Chương 2

Nam Hee Geon dẫn cô lên phòng ở tầng 2 của khách sạn.

Trong phòng, anh đang đứng quay lưng về phía cửa sổ hình chữ nhật ở cuối phòng. Cô chầm chậm bước đến trước mặt anh.

“Chúng ta không có thời gian nói chuyện dài dòng, tôi sẽ hỏi gọn thôi.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt vô cảm.

“Cô cần tiền hay cần việc?”

 Đôi mắt đen láy không chứa đựng cảm xúc, giọng nói cũng không lên bổng xuống trầm.

“Nếu là tiền, thì cũng không đến mức phải chọn cách này đâu.”

Một người đàn ông không nói lời thừa bừa bãi, không làm những điều vô ích. Một người luôn nghiêm túc với từng lời nói của mình.

Cô biết rõ điều đó,quá rõ là đằng khác.

…Thật thảm hại.

Ji Won nhắm chặt mắt rồi chậm rãi mở ra.
Ánh mắt cô hạ xuống rồi lại nâng lên, cô chăm chú nhìn Han Tae Joon trước mặt mình.
Đôi giày da đen bóng, chiếc quần tây và áo vest màu xanh đậm được ủi phẳng phiu, đường viền cổ dày, xương bả vai nổi bật và đường viền hàm sắc nét, đôi môi mím chặt.

Anh không thay đổi gì cả.

Người thay đổi, chỉ có cô.

Việc đứng trước mặt anh thế này là vì hoàn cảnh của cô đã khác biệt rất nhiều, rất lớn so với trước kia.

“Tôi cần cả hai.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh và nói.

“Để trả tiền thuê nhà và các loại hóa đơn, tôi cần một thu nhập ổn định mỗi tháng. Vì vậy, tôi cần công việc. Ở Mỹ tôi đã làm thư ký và được đánh giá là rất có năng lực. Nếu có cơ hội, ở bất kỳ vị trí nào, tôi cũng...”

“Và Seong Jun thì sao?” Anh cắt ngang lời cô, liếc nhìn đồng hồ.

Rõ ràng anh chẳng hề quan tâm tới hoàn cảnh của cô.

“Tôi không ngờ hai người lại thân thiết đến vậy đấy.”

 “…Mọi chuyện… trở nên như thế.” 

“Nếu thực sự sẵn sàng làm việc ở bất kỳ vị trí nào, cô đâu cần phải đến tận đây?”

“Phó chủ tịch.” Cô khẽ cắn môi dưới, nhìn thẳng vào ánh mắt đang lặng lẽ nhìn mình.

“Xin hãy cho tôi cơ hội làm việc ở Segyeong Trading. Tôi sẽ cố gắng. Tôi có thể làm được.”

Đó là tất cả những gì cô có thể nói.

Cô không muốn kể tiếp câu chuyện của mình mà đối phương không quan tâm.

Cô muốn bảo vệ lòng tự trọng của mình, ngay cả khi điều đó vô nghĩa. Đặc biệt là khi người đối diện lại là Han Tae Joon.

Dù sau này có phải quay lại cầu xin HanSeong Jun để xin việc một lần nữa, cô cũng không muốn mình phải cúi đầu trước Han Tae Joon một lần nào nữa.

Sự im lặng bao trùm cả căn phòng.

Anh không nói gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn Ji Won.

Không ai mở lời trước.

Cô chịu đựng sự im lặng xung quanh, không hề né tránh ánh mắt của Tae Joon.

Chỉ mong anh có thể nhận ra sự tha thiết trong ánh mắt của cô.

“Cô từng làm thư ký ở Mỹ?” Anh nhìn chằm chằm vào cô từ từ mở miệng.

Khoảnh khắc duy nhất anh rời mắt khỏi cô là khi liếc nhìn đồng hồ trên tay.

Giờ thì anh lại nhìn chằm chằm vào mắt cô như thể đang cố gắng đào sâu vào bên trong.

“Vâng.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh mà trả lời

Giống như những gì anh đang làm.

