“Tôi là Choi Ji Won. Như ngài đã biết, tôi là cháu gái của Chủ tịch Choi thuộc Tập đoàn Sang Eun.”
Tae Joon nhớ lại ngày đầu tiên anh gặp Ji Won.
Khi ấy, địa điểm cũng là Khách sạn Segyeong.
Anh nhớ họ đã cùng nhau dùng bữa trong một phòng riêng tại nhà hàng.
Lúc đó, anh 27 tuổi còn Choi Ji Won 22 tuổi. Đó cũng là lần gặp gỡ đầu tiên sau khi cuộc hôn nhân sắp đặt giữa hai tập đoàn lớn đang khuynh đảo Hàn Quốc được xúc tiến.
Đây là một cuộc hôn nhân được tính toán kỹ lưỡng và cuộc gặp gỡ này chính là tiền đề.
Kể từ đó, dù là cố ý hay vô tình hai người phải xuất hiện cùng nhau tại nhiều nơi và có những cuộc gặp gỡ thường xuyên hơn anh nghĩ.
Đám cưới dự kiến tổ chức ngay sau khi Ji Won tốt nghiệp đại học nhưng đã bị hoãn lại. Lần đầu là vì sức khỏe của ông nội Ji Won.
Chủ tịch Choi đột ngột yếu đi và không lâu sau đó ông qua đời. Lần tiếp theo là vì Ji Won bày tỏ ý muốn sang châu Âu du học. Và sau đó nữa, Ji Won nói muốn thử coi anh như một người yêu.
Anh không có lý do gì để từ chối, vả lại, lúc đó anh bận rộn công việc nên không có thời gian chuẩn bị đám cưới, vì thế anh đã đồng ý.
Thế nhưng, ngay giai đoạn mà Ji Won gọi là "yêu đương" đó chưa kéo dài được một năm.
Khi Chủ tịch Choi lâm bệnh và ngã quỵ, tập đoàn Sang Eun không tìm được người đứng đầu để điều hành tất cả các công ty con và bắt đầu gặp vấn đề từ trong ra ngoài cùng lúc. Từng dự án mở rộng thiếu cân nhắc lần lượt sụp đổ, thậm chí còn ảnh hưởng đến ngành phân phối, vốn là nền tảng của Tập đoàn Sang Eun.
Thời gian để công ty từng được mệnh danh là tập đoàn lớn nhất Hàn Quốc vững chắc suốt hơn 50 năm bị thâu tóm bởi một quỹ đầu tư tư nhân dựa trên nguồn vốn nước ngoài chỉ vỏn vẹn bảy năm.
Đã 5 năm trôi qua kể từ khi Tập đoàn Sang Eun không còn được phép sử dụng cái tên 'Sang Eun' nữa.
Và bởi vì lời hứa hôn nhân này được xây dựng trên cơ sở giao dịch giữa các doanh nghiệp, một khi một bên mất khả năng thực hiện, hôn ước đương nhiên bị hủy bỏ.
“Tôi muốn chúng ta có thời gian tìm hiểu nhau. Nếu chúng ta hiểu nhau từng chút một, có lẽ chúng ta có thể phát triển lòng trung thành, ngay cả khi đó không phải là tình yêu, đúng không?"”
Cô gái từng mạnh dạn bày tỏ muốn tìm hiểu kỹ hơn về người đàn ông tên Han Tae Joon, chỉ sau một đêm đã trở thành người không còn giá trị gì.
Cũng giống như cuộc hôn nhân không phải là ý muốn của họ, quyết định chia tay cũng không liên quan đến ý kiến của họ.
‘Cốc, cốc.’ Ngón trỏ của anh gõ đều đặn lên mặt bàn, anh đang chìm trong suy nghĩ.
Anh ở một mình trong văn phòng dài hình chữ nhật.
Trên chiếc bàn trước mặt anh có một vài tờ giấy trắng trải rộng.
Trên đó là thông tin về việc Choi Ji Won đã làm gì ở Mỹ sau khi rời Hàn Quốc, được sắp xếp theo trình tự thời gian.
