Chương 1

Một bước.

"Kia chẳng phải Choi Ji Won sao?"

"Đúng rồi! Choi Ji Won của Tập đoàn Sang Eun?"

Hai bước.

"Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Năm năm rồi à?"

"Cô ta không phải trốn sang Mỹ rồi sao?"

"Không phải Singapore à?"

Mỗi bước chân cô đi, những mắt của tất cả mọi người đều dõi theo cô.

Không khí hoàn toàn khác biệt so với quá khứ, khi cô luôn là đối tượng đầu tiên được chào đón ở bất cứ đâu.

Trong sảnh tiệc, mọi người không hẹn mà cùng thì thầm, bàn tán và liếc mắt về phía cô.

Ji Won bước đi trong ánh mắt của những người đang tràn ngập sự tò mò, ngạc nhiên và thù địch.

"Ồ, Choi Ji Won!" Một người đàn ông trong đám đông đứng ở góc sâu nhất của sảnh tiệc lớn tiếng gọi tên cô. Nhờ vậy, sự chú ý của mọi người lập tức đổ dồn về phía cô.

Cô cắn nhẹ môi dưới, cố gắng không để lộ cảm xúc.

Người đàn ông mỉm cười rạng rỡ, dường như đang tận hưởng sự quan tâm của đám đông.

Cô hít một hơi rồi từ từ bước tới.

Giám đốc điều hành Han Seong Jun của Sekyung Heavy Industries.

Han Seong Jun là chiếc phao cứu sinh mà Ji Won phải bám lấy.

Không còn cách nào khác.

Bởi vì cô không còn lựa chọn nào khác.

'Ngày kia khách sạn Segyeong sẽ tổ chức một sự kiện. Tôi sẽ gửi thiệp mời cho cô, cô nhớ đến đấy.'

Hôm nay, tại buổi tiệc này là câu trả lời mà cô nhận được từ Han Seong Jun bằng cách đưa ra quân bài duy nhất mình nắm giữ.

Cô không cần Han Seong Jun giải thích cũng biết sự kiện anh ta nhắc đến là gì.

Vào đầu tháng 11 hằng năm, khách sạn Segyeong thường tổ chức tiệc từ thiện, mời các nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, kinh doanh và con cái đã trưởng thành của họ.

Ji Won cũng tham dự thường xuyên kể từ khi cô tròn 20 tuổi.

Với tư cách là con gái của cha mình và là đối tác của ai đó.

Sự chú ý của những khách mời trong bữa tiệc đương nhiên đổ dồn vào các thành viên của Tập đoàn Segyeong.

Không chỉ là trang phục, giày dép, đồng hồ họ đeo mà còn cả đối tượng họ chào hỏi và trò chuyện.

"Mọi người đều biết cô ấy rồi chứ? Đây là Choi Ji Won của Tập đoàn Sang Eun."

Han Seong Jun quay sang những người xung quanh giới thiệu cô. Ánh mắt những người đang nhìn cô không hề thiện cảm.

Hầu hết những người này đều khao khát có được vị trí của cô, nên việc cô đột ngột xuất hiện và chào hỏi chắc chắn chẳng khiến họ vui vẻ gì.

"Sau khi Chủ tịch Choi qua đời, tôi cứ thắc mắc không biết cô ấy sống ở đâu, làm gì, thì vài ngày trước, tôi nhận được cuộc gọi trực tiếp từ cô Choi Ji Won.

Vui quá nên tôi đã mời cô ấy đến hôm nay."

Han Seong Jun tay cầm ly sâm panh, nhìn một chỗ rồi nhếch khóe môi.

Ánh mắt cô theo anh ta. Rồi ánh mắt hai người chạm nhau.

Một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt vô cảm như thể không hề có chút quan tâm hay hứng thú nào.

Phản ứng đó hoàn toàn khác so với sự kinh ngạc hay khó chịu của những người xung quanh.

Vì vậy, cô thể nào rời mắt khỏi người đàn ông đó.

Đó là Han Tae Joon, Phó Chủ tịch Sekyeong Trading, con trai trưởng của Chủ tịch Tập đoàn Sekyeong - Han Kyung Pyo.