“Được, tôi biết rồi.”

“Ý anh là sao?”

Anh đột ngột quay đi như không còn chuyện gì để nói.

Hành động dứt khoát ấy khiến cô tự hỏi người vừa nhìn mình chằm chằm có phải anh không.

“Anh sẽ cho tôi một công việc sao?”

“Tôi sẽ sớm liên lạc lại với cô.” Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

“Tôi phải đợi bao lâu nữa?”

“Ngày mai hoặc ngày kia.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Ji Won bất giác nói ra lời cảm ơn nhẹ nhõm.

Han Tae Joon lại nhìn cô với vẻ mặt vô cảm.

1 giây, 2 giây… và 30 giây.

Anh một lần nữa chỉ nhìn cô mà không nói một lời như trước.

Lần này cô chỉ biết chịu đựng.

Ánh mắt của anh, người có trái tim khó đoán và thời gian dường như trôi qua chậm chạp một cách lạ thường.

“Ra trước đi.”

“…Vâng. Tôi sẽ đợi tin anh.”

Han Tae Joon không đáp.

Cho đến khi bước ra khỏi phòng, cô vẫn không cúi đầu.Cô bước đi đầy tự tin.

Dù cô không còn đứng ngang hàng với anh như 5 năm trước và có lẽ sẽ chẳng bao giờ nữa, nhưng cô cũng không muốn trở nên thấp hèn trước mặt anh. Dù cho đó chỉ là chút lòng tự trọng nhỏ nhoi vô nghĩa.

Ra khỏi phòng ở tầng 2, cô rời khỏi khách sạn ngay lập tức. Cô không ngoái lại, chỉ chăm chăm nhìn về phía trước mà bước đi.

‘Reng reng. Reng reng.’

Khi đang đi bộ đến trạm xe buýt, cô chậm bước và lấy điện thoại ra khỏi túi xách. Vừa nhìn thấy người gọi, đôi mày cô khẽ nhíu lại.

Trước khi bắt máy, cô hít một hơi thật dài.

“Vâng.”
– Mọi chuyện ổn chứ?

“Khó nói lắm.”

– Gì cơ? Tôi đã giúp cô vào cùng phòng với Han Tae Joon rồi mà không làm được gì à? Ít nhất cũng phải dụ dỗ chút gì chứ, hôn môi hay ngực chẳng hạn. Đừng bảo là cô còn bày đặt giữ kẽ? Hai người từng gặp nhau khá thường xuyên còn gì.

Hèn hạ.

Cô khẽ nhíu mày, siết chặt điện thoại trong tay.

“Han Seong Jun.”

– Gì? Gọi lịch sự thế? Tôi còn chưa dứt chuyện đâu mà thái độ thế à?

“Nếu đề nghị hôm nay không được thực hiện tử tế thì anh nên chuẩn bị đi. Nếu không đạt mức tôi hài lòng, tôi sẽ không nhận đâu. Tạm biệt.”

Ji Won dứt khoát tắt điện thoại. Cô chuyển máy sang chế độ im lặng rồi bỏ vào túi xách.

‘Đáng lẽ cô phải chủ động sáp lại chứ, hôn môi hay ngực gì chẳng hạn.’

Hai người từng gặp nhau khá thường xuyên còn gì.

Những lời nói bẩn thỉu mà Han Seong Jun vừa nói cứ vang vọng trong đầu cô.

Ji Won ngồi trên băng ghế ở trạm xe buýt với vẻ mặt cứng đờ. Cô thở dài, cố xua tan sự khó chịu trong lòng.

Khi nhìn ra con đường tối trước mặt và hít thở sâu, cảm giác nghèn nghẹn trong ngực dường như dịu lại đôi chút.

“Làm thư ký ở Mỹ à.” Đó là câu duy nhất mà Han Tae Joon nói với cô.

Mà cũng đúng thôi. Anh đâu cần phải trực tiếp hỏi hay xác minh gì từ cô.

Chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, cấp dưới sẽ báo cáo chi tiết: cô đã làm gì ở Mỹ, ở đâu, bên cạnh ai, tất cả rõ ràng mồn một.

