Chương 1

 

————————————————————

Biên dịch viên: Hớ Hớ Hớ

Chương: 1

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

————————————————————

Đã 20 năm trôi qua kể từ khi virus zombie bùng phát.

Chính phủ và quân đội đã mất đi chức năng từ lâu, và A/Z - một tổ chức vũ trang do những người sống sót thành lập để bảo vệ bản thân và gia đình - hiện đang thực tế đảm nhận việc giữ gìn an ninh thời nay.

Trong đó, nhiệm vụ chính của Đội A là tiêu diệt zombie để giành lại các khu vực bị chiếm đóng. Vào những ngày không có nhiệm vụ, họ sẽ trực ở tháp canh để tiêu diệt những zombie tiến gần đến khu vực an toàn.

4 giờ chiều, tại tháp canh cao tương đương tòa nhà ba tầng, một thành viên đang quan sát phía dưới bỗng nhướng mày khi phát hiện điều gì đó.

“Này, lại đến rồi kìa. Quả nhiên cứ tầm giờ này là lão ta lại xuất hiện.”

Giọng nói đó phảng phất chút vui mừng. Một thành viên khác cũng nhìn ra ngoài cửa sổ kính và nở một nụ cười nhẹ.

“Đúng 4 giờ luôn. Chắc là đi từ phía công viên đến nhỉ?”

Gần tháp canh có một công viên lớn, cứ đến giờ này là một zombie cụ già lại dắt chó đi dạo ngang qua. Thỉnh thoảng vẫn có những biến chủng đặc biệt, dù đã nhiễm bệnh và mất đi ý thức nhưng vẫn lặp đi lặp lại những thói quen sinh hoạt hằng ngày. Giống như những zombie khác, chúng hầu như không có trí thông minh, chỉ cử động như một món đồ chơi đã được lên dây cót.

Dù đã trở thành vật chủ của loại virus kỳ quái giúp tăng cường sức mạnh khủng khiếp, nhưng bước chân của ông lão vẫn chậm chạp như sên bò. Đó là bởi cơ bắp và xương cốt của ông ta đã đi đến giới hạn cuối cùng của tuổi thọ.

Như thể hiểu được điều đó, chú chó nhỏ đi cùng luôn bước từng nửa bước để khớp với nhịp chân của ông lão. Thỉnh thoảng, khi phát hiện ra một mảnh thịt người vụn trên mặt đất, nó lại ngoạm lấy ăn ngấu nghiến, còn những miếng thịt lớn thì nó lại mang đến cho ông lão.

Bộ lông quanh miệng nó đen ngòm vì máu đông, như một minh chứng cho cách mà chúng đã tồn tại cho đến tận bây giờ. Ngửi thấy mùi máu, ông lão đón lấy miếng thịt, nhai bằng hàm răng không còn nguyên vẹn rồi lóng ngóng xoa đầu con chó. Hành động đó cũng chỉ là thói quen và bản năng, chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt. Không biết có hiểu được điều đó hay không, con chó vẫn vẫy đuôi một cách vui vẻ.

Chứng kiến cảnh tượng kinh khủng của cụ già và con chó ăn thịt người, biểu cảm của các thành viên đội A lại vô cùng nhẹ nhõm như thể đang xem một điều gì đó tốt đẹp. Bởi nếu việc họ lặp lại dù đã mất đi lý trí là đi dạo, thì có thể đoán được điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời của ông lão khi còn sống.

“Trong giờ trực mà các cậu đang làm cái gì thế?”

Giọng nói đột ngột vang lên khiến hai người đang nhìn xuống dưới giật bắn mình. Họ cứng đờ người quay lại, thấy Yoo Yeon đang đứng đó với khuôn mặt không cảm xúc.

Cô là Đội trưởng Đội A của chi nhánh A/Z tại Hàn Quốc, cấp trên trực tiếp của họ. Đôi mắt vô cảm đặc trưng của cô liếc qua nơi họ vừa nhìn rồi quay lại.

“Tôi nhớ mình đã lệnh rằng hễ phát hiện zombie là phải báo cáo lên cấp trên và tiêu diệt ngay lập tức mà.”

Giọng nói không chút thăng trầm khiến không khí xung quanh như đóng băng. Yoo Yeon liếc nhìn những lính mới đang run rẩy trước sự xuất hiện của cấp trên rồi tặc lưỡi.

“Tiêu diệt đi.”

