"Cốc cốc cốc."
"Vào đi."
Han Seong Jun chán chường nhấp chuột với vẻ mặt vô hồn, quay ra nhìn cánh cửa đối diện bàn làm việc, cất giọng cộc lốc.
"Sao rồi?"
Anh ta hỏi thẳng người thư ký vừa bước vào phòng làm việc.
"Lệnh điều chuyển nhân sự của Văn phòng Thư ký Phó chủ tịch đã được gửi tới các phòng ban rồi ạ."
"Nhanh thế á?"
Han Sung-joon nhướng một bên mày, ngước nhìn gương mặt thư ký Oh Byung-moon vừa tiến đến trước bàn mình.
"Thời điểm điều chuyển là khi nào?"
"Họ nói là áp dụng từ thứ Hai tuần sau."
Thật ngoài sức tưởng tượng.
Anh ta nghĩ cho dù Han Tae Joon có động lòng trắc ẩn trước hoàn cảnh của Choi Ji Won mà chấp nhận đề nghị thì cũng phải mất ít nhất cả tháng trời.
"Hai người đó ngủ với nhau thật à?"
"...Hả?"
Thư ký Oh ngơ ra, trợn tròn hai mắt.
Han Seong Jun liếc nhìn người thư ký với vẻ chán nản, rồi hất cằm ra hiệu.
"Cậu ra ngoài gọi cho Choi Ji Won đi."
"Ơ... bảo cô ấy qua đây ạ?"
"Không, bảo tôi sẽ qua đó, kêu cô ta để trống lịch đi."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Thư ký lịch sự cúi gập người chào rồi lui ra.
Han Seong Jun ngồi vắt chéo chân, khẽ đung đưa bàn chân, chìm vào suy nghĩ.
Han Tae Joon đã ra tay vì Choi Ji Won.
Cái kẻ tưởng như đâm một nhát cũng chẳng nặn ra được giọt máu nào vậy mà lại nhường cho cô vị trí thư ký của mình, chứ không phải một vị trí vớ vẩn nào trong công ty.
"Thế này thì ngày càng thú vị rồi đây."
Han Seong Jun bật cười thành tiếng, cầm điện thoại lên.
Anh ta lướt lướt màn hình, xem mấy bức ảnh trên mạng xã hội từ bữa tiệc từ thiện vài ngày trước.
Nhân vật chính trong những bức ảnh đang làm mưa làm gió trên mạng dĩ nhiên là Choi Ji Won.
Vị công chúa của gia tộc tài phiệt sa cơ, lộ diện sau 5 năm vắng bóng.
Không thiếu người chụp ảnh cô rồi đăng lên mạng.
Giữa những bức ảnh khoe mẽ chuyện tham dự tiệc từ thiện tại Khách sạn Segyeong, người ta đua nhau chèn thêm ảnh của Choi Ji Won.
Trong đó, bức ảnh thu hút nhiều bình luận nhất là tấm hình Choi Ji Won đứng đối diện Han Tae Joon.
Han Seong Jun chẳng mảy may bận tâm ai là người đã đăng bức ảnh đó.
Anh ta cũng chẳng thèm để ý đến mấy lời bình luận qua lại của bọn họ.
Anh ta chỉ dán mắt vào khuôn mặt của Han Tae Joon trong ảnh.
"Chắc chắn là có mờ ám."
Khóe miệng Han Seong Jun nhếch lên một nụ cười nham hiểm, hai ngón tay phóng to bức ảnh.
***
Cô nhận được điện thoại từ người tự xưng là thư ký của Han Seong Jun vào lúc 11 giờ sáng.
Anh ta nói thẳng rằng giám đốc Han muốn gặp và yêu cầu cô 5 giờ chiều có mặt tại một quán bar ở Cheongdam.
Lúc cô hỏi lý do, câu trả lời nhận được thực sự hết sức vô lý.
‘Tôi làm sao biết được.’
Nghĩ lại vẫn thấy thật nực cười.
Ji Won thở dài, hai tay áp vào ly nước thủy tinh đặt trước mặt.
Đã quá giờ hẹn 10 phút nhưng Han Seong Jun vẫn chưa thấy tăm hơi.
Cô cầm chiếc điện thoại đang đặt ở góc bàn lên, bật màn hình hiển thị số của Han Seong Jun.
