Chương 1
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Chương 1. Sản vật của sự phi lý xã hội
#01.
Giờ ăn trưa, sảnh chờ cạnh căng tin vẫn đông đúc như mọi khi.
Lillian Buchanan rẽ đám đông, thản nhiên bước về phía trước.
Bình thường, cô thích ngồi một mình trên ghế dài, vừa gặm bánh sandwich vừa đọc bài tập của câu lạc bộ đọc sách tuần đó hơn là tốn thời gian cho bữa trưa, nhưng hôm nay là một ngoại lệ.
Bởi vì cô không thể bỏ lỡ thực đơn đặc biệt của ngày hôm nay.
“Dán rồi kìa.”
“Haizz, toàn lựa giờ này mà dán. Ăn xong nghẹn chết mất.”
Chắc là dán rồi.
Giữa căng tin và phòng thay đồ, nơi có nhiều người qua lại nhất, là tấm bảng thông báo lớn nhất trong trường.
Hiện tại là 12 giờ 40 phút.
Cô biết thầy Frank phụ trách hành chính sẽ dán bảng điểm lên bảng thông báo vào đúng 12 giờ 32 phút, ngay sau khi thầy dùng bữa đơn giản ở nhà ăn nhân viên và rời khỏi đó.
Lillian cố tình đến trễ 8 phút để không tỏ ra là mình đang chờ đợi.
“Cậu ăn trưa chưa, Tracy?”
Vẻ mặt của Tracy, bạn cùng phòng của cô, có gì đó khác lạ, nhưng Lillian vẫn thản nhiên hỏi thăm bạn mình như mọi khi.
Thực ra, chỉ cần gặp Tracy là cô có thể biết trước kết quả mà không cần phải xem bảng thông báo.
Nào là ‘Trời ơi, cậu lại hạng nhất nữa rồi,’ hay là ‘Đúng là! Giỏi quá. Chúc mừng nha, Lily!’.
Vì con bé này lúc nào cũng ầm ĩ lên trước cả khi có người kịp hỏi.
Nhưng hôm nay, không khí có gì đó hơi lạ.
Càng đến gần bảng thông báo, cô càng cảm thấy nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Lillian vờ như không để ý, chỉ nhìn thẳng về phía trước mà bước.
Khi bảng điểm lọt vào tầm mắt, cô theo thói quen tìm tên mình từ trên cùng.
[Hạng 1. Ludwig von Lichtenberg]
[Hạng 2. Lillian Buchanan]
Cái tên đã ở trên cùng suốt 3 năm trời, giờ lại nằm dưới một người khác.
Lillian chậm rãi chớp mắt, xác nhận lại cái tên nằm trên tên mình một lần nữa.
[Hạng 1. Ludwig von Lichtenberg]
Khoảnh khắc cái tên đó khắc sâu vào võng mạc, Lillian bất giác nín thở.
Đúng lúc đó, một vòng tay quen thuộc ôm lấy vai Lillian.
“...Cậu không sao chứ?”
Giọng nói đầy lo lắng của Tracy vang bên tai.
Lillian thở hắt ra một hơi nhẹ, cố nhếch mép cười.
“Ừ, tớ không sao.”
Cô tỏ ra không sao, nhưng thực chất là hoàn toàn có sao.
Trái ngược với khóe môi đang cười, ánh mắt cô không thể rời khỏi cái tên đó.
Bởi vì cái tên nằm trên cô chính là Ludwig von Lichtenberg, đứa con gây rối của hoàng thất.
* * *
“Nghe nói ngay trước kỳ nghỉ hè năm ngoái, cậu ta đã đánh nhừ tử một tay hoàng tộc của nước nào đó. Thấy bảo làm người ta mù một mắt. Vụ đó suýt nữa thì thành vấn đề ngoại giao, phải khó khăn lắm mới dẹp yên được đấy.”
Xem ra là thừa năng lượng quá nhỉ.