Cô ra lệnh ngắn gọn rồi khoanh tay lại. Nghe lệnh hành quyết, hai thành viên cùng lúc nuốt nước bọt rồi đồng thanh lên tiếng như đã bàn bạc từ trước.

“Đội trưởng... chuyện là...”

“Con zombie đó...”

Có vẻ như họ có điều muốn nói. Yoo Yeon khẽ gật đầu cho phép họ tiếp tục.

“Vật chủ bên dưới đã quá già yếu nên không còn sức để chạy, hơn nữa chúng tôi đã quan sát nhiều ngày nay nhưng ông ta không hề đi săn hay lộ ra một chút tính công kích nào. Ngày nào ông ta cũng đến đây vào đúng giờ này, có lẽ là một biến chủng đặc biệt ạ.”

“Dù đã biến thành zombie nhưng ông ta vẫn đang làm tốt vai trò chủ nhân của con chó. Nếu không gây hại cho ai thì có nhất thiết phải tiêu diệt...”

Thấy ánh mắt sắc lạnh của cô dời về phía bản báo cáo, cậu lính mới bỏ lửng câu nói rồi ngậm chặt miệng lại.

“Đã trôi qua đủ lâu để biết rõ ông ta đến đây đúng giờ mỗi ngày, vậy mà tôi lại không nhận được bất kỳ báo cáo nào sao?”

Báo cáo sai sự thật là một vi phạm rõ ràng. Những lính mới vừa vào nghề chắc chắn không có gan làm chuyện đó, hẳn là do kẻ quản lý bọn họ bày ra. Yoo Yeon dùng móng tay nhấn mạnh vào cái tên ‘Heo Ryung’ được viết ở đầu bản báo cáo rồi tiếp tục nói.

“Tiêu diệt ngay lập tức.”

“Nhưng... nhưng mà... đối với vật chủ đó...”

“Vết máu quanh miệng ông lão chứng tỏ ông ta đã ăn thịt người. Thức ăn duy nhất của zombie chỉ có bấy nhiêu thôi.”

“Nhưng đó không phải là đi săn mà là...”

“Kẻ đã cắn gia đình tôi là một đứa trẻ đấy. Nó còn chưa mọc hết răng sữa, gương mặt vẫn còn nét bầu bĩnh...”

Yoo Yeon khẽ cụp mắt xuống như đang hồi tưởng, rồi cô bước tới gần từng bước một và hỏi.

“Dù vậy, các cậu có dám chắc chắn rằng lão ta hoàn toàn không có tính công kích không? Nếu một ngày nào đó lão ta ăn thịt người, các cậu có tự tin nói với gia đình nạn nhân rằng ‘lúc đó’ lão không hề có tính công kích không? Nếu bắt đầu từ lão già đó, virus lan vào tận bên trong bức tường này, các cậu có gánh vác nổi trách nhiệm không?”

Trước sự áp đảo liên tục, các thành viên chỉ biết câm nín.

“Việc mà những cấp dưới như các cậu phải làm là thực hiện mệnh lệnh từ cấp trên một cách chính xác không sai sót. Những quy tắc hiện tại của A/Z được xây dựng nên từ vô số sự hy sinh trong quá khứ. Một khi có ngoại lệ, lỗ hổng sẽ xuất hiện. Lỗ hổng đó sẽ dần trở thành một cái hố lớn và hủy hoại tất cả những gì chúng ta đã bảo vệ bấy lâu nay chỉ trong nháy mắt. Các cậu muốn đến lúc phải tự tay giết chết gia đình, đồng nghiệp, bạn bè mình sao? Hay các cậu muốn chính mình biến thành zombie rồi giết chết bọn họ?”

“...”

“Tỉnh táo lại đi. Thứ các cậu phải bảo vệ là con zombie đó, hay là con người?”

“...Là con người ạ.”

Giọng nói của những người lính đang cúi gầm mặt run bần bật.

“Nếu đã hiểu thì thi hành lệnh ngay.”

Nhận lệnh ngắn gọn, các thành viên ngẩng đầu lên và hành động một cách máy móc. Thế nhưng, dù cả hai người đang bám sát vào khẩu súng bắn tỉa, tiếng súng vẫn không hề vang lên. Ngón tay đặt trên cò súng run rẩy như thể hiện sự do dự của họ. Phải chăng họ bị nhụt chí trước sự khiển trách gay gắt của cấp trên?