Đúng lúc đang phân vân không biết nên nhấn nút gọi hay gửi tin nhắn, thì sau lưng cô vang lên tiếng bước chân nặng nề.
"Sao lại ngồi ở đây?"
"Vì người hẹn tôi vẫn chưa tới."
Ji Won đáp mà không thèm ngước nhìn Han Seong Jun, người vừa tiến đến đứng bên cạnh cô.
"Đi theo thư ký của tôi."
Han Seong Jun nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, liếc nhìn xung quanh rồi sải bước dài đi thẳng vào khu vực bên trong quán bar.
Cô cầm chiếc túi xách bên cạnh, đứng dậy.
Đúng lúc đó, thư ký của Han Seong Jun thận trọng lại gần cô.
"Chẳng lẽ Giám đốc Han của anh có lý do gì không thể để người khác nhìn thấy mặt ở đây à?"
"Dạ?"
"Không có gì đâu."
Ji Won khẽ nhếch môi trước vẻ mặt ngơ ngác của người thư ký.
Cô định nói rằng cái điệu bộ cúi gằm mặt, lủi nhanh vào góc tối om như sợ ai nhìn thấy kia trông chẳng khác nào kẻ tội phạm nhưng rồi lại thôi.
"Mời cô đi lối này."
Thư ký của Han Seong Jun giơ tay chỉ vào phía trong, dẫn đường cho cô.
Ji Won chậm rãi bước theo anh ta.
Cô đã từng đến quán bar này vài lần với người anh trai thứ, Min Kwon.
Đi qua quầy pha chế, sâu bên trong là những căn phòng riêng được chuẩn bị cho những khách hàng muốn có không gian riêng tư.
Ji Won dừng lại trước một cánh cửa màu đen đang đóng kín.
‘Cốc cốc’
Người thư ký gõ cửa thay cô, rồi vặn tay nắm mở cửa.
Bên trong, Han Seong Jun đang ngồi chễm chệ giữa chiếc ghế sofa hình bán nguyệt bao quanh chiếc bàn tròn, với một tư thế hết sức ngạo mạn.
"Ngồi đi."
Han Seong Jun hất cằm về phía bên trái mình.
"Tôi muốn nghe lý do anh gọi tôi tới đây."
Cô vừa nói vừa ngồi xuống vị trí ngoài cùng.
"Chưa nhận được điện thoại từ phòng Nhân sự của Sekyeong à?"
Han Seong Jun cười khẩy, vẫy tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ vừa đúng lúc bước vào.
"Cô Choi Ji Won, cô muốn uống gì?"
"Không cần đâu."
"Mang ra một chai như mọi khi."
Ji Won đợi nhân viên phục vụ bước ra khỏi cửa hẳn rồi mới lấy cuốn sổ tay cô mang theo trong túi xách đặt lên mặt bàn màu đen.
"Tôi nhận được điện thoại rồi."
"Xử lý gọn gàng nhỉ."
"Tôi thích rõ ràng, nhất là chuyện tính toán."
"Thế nên tôi mới nói."
Han Seong Jun nhếch môi, rồi ngồi thẳng dậy khỏi tư thế đang ngả ngớn ra sau lưng ghế.
"Nhờ cô mà tôi có được kết quả vượt xa mong đợi nên tôi đang nghĩ mình nên 'hưởng sái' chút lộc từ cô Choi Ji Won đây."
"Giao dịch của chúng ta đã kết thúc ngay khi tôi trao trả cuốn sổ này."
"Đó là cô nghĩ vậy thôi."
Han Seong Jun cười khẩy, dùng lòng bàn tay đập mạnh lên cuốn sổ mà cô vừa đưa.
"Thẳng thắn mà nói, cô cũng đâu nghĩ rằng mấy cái thứ viết trong cuốn sổ này có thể ảnh hưởng gì to tát đến tôi, phải không nào?"
"..."
"Thật không may, chủ nhân cuốn sổ đã chết rồi, cứ cho là cô đi tố cáo đi. Bằng chứng của chuyện từ hơn 5 năm trước thì tìm ở đâu ra? Ai sẽ đứng ra làm chứng cho một người đã chết chứ? Người sống mới là trên hết."