Anh chính là nhân vật trung tâm của buổi tiệc, là người duy nhất mà tất cả mọi người trong sảnh tiệc rộng lớn này đều ngưỡng mộ.

"Phó Chủ tịch Han cũng lâu rồi mới lại gặp cô ấy nhỉ?" Giọng Han Seong Jun đầy vẻ cợt nhả xen vào giữa hai người.

Ánh mắt chăm chú nhìn cô của anh lúc này mới chuyển sang hướng khác.

Ji Won thở phào nhẹ nhõm như thể vừa được giải thoát khỏi một sự ràng buộc chặt chẽ nào đó.

"Năm năm qua không hề liên lạc một lần sao? Dù gì hai người cũng từng bàn chuyện cưới hỏi, Phó Chủ tịch Han cũng vô tình quá rồi đó. Cô không thấy vậy sao, Ji Won? Chắc cô buồn lắm nhỉ."

Han Seong Jun xoay ly sâm panh trong tay nói với vẻ đầy tiếc nuối.

Cái giọng điệu trêu chọc đó đã đủ kinh khủng nhưng những lời anh ta thốt ra lại càng vô lý và lố bịch hơn.

"Không ạ. Tôi không thể làm thế được. Dù anh có liên lạc, tôi cũng không thể nhận được." Ji Won quay lại nhìn Han Seong Jun, khóe môi khẽ nhấc lên.

"Sống bên Mỹ có vất vả không? Hình như cô làm việc ở Thung lũng Silicon đúng không?"

Dường như Han Seong Jun không hề có ý định nghe lời Ji Won nói ngay từ đầu. Dù cô có nói gì đi nữa, anh ta cũng quyết tâm nói hết những gì mình muốn trước mặt mọi người.

"Vâng, tôi làm việc tại một công ty IT ở đó."

"Ài, đâu phải chỉ là làm việc thôi đâu. Cô là thư ký của giám đốc mà? Quả nhiên là giỏi giang thật. Có lẽ vì thế mà cô mới có thể trải qua chuyện đó rồi quay lại nơi này mà không hề nao núng. Tuyệt vời đấy, Choi Ji Won."

Anh ta huýt sáo nói như thể đang ca ngợi Ji Won.

"Phó Chủ tịch Han." Han Seong Jun đặt ly sâm panh đã uống cạn xuống và gọi Han Tae Joon.

Trong lúc đó, Han Tae Joon đang nói chuyện với ai đó vừa đến gần, ánh mắt chuyển sang người anh ta.

Đó chỉ là một động tác nhỏ không có ý nghĩa gì nhưng cô lại không thể rời mắt khỏi anh.

Han Tae Joon là là người hiểu rõ sức nặng và ảnh hưởng của lời nói, hành động mình. Vì vậy, mọi cử chỉ của anh luôn được tiết chế.

Cô vẫn luôn nghĩ anh là một người đàn ông chuẩn mực như trong sách giáo khoa, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng con trai trưởng của chủ tịch một tập đoàn lớn nhất đất nước.

Đúng như Han Seong Jun đã nói, hai người từng được hai bên gia đình bàn chuyện kết hôn. Trong thời gian đó, họ đã ăn tối cùng nhau nhiều lần và thậm chí còn miễn cưỡng dành thời gian riêng tư với nhau theo sự thúc ép của người lớn.

Trong số rất nhiều phụ nữ có mặt tại sảnh tiệc rộng lớn này, có lẽ cô là người hiểu Han Tae Joon rõ nhất.

Nếu Han Tae Joon không gặp người phụ nữ nào khác trong năm năm qua.

"Anh nói đi." Giọng nói trầm nhưng không hề nhỏ, lời nói rõ ràng.

Chỉ một câu ngắn gọn thôi cũng đủ khiến mọi người xung quanh tập trung vào anh.

"Choi Ji Won đang tìm việc làm, Phó Chủ tịch Han có thể sắp xếp cho cô ấy một vị trí được không? Đây chẳng phải là một ý hay sao? Dù gì cũng không phải ai xa lạ mà là người suýt kết hôn với anh đấy." Han Seong Jun mỉm cười nói.