“Tôi đã làm việc trong một công ty IT ở đó.”
Lời Choi Ji Won nói rằng cô làm thư ký là thật.
Công ty IT ở Thung lũng Silicon có quy mô khá lớn.
Hồ sơ ghi rõ Ji Won vào làm với vị trí nhân viên mới nhưng chỉ sau một năm đã được thăng chức làm thư ký cho tổng giám đốc.
[Nghỉ việc sau 3 năm 2 tháng. Lý do được ghi là việc cá nhân.]
Han Tae Joon đặt mắt vào dòng cuối cùng trong lịch sử làm việc của Ji Won.
Việc cá nhân...
Cô nhập cảnh vào Hàn Quốc chưa đầy một tháng sau khi nghỉ việc nên việc cá nhân chắc hẳn không khác biệt nhiều so với lý do cô phải trở về Hàn Quốc.
Anh gấp tài liệu đang xem lại và cầm chiếc điện thoại di động đặt ở góc bàn.
–Tôi Nam Hee Geon đây.
“Lên phòng tôi một lát.”
– Sao, có chuyện gì vậy?
“Chuyện quan trọng.”
– Được rồi. Sẽ mất khoảng 5 phút.
Anh đặt điện thoại xuống sau khi kết thúc cuộc gọi.
Ánh mắt anh dừng lại trên tập tài liệu màu đen đã được đóng lại.
“Xin hãy cho tôi cơ hội làm việc tại Segyeong Trading. Tôi sẽ cố gắng hết sức. Tôi có thể làm được.”
Choi Ji Won là người phụ nữ phù hợp với những gợi ý và yêu cầu hơn là những lời đề nghị.
Vì thế, sự khẩn thiết trong ánh mắt cô khiến anh thấy lạ.
Điều gì đã thay đổi cô nhiều đến vậy chỉ trong 5 năm ngắn ngủi?
“Cô cần là tiền hay cần công việc?”
“Cả hai.”
Quả nhiên là tiền sao.
‘Cốc cốc’
“Vào đi.”
“Tôi vào đây, Phó Chủ tịch.”
Han Tae Joon gạt bỏ những suy nghĩ miên man nhìn Hee Geon bước vào phòng làm việc.
“Cậu đã kiểm tra phía Han Seong Jun chưa?”
“Đã kiểm tra rồi. Tôi đã tìm hiểu khắp nơi chỉ thấy Han Seong Jun có một mối liên hệ duy nhất với Choi Ji Won.”
“Choi Min Kwon.”
“…Anh biết rồi mà còn bảo tôi đi điều tra?” Hee Geon hơi nhíu mày, hỏi một cách khó hiểu.
Anh cúi nhìn xuống mặt bàn, khẽ lắc đầu.
“Tôi chỉ đang nghĩ về chuyện đó thôi.”
“Anh suy nghĩ về Choi Ji Won? Anh đã nghĩ về Choi Ji Won liên tục từ hôm qua đến giờ sao?” Giọng Hee Geon pha chút trêu chọc. Rõ ràng anh ta muốn chọc ghẹo anh một lần.
Cũng phải thôi, Choi Ji Won là người phụ nữ duy nhất từng có liên quan đến Han Tae Joon.
Sau cô, anh không còn dính líu đến ai khác trong các cuộc hôn nhân hay đính hôn. Không phải vì lý do nào khác. Chỉ đơn giản là anh quá bận rộn.
Anh thở dài, lặng lẽ cầm tập tài liệu màu đen trước mặt đưa cho Hee Geon.
Khi đối phương nói điều vô lý, cách tốt nhất là giữ im lặng.
“Cái gì đây?” Hee Geon gạt đi nụ cười, nhận lấy tập tài liệu và hỏi.
“Cô ấy đã làm việc ở Mỹ nhưng không có hồ sơ nào cho thấy cô ấy nhận được sự giúp đỡ hoặc yêu cầu ai đó ở Hàn Quốc.”
“Việc cô ấy gặp Han Seong Jun là sau khi trở về Hàn Quốc?”