Han Seong Jun tặc lưỡi, nói giọng ra vẻ tiếc nuối như đang dạy dỗ cô.
Ji Won chỉ im lặng nhìn anh, ánh mắt lạnh như băng.
Quả thực anh ta nói không sai.
Quá khứ được ghi trong sổ - chuyện đút lót cho con trai một nghị sĩ và từng sử dụng ma túy đá ở Mỹ không đủ sức để lay chuyển vị thế của Han Seong Jun ở thời điểm hiện tại.
Nó có thể khiến anh ta phải tạm thời lui về hậu trường một, hai năm, nhưng chỉ thế mà thôi.
Đó là lý do cô cũng hài lòng với việc dùng nó như một công cụ trao đổi để kiếm lấy một công việc.
Lý do duy nhất khiến cô bối rối lúc này là vì cô không thể ngờ anh ta lại lật mặt nhanh như vậy.
"Kết quả của vụ trao đổi giữa tôi và cô Choi đây đang bị nghiêng quá về một phía, đúng chứ? Đây là một giao dịch bất bình đẳng."
"Tôi là người đề nghị nhưng Giám đốc Han mới là người chấp thuận."
‘Cốc cốc cốc.’
Tiếng gõ cửa cắt ngang lời của cô.
"Vào đi."
Ngay khi anh ta dứt lời cánh cửa lập tức mở ra và nhân viên phục vụ bước vào.
Cô kiên nhẫn chờ đợi nhân viên phục vụ làm xong việc của mình rồi rời đi.
Cô định bụng sẽ nghe thử xem rốt cuộc anh ta muốn gì.
Còn việc có chấp nhận hay không, đó là quyền của cô.
‘Cạch.’
Nhân viên phục vụ đã ra ngoài, cánh cửa đóng lại.
Cô hướng ánh mắt về phía Han Seong Jun.
Anh ta xoay ly rượu trên tay, ngước cằm lên với vẻ đầy kiêu ngạo.
"Tôi đâu có yêu cầu cô làm chuyện gì khó khăn? Chỉ cần cô Choi Ji Won giúp tôi một chút. Chúng ta gọi là 'cộng sinh'. Hiểu 'cộng sinh' nghĩa là gì chứ?"
"Tôi sẽ nghe thử xem. Anh muốn 'cộng sinh' bằng cách nào và về vấn đề gì."
Có lẽ vì giọng điệu của Ji Won nghe có vẻ như đã buông xuôi.
Han Seong Jun nhấp một ngụm rượu rồi cười khẩy.
"Sao lại nói bằng cái giọng chán chường thế. Đã bảo không phải chuyện gì khó khăn mà. Chỉ cần thỉnh thoảng tôi gọi thì cô bắt máy. Tôi hỏi gì thì cô trả lời đúng những gì cô biết là được."
Một bên lông mày nhếch lên, gương mặt Han Seong Jun tràn ngập ý cười.
Trông anh ta có vẻ vô cùng mãn nguyện vì mọi chuyện dường như đang diễn ra theo đúng ý đồ của mình.
"Tôi nghe rõ rồi."
"...Gì cơ?"
"Tôi nói là tôi đã nghe rõ những gì anh vừa nói."
"Ý cô là sao?"
"Tôi chỉ nói là tôi sẽ 'nghe thử', chứ đâu có nói là tôi sẽ 'chấp nhận'. Như tôi đã nói lúc nãy, giao dịch của chúng ta đã kết thúc ngay khi tôi đưa cho anh cuốn sổ này."
"Thì tôi đã bảo là như thế không công bằng!"
"Đó không phải là chuyện của tôi."
Ji Won khẽ nhếch môi rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Ngồi xuống, Choi Ji Won."
"Tôi xin phép về trước."
"Này!"
Cô bước ra khỏi phòng, bỏ lại tiếng quát tháo của Han Seong Jun sau lưng.
Người thư ký của anh ta đứng bên ngoài, hết nhìn Ji Won đang sải bước ra hành lang lại nhìn vào trong phòng, vẻ mặt đầy bối rối, bồn chồn.
Tất nhiên, đó cũng không phải là chuyện mà cô bận tâm.
Chiếc điện thoại trong túi xách rung lên liên hồi nhưng cô không buồn lấy ra xem.
💬 Bình luận (0)