Chương 6

 

————————————————————

Biên dịch viên: Đom Đóm

Chương: 6

Tiêu đề: Rạp chiếu phim (3)

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

“Tôi không kể cho ai đâu.” 

“Thôi. Tôi có gì mà kể chứ.”

“... Không yêu đương à.” 

Do Joon không đáp. Tôi nhìn xuống anh đang nhắm mắt, thúc giục.

“Sao không yêu vậy?”

“Bận.” 

Mẹ tôi mở cửa ra. Mang theo dưa hấu. Những miếng dưa được cắt đẹp mắt, đặt trong chiếc đĩa xinh xắn khiến tôi mỉm cười. Mẹ thường chỉ cắt dưa và đặt trên một cái đĩa lớn, lại đang bắt chước cách trang trí của vị khách mùa hè. Ảnh hưởng của Do Joon quả thật rất lớn.

Anh nằm gối đầu lên đùi mẹ tôi, ăn dưa, nhổ hạt rồi mới ngồi dậy. Mẹ đối xử với anh hệt như Han Kyung. Khuôn mặt mẹ rạng rỡ, cười theo anh. Không, không phải, ít trìu mến hơn Han Kyung, nhưng trông thoải mái hơn nhiều.

Trái tim tôi bỗng nhiên rung động. Mỗi khi nhìn thấy người đàn ông này làm mẹ cười, tôi lại thấy ấm áp và hạnh phúc, nhưng cũng có lúc một góc trái tim tôi đau nhói.

Tôi vừa biết ơn vì anh đã làm mẹ vui, vừa tự dằn vặt mình với những suy nghĩ vô ích như kiểu nếu mẹ có một đứa con như Do Joon thì mẹ có hạnh phúc hơn không, nếu tôi là một đứa con như Do Joon, liệu mẹ có… có yêu thương tôi hơn không.

 

* * *

 

“Không biết nữa. Thích đến chết mất thôi, thì sao nào? Rốt cuộc chị có phải chị tôi không hả, thật là. Trời ạ. Lúc thì năn nỉ tôi mau mau yêu đương đi, giờ thì lại giở trò gì đây. Tôi là bảo mẫu chắc? Ừ, phải rồi. Làm sao mà ông chồng họ Oh chịu ngồi yên được chứ. Tôi là bảo mẫu của mấy người chắc? Đúng là bọn này gửi gắm con cái quý báu cho tôi trông, còn mình thì chỉ muốn rảnh rang đi chơi. Ừ thì, bọn nhỏ cũng dễ thương đấy. Nhưng em gái chị giờ đang đứng ở ngã rẽ cuộc đời đấy. Bỏ hay không bỏ cái kiểu tình yêu ngây thơ trong sáng. Còn các người thì chỉ mong tôi suốt đời làm bảo mẫu cho các người thôi chứ gì. Ha, tỉnh mộng đi.”

Tôi kiểm tra điện thoại. Mới 6 giờ sáng. Đây là lần tôi dậy sớm nhất kể từ khi đến đây. Tôi lại nhắm mắt lại. Tôi không cố ý nghe lén. Buổi sáng ở làng quê đặc biệt yên tĩnh.

Những người dân Muyeong vốn không thích ngủ nướng có lẽ đã dậy hết, nhưng họ sẽ đợi tin tức và chờ đợi buổi sáng thực sự đến. Cho đến khi họ ra khỏi nhà, Muyeong vẫn chưa thức dậy. Chiếc máy cày cũ. Cánh cửa tiệm tạp hóa Muyeong vẫn đóng. Chiếc ghế dài trống rỗng đã qua một đêm phủ đầy sương.

Vậy nên Do Joon không nghĩ tôi đã thức dậy. Giọng anh nhỏ và tinh nghịch. Tôi tỉnh giấc không phải vì anh nói chuyện điện thoại ở hành lang, mà là vì tự nhiên tỉnh giấc. Tôi cũng không biết tại sao.