Không, chắc chắn là họ đã nảy sinh tình cảm sau nhiều ngày quan sát. Họ sợ phải cướp đi người thân duy nhất của con chó kia.

Yoo Yeon quan sát những khuôn mặt trẻ măng đang rên rỉ không thành tiếng. Đúng là lính mới, miệng còn hôi sữa. Chắc chắn kinh nghiệm tiêu diệt zombie của họ chẳng có bao nhiêu. Cô thở dài một tiếng, nắm lấy cổ áo kéo hai thành viên đang do dự ra ngoài.

“Tránh ra. Để tôi làm.”

Yoo Yeon cầm súng một cách thuần thục và nín thở. Qua ống ngắm, hình ảnh con chó cứ ngước nhìn chủ nhân mà đi hiện ra rõ nét. Cô khẽ di chuyển mục tiêu, nhắm thẳng vào đầu ông lão.

Sự dao động trong lòng sẽ dẫn đến sự run rẩy của cơ thể. Nếu tay run, viên đạn sẽ đi chệch hướng. Và viên đạn lạc đó sẽ có ngày ghim thẳng vào người quan trọng của chính mình.

‘Nếu tạo ra ngoại lệ, lỗ hổng sẽ xuất hiện.’

Khi đã chắc chắn đó là lựa chọn tốt nhất, trái tim đang đập loạn nhịp của cô cũng trở nên tĩnh lặng. Ngay khoảnh khắc cô định bóp cò, một tiếng súng lớn vang lên ngay phía sau, và đầu của ông lão vỡ tan tành. Cái xác mất đầu đổ gục xuống đất chậm chạp như chính bước chân của ông ta. Con chó giật mình trước tiếng súng bất ngờ, bắt đầu sủa vang vào không trung.

“Tiền bối vốn ghét bắn súng ngoài nhiệm vụ mà.”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp, cô rời mắt khỏi ống ngắm và quay đầu lại. Không ngoài dự đoán, người vừa nổ súng chính là Heo Ryung. Hắn là tay súng bắn tỉa át chủ bài của Đội A, sở hữu kỹ năng bắn súng điêu luyện cùng ngoại hình vô cùng điển trai. Dù đứng bắn từ khoảng cách khá xa, viên đạn của hắn vẫn xuyên thủng đầu mục tiêu một cách chính xác. Quả nhiên, kỹ năng dùng súng của hắn là hoàn hảo không tì vết.

“Đội trưởng, sao chị lại ở đây giờ này thế?”

Hắn lững thững cầm súng tiến lại gần. Khẩu súng bắn tỉa nặng nề nằm trong tay hắn trông nhẹ tênh như một khẩu súng lục.

Yoo Yeon phải ngước mặt lên mới nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo như tượng tạc ở trên cao kia. Đó là một vẻ đẹp lạnh lùng, có chút gì đó thanh tú không mấy phù hợp với thân hình cao lớn. Ngay khoảnh khắc cô vừa nghĩ rằng những đường nét sắc sảo kia trông giống như một khối băng lớn được điêu khắc tỉ mỉ, thì chúng bỗng chốc tan chảy một cách thiếu đứng đắn.

“Hôm nay là ngày nghỉ của chị mà! Nếu đến thì chị phải báo cho tôi một tiếng chứ, để tôi còn ra đón. Hay là chị đến để thăm tôi đấy? Tôi cũng đang định đi tìm chị đây. Chúng ta đúng là tâm đầu ý hợp quá đi mất.”

Giữa đôi môi đang cong lên, những lời lẽ nhốn nháo tuôn ra bằng chất giọng trầm. Hắn sở hữu một tính cách ồn ào hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của mình. Khi hắn tự nhiên giang tay định tiến lại gần, Yoo Yeon thẳng tay ném bản báo cáo vào ngực hắn như muốn đẩy ra. Hắn lùi lại vài bước như đã quá quen thuộc với việc này.

“Ai dạy cậu viết báo cáo sai sự thật thế? Cậu là do tôi đào tạo, và tôi chưa bao giờ dạy cậu làm càn như vậy.”

Hắn đón lấy bản báo cáo đang ghim vào ngực mình rồi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Có thể thấy rõ bộ não nhạy bén của hắn đang hoạt động hết công suất.

“À, ra là vậy sao?”

Vẫn giữ nụ cười trên môi, hắn tiến đến vỗ nhẹ vào ngực những lính mới đang đứng nghiêm như chịu phạt.

“Này, sao các cậu lại viết báo cáo sai sự thật hả?”