“Nếu chỉ nhìn vào những gì ghi trên tài liệu.”
“Vậy anh muốn làm gì?”
Anh tựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn tập tài liệu màu đen trong tay Hee Geon.
“Tôi đang nghĩ đến việc chia sẻ bớt công việc của phòng thư ký.”
“…Anh thật sự định cho cô ấy làm việc ở đây sao?”
Quyết định của Han Tae Joon khiến Hee Geon ngạc nhiên, anh ta đặt tập tài liệu xuống bàn, mở to mắt.
“Sẽ biết thôi. Mục đích thực sự của cô ấy là gì.”
“Này, dù sao đi nữa thì anh và cô ấy...”
“Quá khứ là quá khứ. Tập đoàn Sang Eun không còn tồn tại và Choi Ji Won cũng không phải là Choi Ji Won của 5 năm trước nữa.”
Han Tae Joon cắt lời Hee Geon, nói một cách dứt khoát.
Anh biết Hee Geon định nói gì.
“Nếu Chủ tịch hay Tổng giám đốc biết, e là chẳng nói được lời hay ho nào đâu.”
“Tôi biết.” Anh đáp một cách ngắn gọn.
“Thôi được, đó là việc của Phó Chủ tịch tự mình lo liệu.”
“Về Choi Min Kwon, cậu có thể tìm hiểu thêm không?”
“Tôi đang tìm hiểu đây. Nhưng không có mối liên kết cụ thể nào rõ ràng. Không biết vì lý do Choi Min Kwon và Choi Ji Won lại dính líu đến Han Seong Jun.”
“Ừ, cứ tìm hiểu thêm đi.” Han Tae Joon gật đầu.
Ánh mắt anh từ từ hướng về màn hình máy tính. Trong đó là tài liệu về việc luân chuyển nhân sự sẽ được áp dụng từ tuần tới.
***
Yang Jeong Bin, người bạn duy nhất của Ji Won, là một nhiếp ảnh gia khá nổi tiếng và đã tổ chức một số triển lãm cá nhân.
Năm ngoái, Jeong Bin đã gác lại máy ảnh và ngừng các hoạt động bên ngoài từ sau khi kết hôn.
Có lẽ nên nói là nhờ vậy mà Ji Won đã dọn vào studio mà Jeong Bin không còn sử dụng nữa.
Dù không cố ý nhưng vì vội vàng trở về Hàn Quốc nên Ji Won không thể chuẩn bị được gì và buộc phải nhận sự giúp đỡ của Jeong Bin.
Đó là một căn phòng rộng rãi có hai phòng ngủ và một phòng khách liền kề.
Đã hơn một năm cô ở đây, mang theo cảm giác áy náy vì chỉ nhận sự giúp đỡ mà chưa đền đáp được gì cho Jeong Bin.
Ji Won kết thúc công việc dịch thuật bắt đầu từ công việc bán thời gian và đứng dậy khỏi bàn làm việc, ngước nhìn bầu trời xanh trong vắt ngoài cửa sổ phòng khách.
Cô bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mỗi sáng như một lời chào mẹ ở Mỹ và giờ đây nó đã trở thành thói quen ngước nhìn mỗi khi cô muốn sắp xếp lại suy nghĩ.
Reng... reng...
Jiwon cầm điện thoại di động trên bàn lên, do dự khi thấy số lạ trên màn hình.
Cô nghĩ đó là cuộc gọi từ nhà xuất bản đã giao phó cho cô ấy công việc dịch thuật.
Nhìn xuống chiếc điện thoại đang rung trong vài giây, cô hít một hơi thật sâu và nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Alo.”
– Xin chào, cô có phải là Choi Ji Won không ạ?
“Vâng, đúng là tôi.”
– Tôi là Ahn Dong Geun, Trưởng phòng Nhân sự của Segyeong Trading. Tôi có thể nói chuyện với cô một lát không?
Segyeong Trading
Cô vô thức nắm chặt điện thoại trong tay.
Han Tae Joon đã giữ lời hứa.
💬 Bình luận (0)