Tôi lặng lẽ lắng nghe. Sự yên tĩnh khiến từng âm thanh nhỏ cũng có thể nghe rõ mồn một, giọng nói của anh cũng lọt qua khe cửa, trong trẻo và rõ ràng. Một giọng nói như buổi bình minh. Có vẻ lạnh lùng nhưng thư thái, và có tiếng cười trong đó.

Giọng nói mới lạ khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn. Khóe môi tôi cong lên. Tôi không có sở thích nghe lén, tôi biết mình không nên làm thế, nên phải phát ra tiếng động để anh biết mình đã dậy, nhưng tôi không hề cử động.

Anh cãi nhau và còn không chịu thua. Lạ thay, tôi còn thấy vui nữa chứ.

“Hôm nay anh nấu món gì? Orecchiette à? Ngon đấy. Lần sau tôi cũng phải làm thử mới được. Ăn trưa thì quẩy hết mình, còn bữa tối thì sao. Tôi á? Tôi tính làm mì kiều mạch với quýt non. Tối thì chưa nghĩ. Tạm thời làm món bưởi bianco cái đã. Cái gì? Đừng bắt chước chứ. Chà, trời ạ. Trước tiên vặt cuống bưởi đi. Vứt cái đó. Uổng à? Thì cho vào mồm ông đi. Còn lại thì gỡ sạch hết. Để lại một múi thôi, thái mỏng ra. Ừ. Ăn lạnh thì cho thêm đá chứ. Espresso thì hai shot là vừa. Đánh bọt sữa lên trên. …Gọi là tận tâm hết mình á? Chỉ mình ông chắc? Ông cũng là làm vì thích thôi chứ gì nữa.”

Cơ thể tôi cứ giật thót lên từng hồi. Tôi muốn ghi chép lại công thức dù không định làm. Nghe cuộc trò chuyện, người ta có thể nhầm tưởng đây là chủ quán cà phê hay đầu bếp, hay một gia đình có con nhỏ. Một gia đình lo lắng cho bữa tối ngay sau khi ăn trưa xong.

Càng nhìn Do Joon, tôi càng thấy bất ngờ. Khi tôi khám phá ra một khía cạnh mới khiến tôi thẫn thờ, tôi lại lẩm bẩm ‘thật không ngờ’, hoặc ‘tôi nghĩ cậu sẽ không làm điều này đâu’, và mỗi lần như thế, Do Joon lại hỏi với vẻ mặt buồn rầu, ‘Chị nhìn tôi bằng con mắt định kiến à? Tại sao chị lại nghĩ tôi sẽ không làm những điều đó chứ?’

“Đã nói bao nhiêu lần rồi. Đúng rồi. Thích. Thích đến mức không ngủ được.”

Thế nhưng, không phải anh đã thất tình sao. Chỉ vài ngày trước, chúng tôi còn tổ chức một bữa tiệc bia nhỏ cho những người thất tình. Tôi bật cười một cách vô nghĩa. Quả nhiên người giỏi thì không có thời gian rảnh. Anh biến một Muyeong xanh vàng thành một vùng đất của cơ hội.

Ý anh là, dù ở vùng quê hẻo lánh này, anh vẫn có thể tìm được người để hẹn hò. Người phụ nữ nào đã vấp phải ‘tảng đá’ ở đây nhỉ. Chắc không phải người Muyeong. Người ở thị trấn ư? Hay một người quen ở Seoul? Dù chúng ta không còn sống trong một thế giới gửi thư bằng bồ câu, nhưng khoảng cách có thể ngăn cản tình yêu sao.

…Tôi gạt bỏ chuyện anh rủ tôi xem phim sang một bên. Chắc do ở vùng quê này anh không có bạn bè. Tôi càng chỉ nghĩ đơn giản như vậy thôi.

“Sáng sớm đã gọi điện thoại vậy. Ai thế? Con gái à?”

Giọng mẹ tôi vang lên khi cửa phòng vừa được mở ra. Hai người thì thầm với nhau.

“Vâng ạ. Là mấy người thiếu lịch sự ấy dì. Mà sao dì lại đứng trước phòng Do Kyung vậy? Dì định gọi chị ấy dậy à?”