Bàn tay ẩm ướt của anh ta nắm lấy cánh tay cô, kéo về phía trước. Ji Wn nổi da gà, muốn rụt cánh tay khỏi tay Han Seong Jun nhưng tình hình không cho phép. Có quá nhiều ánh mắt đang nhìn.

Ji-won khẽ cắn môi dưới, nhìn Han Seong Jun.

'Cứ đến đi rồi sẽ biết. Mọi chuyện sẽ được giải quyết, bất kể là chuyện gì!'

Có lẽ đây chính là lý do anh ta dùng những lời lẽ dỗ dành, thuyết phục cô đến chỉ để buông ra những lời vô vị này với Han Tae Joon.

"Giám đốc Han Seong Jun." Cô gọi tên anh ta bằng một giọng điệu lạnh lùng.

"Đúng rồi. Tập đoàn Sang Eun đã thành ra thế này thì Choi Ji Won còn biết tìm ai giúp đỡ đây. Cô ấy có vẻ muốn tiếp tục công việc thư ký ở Mỹ." Cô muốn bịt miệng Han Seong Jun lại.

Thế nhưng, anh ta chẳng hề để tâm đến ánh mắt sắc lạnh của cô, cứ thế nói ra những gì mình muốn.

Anh ta nhìn thẳng vào mắt anh như một người đang khát khao khiêu khích đối phương.

"Thật sao." Ánh mắt anh lặng lẽ nhìn Han Seong Jun, chậm rãi chuyển sang Ji Won.

Gương mặt anh hoàn toàn trái ngược với Han Seong Jun đang cười cợt.

Chính cái vẻ mặt thờ ơ, điềm tĩnh đó khiến cô cảm thấy tự ti.

Cô không thể tiếp tục nhìn thẳng vào mắt anh, đành cúi mắt xuống.

"Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện."

Lần này, câu trả lời của Han Tae Joon cũng ngắn gọn.

Cô đã nghĩ anh sẽ khéo léo từ chối lời đề nghị của Han Seong Jun vì hôm nay là tiệc từ thiện.

Bất ngờ trước câu trả lời cô chỉ biết ngây người nhìn Han Tae Joon quay lưng bước đi.

"Thấy chưa. Tôi đã nói là sẽ có cách mà, phải không?" Han Seong Jun cười ‘khà khà’, quay sang nhìn cô.

Cô không đáp, chỉ siết chặt chiếc túi xách trong tay, không ngừng nhìn theo bóng Han Tae Joon đang đi xa dần.

"Làm gì thế? Đi theo đi chứ." Han Seong Jun vỗ nhẹ vào vai cô.

Ngay lúc đó, tiếng xì xào bàn tán và những ánh mắt sắc lạnh của mọi người như đổ ập xuống, bao trùm lấy cô.

"Tôi sẽ dẫn đường. Mời cô đi lối này." Cô quay đầu về phía giọng nói.

Người đàn ông mỉm cười khi mắt chạm mắt với cô là Nam Hee Geon, bạn của Han Tae Joon và là giám đốc bộ phận hoạch định chiến lược của Công ty Thương mại Segyeong.

Cô khẽ gật đầu đáp lại.

"Tôi đã trải thảm cho cô rồi đấy, đừng có giữ thể diện gì nữa mà hãy nói thẳng ra rằng cô cần tiền, cần công việc này đến mức nào. Lòng tự trọng không giúp cô kiếm ra tiền được đâu. Đúng chứ?"

Giọng Han Seong Jun đầy vẻ cười cợt, lớn hơn lúc nãy. Bước chân cô đang định theo Nam Hee Geon bỗng khựng lại.

Cô muốn vung chiếc túi xách đang cầm về phía Han Seong Jun.

"Cô Choi Ji Won."

Có lẽ sự phẫn nộ trong lòng đã lộ rõ trên khuôn mặt cô.

Nam Hee Geon - người đang đứng phía trước, gọi tên cô như muốn ngăn cô lại.

"Vâng, tôi đi đây." Cô cắn chặt khóe môi đang run rẩy.

Từng bước, từng bước chân cô tiến về phía trước, lưng cô như bị dính chặt bởi tiếng xì xào và tiếng cười cợt của những người trong sảnh tiệc.

 

Cài đặt

180%
14px
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)