiến tôi không thể nói nên lời. Tôi đã trút hết lòng mình với một người biết rõ khuôn mặt của kẻ đã coi tôi là người thứ hai. Cảm giác thật kỳ lạ. Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương, nhưng tôi lại không hiểu tại sao mình lại cảm thấy tồi tệ đến vậy, tôi cứ suy nghĩ mãi.

“…Khi cậu nhìn tôi, có phải cậu cũng đã nghĩ đến khuôn mặt của tiền bối không?”

“Không hẳn. Sao tôi phải nghĩ đến gã khờ đó chứ.”

“...”

“Chị nghĩ tôi rảnh lắm à?”

Tôi cau mày trước những lời khó hiểu đó. Anh trông có vẻ rảnh nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Có lúc anh thư giãn, nhưng rồi lại tạo ra những thứ gì đó, hoặc lại rủ tôi đi đâu đó, làm gì đó cùng nhau.

“Từ khi chị đến đây, tôi không thể nào ngủ được. Chị nghĩ tôi đã làm gì chứ?”

“Cậu đã làm gì?”

“Tôi chỉ nghĩ làm sao để có được chị. Làm sao để chị là của tôi. Tôi nghĩ đến điều đó từng giây từng phút. Thời gian đâu mà nghĩ đến chuyện khác chứ.”

“…Cậu nói cứ như cậu thích tôi lắm vậy.”

Do Joon nhăn mặt khó chịu. Anh vuốt mái tóc ướt và lẩm bẩm.

“Chính chị là người dù tôi chưa sẵn sàng nhưng lại rủ tắm chung, còn tự tay xả nước vào bồn. Chuyện ngượng ngùng như vậy thì chị bạo dạn như vậy, còn hùa theo, thế mà chỉ cần tôi nói thích chị thôi là lại trở nên rụt rè? Nếu tôi tỏ tình thì chị sẽ vừa khóc lóc vừa van xin chắc? Hay chỉ vì ngượng quá nên muốn tôi im miệng đi à?”

Tôi cắn môi dưới và cố nhịn cười. Anh phát hiện ra sự thay đổi ở khóe môi tôi và biểu lộ vẻ không hài lòng.

“Chị cố tình phải không?”

“Cố tình cái gì?”

“Cứ gặp chuyện khó trả lời là cười đúng không.”

“…Không phải tôi cố tình cười đâu. Mà lộ liễu đến thế à?”

“Vậy tôi cũng hỏi chị. Sao chị biết cách này?”

“Cách gì?”

“Cách làm tôi nguôi giận bằng việc mỉm cười.”

————————————————————

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

Tôi đặt tay lên thành bồn tắm lạnh lẽo, chống cằm và lặng lẽ nhếch khóe môi. Làm gì có một người phụ nữ nào lại từ chối một người đàn ông đẹp trai nói thích cô ấy chứ? Anh nghiêng đầu, với vẻ mặt chân thật và có chút ấm ức.

“A, điên thật rồi.” Anh lẩm bẩm, rồi nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt sắc lạnh. Tôi mỉm cười và hỏi bằng khẩu hình miệng: “Có chuyện gì vậy?”.

“Khi tôi đang nói chuyện tử tế thì chị đừng cười nữa.”

“Tôi cười không phải vì cậu. Tôi chỉ đang nghĩ đến một chuyện buồn cười thôi.”

“Tôi đang nói chuyện rất nhẹ nhàng đấy, làm ơn nhăn mặt hoặc nhìn tôi một cách tức giận đi.”

“Ngớ ngẩn. Sao lại không được cười chứ.”

“Vì sao ư? Vì tôi hứng lên rồi đấy.”

Ánh mắt tôi tự động nhìn xuống. Đồng thời, anh kéo mắt cá chân tôi lại và đặt tôi lên chân anh. Bị bất ngờ, tôi vặn vẹo cơ thể. Nước tràn ra ngoài bồn tắm. Anh không bận tâm đến, chỉ liếm mút cổ tôi và nắm lấy ngực tôi.

“Ở, ở đây không được đâu.”

Anh mặc kệ lời van xin của tôi và tiếp tục hành động. Tôi cố gắng giữ lại tinh thần và sự tỉnh táo đang dần tan biến, rời ra khỏi anh. Khi tôi lùi lại, anh lại tiến về phía tôi, khiến nước lại trào ra. Tôi vội dùng chân đẩy đôi vai rộng của anh ra.

“Đây là bồn tắm của mẹ tôi.”

Anh cau mày, bỏ mắt cá chân tôi ra và hôn lên bắp chân tôi.

“Chị biết vậy rồi sao còn rủ tôi tắm cùng chứ?”

“Dùng chung bồn tắm khác với làm chuyện đó trong bồn tắm.”

“Vậy ra ngoài đi.”

Cài đặt

180%
14px
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 0: Chương 0

💬 Bình luận (0)