“Không chỉ vậy đâu nha? Cậu ta còn là một kẻ nghiện sex nặng. Thậm chí... còn chỉ chơi trò tình một đêm thôi. Đã thế, đàn bà đã ngủ qua một lần là không bao giờ nhìn lại. Chẳng phải là một thằng khốn nạn chính hiệu sao?”
Thừa đến mức không kiểm soát nổi sức của mình luôn rồi.
“Vụ sỉ nhục giáo sư Kensington ngay trước mặt cũng nổi tiếng lắm. Nghe đồn là lớp học có đến 100 người. Vị giáo sư đó vì sốc quá mà phải nghỉ dạy cả năm trời. Đúng là đồ nhân cách rác rưởi, một thằng du côn.”
Nói tóm lại là một thằng chó đẻ, đối tượng gây hấn thì bất kể già trẻ trai gái.
“Tóm lại là, chắc chắn có gì đó sai sai. Ludwig von Lichtenberg mà hạng 1 á. Cậu thấy có lý không cơ chứ!”
Đêm khuya. Phòng 305, ký túc xá khu B.
Sau một tràng thao thao bất tuyệt như chim sẻ, Tracy giật phắt hộp socola mà Lillian đang ôm trong lòng.
“Cậu có nghe tớ nói không đấy? Đừng có tọng socola nữa mà trả lời đi xem nào.”
“Trả đây, tớ còn chưa ăn xong.”
“Cậu cứ thế này có ngày tiểu đường đấy, con này!”
Lillian không trả lời mà giằng lại hộp socola. Trong lúc cô bốc một nắm lớn socola nhét vào miệng nhai ngấu nghiến, ánh mắt Tracy chuyển sang cuốn sách trên bàn.
<Ta sẽ phanh thây ngươi thật dịu dàng! - Biệt thự thảm sát máu me tung tóe. Nhật ký của kẻ giết người hàng loạt.>
...Lại đọc mấy cái thể loại sách kinh khủng này rồi.
Thật tình, cái tựa đề này chỉ có thể liếc qua mà thôi.
Chỉ duy nhất Tracy Belmont biết rằng Lillian Buchanan, với gương mặt thiên thần kia, lại đi đọc những cuốn sách như cấm thư của ác quỷ.
Việc cô lén lút thực hiện hành vi tự hủy hoại bản thân này là tín hiệu cho thấy cô đang bị căng thẳng quá mức.
“Làm vậy thì giải quyết được gì chứ? Một thằng khốn nạn như thế mà lại hạng 1. Rõ ràng là có mờ ám mà.”
“Mờ ám thì. Cậu định đào bới thử xem à?”
“Có gì mà không dám. <Đứa con gây rối của hoàng thất, nghi án gian lận điểm số!> Quá hợp để làm bài báo đầu tay của tớ, đúng không?”
Tracy Belmont, bạn cùng phòng của Lillian Buchanan, chuyên ngành Báo chí, có ước mơ trở thành một nhà báo.
Là cô con gái út vô lo vô nghĩ của Nam tước Belmont, người sở hữu một tòa soạn, mục tiêu đầy tham vọng của cô là trong tương lai sẽ cho ra mắt một tờ báo mang tên mình.
Tất nhiên, trong giới quý tộc thượng lưu, nhà Belmont cũng chỉ bị coi là hạng ‘trọc phú lá cải’ mà thôi.
“Thôi đi. Cậu làm thế có ngày đi tù đấy.”
“Tớ tức điên lên nên mới nói vậy. Tớ còn thế này. Huống hồ là cậu, người trong cuộc à!”
Tracy thở phì phò như thể chính mình mới là người bị hại.
“Dù gì thì ‘việc Lillian Buchanan là thủ khoa’ cũng là hy vọng duy nhất của cái Học viện Hoàng gia này mà.”
“Ý cậu là sao?”