Có vẻ như mẹ đang đứng trước phòng tôi.

“... Dì định nói chuyện với con bé.” 

“Sáng sớm luôn ấy hả?” 

“Không được sao?” 

“Có chuyện vậy gì chứ. Dì sắp đi du lịch rồi mà.” 

“...” 

“Đừng nghĩ dì vắng nhà một chút là tận dụng cơ hội luôn đấy nhé?” 

“...” 

“Như thế thì hèn lắm. Đợi đi, rồi tính. Dù thành công hay thất bại thì cũng phải va chạm, sống cùng đã.” 

Bị dồn vào chân tường, mẹ tôi trở nên xa lạ đến nỗi tôi phải nuốt nước bọt. Tự nhiên thấy anh thật đáng ghét. Sao lại dồn ép mẹ người ta đến mức đó chứ.

“Con đi về không biết có còn không.” 

“Bốn ngày không đi đâu.” 

————————————————————

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

“Hỏi chưa?” 

“Chưa.” 

“Nó có thể đi bất cứ lúc nào.” 

“…Những người theo đạo Thiên Chúa tin rằng có một sức mạnh từ lời cầu nguyện. Nếu nhiều người cầu nguyện, thì lời cầu nguyện đó sẽ được Thượng đế lắng nghe rõ hơn. Nhà này có đến hai người. Hai người muốn Lee Do Kyung nghỉ ngơi thoải mái ở đây. Chúng ta không có đạo, nên hãy tin vào sức mạnh của tình yêu đi.” 

“Ta thì thôi đi. Nhưng còn con?” 

“Sao ạ?”

“Con có tình cảm với Do Kyung không?” 

Lời hai người mong tôi nghỉ ngơi thoải mái khiến lồng ngực tôi chợt rung lên. Nhưng sao cuộc trò chuyện lại chuyển hướng đột ngột thế.

“Nếu có thì dì có gả chị ấy cho con không?” 

Tôi nín thở vì kinh ngạc. Tôi ghét cái cách bản thân mình run lên dù biết đó chỉ là một lời nói bông đùa. Tôi đã mất cảm giác yêu đương. Vì tôi chỉ bám víu vào một người, không thể kết thúc một mối quan hệ không giống tình yêu và không thể trả giá cho sự thất tình. Có lẽ tôi đã đánh mất lý trí và lòng chung thủy, nên một câu nói vô nghĩa như vậy cũng khiến tim tôi đập loạn xạ.

“Lại làm bộ nữa rồi.”

“Chị có đi thì tôi sẽ giữ lại. Con sẽ giúp để dì không bỏ lỡ cơ hội nói chuyện.”

Sau lời Do Joon, không còn đối thoại nào nữa. Tôi nằm im, tưởng tượng ra đủ lời nói khác nhau. Không biết mẹ có chuyện gì muốn nói với tôi. Trước giờ tôi đâu hay mẹ có điều gì chưa từng thổ lộ. Chẳng lẽ đó là một lời thú nhận to tát đến mức không dám mở miệng? Một bí mật chấn động đến nỗi khó đối diện? Nếu là chuyện về thân phận thì không hợp lý, vì tôi giống mẹ nhiều lắm.

Hay mẹ còn định đi du lịch thật? Như một cái “cửa thoát” sau khi thú nhận? Tôi vội lắc đầu. Không thể thế được. Mẹ vốn không định đi mà.

Mẹ tôi đã hứa một chuyến đi đến Biển Đông cho một người phụ nữ trong thị trấn tên là Seon Deok, chủ một tiệm làm tóc, một người bán rau tên là Jeongsun, một người bán thịt tên là Hyeonja, một người bán cá tên là Ok Jeong, một chủ tiệm sửa xe tên là Bang Sil, và một chủ cửa hàng giày tên là Yeon Sun.

Tất cả bọn họ đều có người chăm sóc, và ngay khi chủ đề về chuyến đi được nhắc đến, họ đã hừng hực khí thế. Nhưng riêng mẹ tôi, bà đã liên tục từ chối.

‘Nghe đồn chị có rể rồi còn gì. Sao không nhờ cậu rể trông hộ?’