“...Dạ, sao cơ ạ?”

“Tôi đã bảo dù là chuyện nhỏ nhất cũng phải viết vào mà. Dù là ông lão đi dạo hay con chó thì cũng không có ngoại lệ. Chỉ cần một ngoại lệ thì lỗ hổng sẽ xuất hiện, cái lỗ hổng đó sẽ là nơi để zombie chui vào, rồi cả hệ thống sẽ sụp đổ đấy biết chưa?”

Những lời thoại quen thuộc chứng tỏ hắn đã đứng ngoài theo dõi tình hình từ lâu. Trước sự tráo trở của cấp trên khi đùn đẩy trách nhiệm, mặt mũi đám lính mới tái mét.

“Chúng tôi... chúng tôi xin lỗi ạ...”

Khi hai người lính đồng loạt cúi đầu hối lỗi, hắn đắc chí ra hiệu rồi cười hì hì. Chẳng thể tìm thấy một chút sự nghiêm túc hay hối lỗi nào ở con người này.

“Tôi đã dạy dỗ bọn nhỏ một trận ra trò rồi. Tại bọn nó nhiều tình cảm quá thôi, bản tính tốt bụng mà.”

“Tôi cử cậu kèm cặp bọn trẻ là để cậu dạy bảo chúng cho đàng hoàng cơ mà. Rốt cuộc cậu đã đi đâu trong giờ trực?”

Nụ cười trên mặt Ryung vụt tắt trong nháy mắt, hắn lộ vẻ khó xử rồi gãi đầu. Trông hắn có vẻ như đang che giấu điều gì đó, một điều không giống phong cách của hắn thường ngày.

“Hầy... Tôi thật lòng không muốn nói chuyện này với Đội trưởng đâu.”

Hắn bắt đầu bằng cách đó rồi đưa mắt nhìn mông lung vào khoảng không. Hắn càng chần chừ, sự tò mò của Yoo Yeon càng tăng lên.

Rốt cuộc là chuyện gì chứ. Một kẻ vốn dĩ chẳng bao giờ giấu giếm cảm xúc như hắn lại đang che giấu...

“Dạo này bụng dạ tôi không được tốt nên cứ phải đóng đô trong nhà vệ sinh suốt.”

“...Nhà vệ sinh?”

“Vâng, tôi ‘tào tháo đuổi’ kinh khủng lắm, suýt thì mất nước luôn đây này.”

Trước lời thú nhận bất ngờ này, đến lượt Yoo Yeon im lặng. Giờ nhìn kỹ lại, làn da trắng của hắn trông có vẻ nhợt nhạt hơn trước thật.

“Được rồi... Chuyện đó là bất khả kháng nên bỏ qua.”

Cô gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, nhưng biểu cảm của Ryung lại đanh lại đầy cay đắng. Tuy nhiên, hắn nhanh chóng nở nụ cười lém lỉnh như thường lệ và cúi đầu.

“Dù sao thì, sau này tôi sẽ chỉ đạo sát sao để không xảy ra chuyện như vậy nữa. Lần này mong Đội trưởng nương tay cho.”

Yoo Yeon dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vào đầu hắn thay cho câu trả lời. Ryung vừa mân mê lọn tóc nơi bàn tay cô vừa chạm vào, vừa dùng ánh mắt nồng nhiệt liếc nhìn gương mặt cô.

“Thật ra tôi đã muốn hỏi từ nãy rồi, chị mới cắt tóc đúng không? Tầm khoảng 5cm nhỉ.”

“Đừng nói chuyện tào lao nữa, lo mà viết lại báo cáo rồi nộp lên cho tôi.”

Yoo Yeon nói thay cho lời chào từ biệt rồi xoay người bước đi.

“Lát nữa chị sẽ đến uống rượu chứ?”

Ryung đuổi theo tận cửa tháp canh để hỏi. Và dù đối phương không đáp lại, hắn vẫn hét lớn với giọng điệu đầy mong chờ.

“Tôi sẽ đợi chị đấy!”

Mối tình đơn phương của Heo Ryung dành cho Yoo Yeon đã bước sang năm thứ năm, chút sự thờ ơ này chẳng thể làm hắn nản lòng.

 

Cài đặt

180%
14px
Chương 5: 🔞🔞🔞
Chương 4: 🔞🔞🔞
Chương 3
Chương 2
Chương 1

💬 Bình luận (0)

User Avatar
Bạn cần đăng nhập để bình luận.