Ji Won ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.

Cô biết việc tìm đến Han Seong Jun không phải là lựa chọn tốt. Nhưng ngoài cách đó, cô không còn lựa chọn nào khác.

Ngay khi đặt chân về Hàn Quốc, cô đã cố tìm việc làm thêm, nộp hồ sơ khắp nơi dựa vào kinh nghiệm thư ký tại Mỹ. Nhưng lần nào cũng bị loại từ vòng xét hồ sơ.

Suốt gần một năm, cô đã tìm hết cách này đến cách khác. Và giao dịch với Han Seong Jun chính là lựa chọn cuối cùng của cô.

Cô cần tiền ngay lập tức. Dù cô không làm gì cả, tiền vẫn chảy ra như nước.

Câu nói “chỉ cần thở thôi cũng tốn tiền” chẳng hề sai.

Cô mở điện thoại để kiểm tra giờ xe buýt thì thấy màn hình hiện lên cuộc gọi nhỡ. Người gọi là cô bạn thân Jeong Bin.

Vừa nhấn nút gọi, tiếng chuông bắt đầu reo vang lên, giọng nói của Jeong Bin đột nhiên vang lên.

-Choi Ji Won! Cậu làm sao thế? Tớ lo muốn chết cứ tưởng cậu gặp chuyện gì rồi!

“Gặp chuyện gì chứ. Nhiều người nhìn thế kia mà. Tớ đã bảo là sẽ không có gì mà.”

-Sao cậu không nghe điện thoại? Hả? Tớ chờ lâu lắm rồi đó!

Giọng Jeong Bin to như pháo hoa nổ. Ji Won khẽ cười, hít một hơi sâu.

Nghe thấy giọng cô bạn thân yêu quý, tâm trí đang rối bời của cô dường như đã dịu được đôi phần.

“Xin lỗi. Tớ để chế độ im lặng nên không biết.”

-Thế nào rồi? Han Seong Jun nói gì? Hắn ta đồng ý tìm việc làm cho cậu chưa?

“Tớ không biết đây có phải là một quyết định tốt không nữa.”

-Sao cơ? Hắn đổi ý à? Hắn nói không biết gì về cuốn sổ của anh Min Kwon sao?

“Không, không phải.”

Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh Han Tae Joon đang nhìn chằm chằm vào mình.

Đôi mắt đen lẳng lặng quan sát không chút cảm xúc.

Khuôn mặt nam tính, đường nét mạnh mẽ, thậm chí còn đẹp hơn năm năm trước và bộ vest xanh đậm cực kỳ hợp với anh.

“Tớ đã nói với Han Tae Joon.”

-...Tớ có nghe nhầm không? Tức là, cậu đã nói với Han Tae Joon chuyện cậu đang tìm việc làm hả? Han Seong Jun làm vậy ư? Ở nơi nhiều người như thế?

Jeong Bin đột ngột hạ giọng, hỏi lại để xác nhận.

“Ừ.”

-Han Seong Jun, tên khốn này đúng là đồ điên! Jeong Bin hét lên.

-Cậu đang giữ cuốn sổ ghi lại tất cả những chuyện hắn đã làm thế mà hắn không sợ mọi người biết sao? Hắn đang muốn liều mạng à?

“Tớ không biết nữa. Nhưng nếu bằng cách đó mà tớ có thể làm việc ở Segyeong Trading, chẳng phải tớ được lợi sao?”

-Cậu lạc quan quá đấy. Tớ dám chắc không cần nhìn cũng biết lũ ở đó sẽ buôn chuyện gì rồi. Dù sao thì bây giờ cậu đang về nhà phải không? Gặp nhau rồi nói chi tiết nhé.

“Ừ, được rồi.” Ji Won kết thúc cuộc gọi với Jeong Bin.

Cô cố gắng thở thật sâu nhưng tâm trạng rối bời vẫn không dễ dàng lắng xuống.

 

Cài đặt

180%
14px
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)