Tôi cau mặt nhìn dì Yeon Sun khi bà ghé nhà lúc Do Joon đi vắng. Đó là câu mà nếu Do Joon nghe thấy chắc ngất mất.

‘Con gái cũng đang ở đây mà. Do Kyung à, lần này con phải hiếu thảo một chút. Để tụi dì bảy người chúng ta đi nghỉ mát hè một chuyến.’

Tôi gật đầu. “Không phải vì không có tiền chứ? Bao nhiêu đâu.” Nói kiểu khô khan vậy chỉ khiến mẹ nổi cáu.

Cuối cùng, người thuyết phục mẹ lại chính là Do Joon. Anh suốt buổi tối thao thao bất tuyệt, như thể đại sứ quảng bá du lịch Donghae, ca ngợi từng cái đẹp của vùng biển. Rồi mẹ cũng lung lay.

Sáng hôm sau, mẹ rụt rè gọi cho dì Yeon Sun: “Chỉ đi bốn ngày thôi, đúng không?” Giọng dè dặt ấy làm tôi vừa lắc đầu vừa phì cười.

Thoáng nghĩ, nếu mẹ từng có một đứa con như Do Joon thì giờ trên mặt chỉ toàn nếp nhăn hiền từ. Đằng này mẹ lại sinh ra tôi và em tôi – hai đứa vô tâm – nên mới sống với gương mặt đơn độc vương bóng u buồn như thế.

Tiếng nước ào ào từ phòng tắm vọng ra. Có ai đó đang tắm. Tôi chợt dựng dậy. *Tách, tách* – tiếng mưa gõ xuống mái ngói thấp. Tôi sực nhớ mấy chiếc khăn phơi từ tối qua, vội lao ra sân.

Tôi cuống cuồng thu những chiếc khăn đã khô giòn, bước gấp lên hiên nhà. Ngay lúc đó, cửa phòng tắm bật mở. Do Joon vội vàng bước ra, thân trên còn ướt sũng, chỉ mặc vội chiếc quần. Trên tóc vẫn còn bọt xà phòng. Khuôn mặt anh thoáng ngỡ ngàng, nhìn tôi rồi lại nhìn sợi dây phơi trống trơn.

“Do Kyung.”

Tôi tránh ánh mắt, định quay vào phòng thì Do Joon gọi giữ lại.

“Nghe nói chị ngủ rất say, mà sao tiếng mưa lại đánh thức chị nhỉ.”

Vậy thôi sao? Chỉ nói được có thế thôi à? Nói một câu vô thưởng vô phạt để che sự bối rối?

“Hôm nay đi xem phim nhé.”

Tôi lại không trả lời, cũng không từ chối, chỉ né tránh. Có lẽ Do Joon quay lại phòng tắm, vì sau đó tôi nghe tiếng cửa đóng. Và rồi, đúng như vậy, hôm ấy chúng tôi đã đi xem phim.

Ở ngôi làng quê này, ngoài nông trại, ruộng đồng, núi đồi, suối khe thì chỉ có một siêu thị Muyeong làm chỗ tiện lợi duy nhất. Mới đây còn có thêm cả “cinema”.

Trong khi cả làng chỉ có một chiếc TV bé tí ở quầy siêu thị, một chiếc tầm trung trong phòng chính, thì Do Joon – vốn là người nổi tiếng – đôi khi hành động như quên mất thân phận của mình. Nhưng tôi thì biết rất rõ anh là ai.

Thật ra, ra thị trấn thì thanh niên cũng nhiều. Nhưng khi Do Joon đề nghị đội mũ kéo thấp ra ngoài, tôi lắc đầu.

Thế là, thay vì tới một rạp chiếu bé cũ, chúng tôi ngồi vào phòng chính, kéo rèm, lôi cái máy video cũ ra kiểm tra. Ngạc nhiên thay, nó vẫn hoạt động. Tôi liền kéo Do Joon vào phòng của Han Kyung, nơi chất đầy băng video phủ bụi. Chúng tôi như thi đấu, mỗi người chọn phim mình muốn xem.