“Nghĩa là ở cái tập đoàn chết tiệt này, chỉ cần nỗ lực thì có thể thành công, bất kể thân phận. Việc Lillian Buchanan đứng đầu cũng giống như bằng chứng cho thấy thế giới này vẫn còn công bằng. Tớ nói sai à?”
“Vậy sao.”
Nghịch lý thay, Lillian Buchanan, người được gọi là ‘biểu tượng của sự công bằng’, lại chưa bao giờ nghĩ rằng thế giới này công bằng cả.
“Nhưng mà Tri, những gì cậu nói đều chỉ là tin đồn thôi mà.”
“Ừ, cứ cho là bỏ qua hết mấy tin đồn đi, nhưng một thằng du côn không thèm đến lớp mà. Thủ khoa á? Có nực cười không? Bài tập nhóm làm chung với cậu, cậu ta cũng có thèm tham gia đâu. Cậu quên sạch rồi à?”
Sao mà quên được chứ. Đương nhiên là cô nhớ.
Trong bài tập của giáo sư McKlein, Lillian Buchanan đã không may bị xếp chung nhóm với Ludwig von Lichtenberg. Cuối cùng, hắn không hề xuất hiện, một mình Lillian phải hoàn thành cả bài tập lẫn bài thuyết trình.
“Nghe nói trường trước cậu ta cũng bị đuổi học vì không đủ ngày lên lớp đấy. Lần này cũng gần như không đi học, bài tập cũng không tham gia. Sao mà thằng Lichtenberg đó vẫn có điểm được chứ? Vô lý!”
Cô biết rõ hơn ai hết rằng tình huống này vô cùng vô lý.
Tracy gân cổ lên.
“Cậu thật sự định cho qua chuyện này à? Cậu không thấy ấm ức sao!”
“Không ổn chút nào.”
Lillian thẳng thắn thừa nhận.
Rồi cô nheo đôi mắt tím của mình lại như mắt mèo, nói thêm.
“Tớ cũng bực, cũng tức điên lên. Tớ ghét thằng khốn đó, nhưng tớ càng thấy bản thân mình thảm hại, đáng ghét, ấm ức, tự ái, và vô lý đến phát điên vì đã thua một thằng như thế.”
Đương nhiên là tình huống này đáng để cô cảm thấy như vậy.
Không giống như vị hoàng tử kia, người đã dễ dàng có được mọi thứ, bên này đã phải vật lộn, thức đêm thức hôm, dốc hết sức mình để học.
Dù vậy...
“Nhưng cũng phải cho ổn thôi. Nếu không ổn thì tớ biết làm thế nào nữa.”
“Cái gì?”
“Có đi hỏi tội thì cũng chỉ là lấy trứng chọi đá thôi. Trứng chọi đá thì đá có sứt mẻ gì không? Chỉ có trứng vỡ nát thôi mà.”
Trước lời nói vô cùng thực tế đó, Tracy cứng họng, môi mấp máy.
“Muốn chiến đấu cũng cần phải có tiền và thời gian. Tớ là trứng. Không có tiền để vỡ, không có thời gian, thậm chí còn không có sức lực để làm thế. Cho nên tớ mới cần đường và tiểu thuyết ba xu để sơ cứu cho bản thân.”
“...Lily.”
“Vì vậy, ít nhất cậu cũng phải hiểu cho tớ chứ, Tracy.”
‘Công chúa thường dân’ của Học viện.
Danh xưng hoa mỹ mà kỳ lạ này chính là dùng để chỉ Lillian Buchanan.
Cô đã vào Học viện Hoàng gia, nơi chỉ toàn những quý tộc thượng lưu kiệt xuất, với tư cách là thủ khoa và suốt 3 năm chưa từng nhường vị trí đó cho ai.
Có phải chỉ vì thành tích không? Lillian Buchanan, với ngoại hình trong sáng và tính cách dịu dàng, là mối tình đầu và là đối tượng ngưỡng mộ của vô số nam sinh, nhưng cô chưa bao giờ dễ dàng để ai đến gần.
Chỉ là một thường dân mà cứ như thể công chúa sống ở một thế giới khác vậy. Vì thế, mọi người xung quanh đều gọi Lillian Buchanan như vậy với giọng điệu châm biếm.
Và ‘công chúa thường dân’ đó, vào năm học cuối cùng, đã bị ‘hoàng tử du côn’ không biết từ đâu nhảy vào cướp mất vị trí thủ khoa mà cô đã giữ vững suốt 3 năm trời.
Thật lòng mà nói, vừa cay đắng vừa tức giận...
Nhưng cô biết rằng, dù có tức giận cũng chẳng thể làm gì, và càng không thể thay đổi được gì.
“Dù sao thì, cậu cũng vì thằng khốn đó mà mất học bổng rồi. Cậu tính sao đây.”
“Chuyện đó...”
Lillian đặt mạnh hộp socola rỗng xuống bàn, nói bằng giọng cam chịu.
“...Toang thật rồi.”
Học viện Hoàng gia là nơi con em quý tộc thượng lưu theo học, nên học phí cũng như phí ký túc xá đều không hề rẻ. Tuy nhiên, thủ khoa sẽ được miễn hoàn toàn học phí và cả phí ký túc xá.
Đối với Lillian, người hoàn toàn trang trải mọi chi phí bằng học bổng, việc mất học bổng thành tích là một cú sốc lớn.
“Đừng lo. Tớ sẽ lén cha rút một ít từ quỹ tín thác...”
“Không được, sao làm thế được. Sẽ có cách khác mà, để tớ tìm xem.”
Lillian cố gắng mỉm cười rạng rỡ, khuôn mặt Tracy thoáng vẻ xót xa.
“Chứ nếu là tớ, tớ ấm ức chết mất. Hay tớ dán một tờ áp phích lớn nhé? Tạo dư luận cho cậu?”
Áp phích lớn.
Quả thực, áp phích lớn đã từng gây ra những chủ đề nóng hổi.
Chuyện Matthew Parker bí mật bắt cá nhiều tay, hay tin đồn Eva Morgan ngủ với giáo sư văn học cổ điển để tránh bị trượt môn đều bắt nguồn từ những tờ áp phích được đăng trên báo trường.
Nhưng bọn họ là quý tộc, là nhà giàu, có chống lưng vững chắc để hỗ trợ tiền bạc và thời gian. Lillian, một thường dân tay trắng, không có bất cứ thứ gì trong số đó. Cô muốn tránh xung đột nhất có thể.
“Tri, tớ muốn tốt nghiệp một cách yên tĩnh nhất. Cậu giúp tớ nhé?”
“...”
“Làm ơn đi mà.”
“...Thôi được rồi. Nếu cần gì thì cứ nói. Tớ luôn ở bên cậu.”
Tracy miễn cưỡng trả lời, rồi lấy một phong bì từ trong túi ra.
“À phải rồi, thư của cậu này.”
Mình đâu có đợi thư gì. Gì đây nhỉ.
Lillian nghiêng đầu, nhận lấy phong bì Tracy đưa.
[Gửi tiểu thư Lillian Buchanan]
Trên phong bì, tên cô được viết bằng một nét chữ tinh tế. Không có tên người gửi.
Không kìm được tò mò, Lillian xé phong bì ra.
Bên trong là một tờ séc.
[10.000.000G]
Nhìn thấy số tiền, Lillian kinh ngạc đến nín thở. Đây là một số tiền quá lớn để gửi qua đường bưu điện.
Cô không thể tin nổi, phải đếm lại mấy lần, một con số đáng kể đến mức chỉ cần đếm thôi cũng đủ thấy sợ hãi. Nó tương đương với học phí của cả một học kỳ.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là cái tên ở mục chữ ký trên tờ séc.
[Ludwig von Lichtenberg]
Chính từ lúc đó.
Sự bình tĩnh mà Lillian Buchanan cố gắng giữ vững, bắt đầu rạn nứt.
💬 Bình luận (0)