Một chồng băng được xếp bên cạnh máy. Nhưng trước khi chiếu, Do Joon lại rủ tôi đi siêu thị.

“Người ta hiểu lầm bây giờ. Hai đứa ở trong phòng tối không chủ nhà thì…”

“Không ai hiểu lầm đâu.”

“Sao lại không. Nam nữ ở cùng một căn phòng tối thì chắc chắn có người sẽ nghi ngờ.”

Lập luận này thất bại ngay từ đầu.

“Chị với tôi hơn nhau mấy tuổi đâu, ai mà nghi ngờ.”

“Đừng có vênh váo chuyện tuổi tác. Hơn có mấy năm thôi.”

“…Đó mà gọi là vênh à? Chính chị mới đang làm quá lên ấy. Không ai nghi ngờ đâu.”

“Đấy chỉ là cậu nghĩ thế thôi. Trong làng người ta còn gọi cậu là ‘con rể cửa tiệm tạp hóa rồi đấy.”

Do Joon nhất quyết kéo tôi đi. Tôi bảo cậu đi một mình cũng không nghe, cứ nói: “Xem chung thì trách nhiệm chung, sao tôi phải chịu một mình.”

“Thà mà là đi với người yêu thật thì còn đỡ ấm ức.”

Anh lẩm bẩm khi mở cửa sau siêu thị.

“Nếu thấy ấm ức thì… làm người yêu tôi đi.”

“…”

Do Joon còn tiến thêm một bước nữa. Chỉ vì không muốn bị hiểu lầm mà anh nói vậy sao? Tôi biết anh khó mà thua trong đấu khẩu, nhưng không ngờ ngay lúc này cũng khiến tôi cứng họng.

Trước mặt mẹ, Do Joon liền với tay lấy cây bút Monami, nguệch ngoạc gì đó trên mảnh giấy trắng.

“Vé vào cửa.”

Anh coi tờ giấy như vé vào phòng, ký tên mình và đưa cho mẹ, nói đó là “phiếu làm thêm ở siêu thị”.

“Thế là hai đứa định đi xem phim thật à?”

“Đúng. Định mượn phòng chính.”

Câu trả lời dứt khoát làm mẹ bật cười. Mẹ còn cẩn thận cất tờ “vé” vào két tiền, nói sẽ dùng sau. Tôi thì chỉ biết cười khổ. Tiếng cười của tôi, của mẹ, của Do Joon, vang lên nối tiếp nhau, như một điệp khúc trễ nải.

Chúng tôi trở lại căn phòng đã được “trả phí”. Những cuộn băng video chất đống đều là phim cũ. Dù đã xem rồi, tôi vẫn xem như lần đầu. “Josee, the Tiger and the Fish”, “In the Mood for Love”, “Chungking Express”.

Tôi nhấn nút “phát”. Thời hoàng kim của phim Hồng Kông bắt đầu. Một người đàn ông chờ người yêu cũ ở một cửa hàng thức ăn nhanh. Một người đàn ông sưu tầm dứa đóng hộp có hạn sử dụng là ngày 1 tháng 5. “Tôi sẽ yêu em mãi mãi.” Khi câu chuyện về cảnh sát 223 (Kim Thành Vũ) kết thúc, tôi nói.

“Cậu có biết cậu giống ai không? Cảnh sát 223.”

Anh không phản ứng gì. Chắc nghe nhiều quá nên không thèm đáp lại.

“Lúc trước còn bảo giống Do Joon cơ mà.”

Anh nói một cách lạnh lùng. Nhớ lại lần đầu gặp, tôi thấy ngại và giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục hỏi một cách trơ trẽn.

“Cảm giác thế nào khi được gọi là Kim Thành Vũ của Hàn Quốc?”

Do Joon trông trắng hơn và sắc sảo hơn, nhưng thần thái và vẻ đẹp trai của họ giống nhau.

“Chị thích 663 hơn 223 đúng không?”

Tôi quay đầu. Cảnh sát 663 là Lương Triều Vỹ. Fei, một cô gái làm việc ở cửa hàng thức ăn nhanh, thích cảnh sát 663. Cô ấy giữ lá thư chia tay và chìa khóa căn hộ mà người yêu cũ của anh để lại, rồi lén lút ra vào nhà anh.

Có nhiều người nói rằng Fei thật đáng yêu, nhưng tôi lại thấy rùng mình vì nó chẳng khác gì hành vi rình rập. Đối với tôi, “Trùng Khánh Sâm Lâm” chỉ là khởi đầu để tôi khám phá ra sự quyến rũ của Lương Triều Vỹ. Sau bộ phim này, tôi đã hoàn toàn bị ánh mắt của anh ấy mê hoặc, yêu anh ấy hơn cả Trương Quốc Vinh và Kim Thành Vũ.

“Sao cậu biết?”

“Vì tôi thấy chị thay đổi cả tư thế khi Lương Triều Vỹ xuất hiện.”

Anh hắng giọng. “Đừng làm quá lên thế.” Giọng nói tỏ vẻ khó chịu. Tôi cười nhạt. Có sao đâu.

“Người ta thường không giấu được hai điều. Tiếng ho và tình yêu.”

“Thế là chị yêu cả ông chú đó à?”

————————————————————

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

Do Joon đang dựa lưng vào tường, chợt nhảy dựng lên. Tôi thấy vui khi anh hào hứng đáp lại những câu nói trơ trẽn và vô vị của tôi. Việc anh gọi Lương Triều Vỹ là “ông chú” cũng buồn cười.

Tôi cố kìm nén nụ cười, nhìn vào màn hình, và anh cũng quay lại nhìn. Bộ phim càng ngày càng hay. Tôi thấy hồi hộp khi Fei bước vào nhà anh, và lo lắng cả khi bản nhạc OST nổi tiếng vang lên.

Cảnh 663 thấy có gì đó lạ, rồi Fei táo bạo gọi to tên anh, trốn đi và lặp lại hành động đó. Tiếng bước chân của 663 đang đi vào nhà. 663 dọn dẹp căn nhà bị ngập nước, và Fei mang cá vàng đến. Khi Fei bị phát hiện, tôi đã hét lên và anh, người đang im lặng xem phim, cũng giật mình.

“Sao?”

“…Giật mình thôi.”

Tôi thấy xấu hổ. Tôi đã kinh ngạc cứ như mình là người bị bắt quả tang vậy. Anh cười.

“…Sao lại cười?”

“Vì cậu có thể hiểu được cảm giác của 663.”

“…”

“Fei thật đáng yêu.”

Fei được anh ca ngợi, nhưng anh lại nhìn tôi, tôi không hỏi tại sao. Giống như Fei đã chạy trốn sau khi rời bỏ 663, tôi cũng muốn bỏ chạy. Nếu tôi nói rằng tôi không biết việc đối phương thấy sự bối rối của tôi là đáng yêu có ý nghĩa gì, thì đó là nói dối.

Nhưng nếu tôi sai, thì tôi đã hiểu lầm một cách xấu hổ như thế nào. Tôi cứ suy nghĩ trong đầu. Đồng thời, miệng tôi khô khốc. Cảm giác rung động trước một người đàn ông trẻ hơn mình rất nhiều thật là xấu hổ.

“…”

Thế nhưng, đôi mắt của anh giờ đây giống như một chiếc lưỡi. Chỉ là hôm nay, chiếc lưỡi ấy có pha lẫn tiếng cười. Anh cười và liếm tôi bằng mắt. Tôi sợ rằng nếu cứ nhìn vào mắt anh, anh sẽ cúi xuống, nên tôi vội vàng nhìn Lương Triều Vỹ.

“Này, nhìn tôi đi.”

“…Đừng làm phiền tôi.”

“…Thật không? Mất hứng thế.”

“…”

“Tôi sẽ đập tan Lương Triều Vỹ đấy.”

Tôi giả vờ không nghe. Khóe môi cứ kéo lên, đến mức hai má đau nhừ.

Cài đặt

180%
14px
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 0: Chương 0

💬 Bình luận (0)