Wina - Chương 1

Chương 1
Trans: Mỹ Dung
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Chát!
Bo Ryoung giơ tay lên qua đầu rồi vung mạnh xuống.
Người phụ nữ bị bịt mắt, toàn thân trói chặt vào ghế, đầu quay ngoắt rồi ngã xuống đất. Lực đánh mạnh đến mức khiến má phải rỉ máu. Cú đánh đó khiến cả khớp hàm của người phụ nữ bị tê liệt.
Dù vậy, người phụ nữ ngã xuống sàn vẫn im lặng, không rõ sống chết. Mái tóc đen tuyền phủ lên mặt vẫn còn lay động. Có vẻ người phụ nữ ấy vẫn còn sống. Bo Ryoung cười nhạt.
“Nghe nói cô miễn nhiễm với hầu hết các kiểu tra tấn. Có đúng không? Nhưng mà vừa rồi đúng là chẳng thấm vào đâu so với tra tấn thật.”
Trước sự im lặng không một lời đáp lại, khoé miệng Bo Ryoung lạnh lùng hạ xuống. Bo Ryoung túm mạnh lấy tóc người phụ nữ kéo dậy. Cô bị kéo trở lại ghế một cách thô bạo. Mái tóc mượt đến mức tuột khỏi tay Bo Ryoung khiến cô ta cảm thấy thật buồn nôn, cô ta đấm mạnh vào bụng người phụ nữ. Đôi môi khô khốc nứt nẻ hé ra. Đôi mắt của Bo Ryoung loé sáng.
Phịch! Phịch! Phịch! Mỗi cú đấm của Bo Ryoung càng ngày càng tàn nhẫn hơn. Khi cú đấm cuối cùng giáng vào ngực làm xương sườn gãy kêu lên răng rắc, cổ tay Bo Ryoung bị một bàn tay to lớn chặn lại. Bo Ryoung nhìn lên chủ nhân của bàn tay đó với vẻ khó chịu.
“Bình tĩnh lại đi. Thiếu tá còn chưa đến. Quên lệnh không được động vào rồi hay sao?”
Joo Hyung cau mày. Ánh mắt anh ta nói rõ rằng đừng làm quá phận. Bo Ryoung hất tay ra.
“Tôi chỉ đang giúp Thiếu tá bớt đi một việc. Nhìn con khốn này đi, chắc Thiếu tá cũng muốn đánh chết nó như tôi thôi!”
“Đừng lấy cớ nữa. Do cô không kiểm soát được cơn giận của bản thân thôi.”
Do Hwi, người vẫn đứng hút thuốc từ đầu tới giờ, tặc lưỡi và bước tới từ phía sau. Bo Ryoung nhìn hai người đàn ông với ánh mắt đầy căm phẫn.
“Sao các cậu có thể bình thản như vậy chứ? So Yeon đã chết vì con khốn này cơ mà!”
Gương mặt Joo Hyung và Do Hwi trở nên tối sầm lại. Bo Ryoung với đôi mắt đỏ rực, nghiến răng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ. Do Hwi lắc đầu.
“Cô ta bị bắt rồi, bình tĩnh lại đi đồ ngốc. Dù sao thì tính nóng nảy này cũng không kiềm chế được cơn giận của cô đâu. Chẳng trách đám đàn ông đều chạy mất dép.”
“Tôi còn thấy mừng đấy. Mấy tên khốn đó, tôi không cần!”
“À, ừ. Được rồi, được rồi”.
Seok Do Hwi vẫy tay và kéo Bo Ryoung về phía sau với vẻ mặt khó chịu. Anh ta hút mạnh điếu thuốc làm hai má hóp vào, rồi quỳ một chân trước mặt cô gái kia. Nhìn vào phần đỉnh đầu đen nhánh của cô, người cúi cằm như đã chết, anh phả khói thuốc ra.
“Dáng người yểu điệu thật đấy.” Bỗng nhiên anh ta thắc mắc.
“Nhưng mà, nhìn vào mắt cô ta có thật là sẽ bị mê hoặc không? Mấy người đã chứng kiến nói lại rằng linh hồn như bị nuốt chửng ấy.”
Khoảnh khắc đó, đôi mắt của Seok Do Hwi lóe lên một cách kì quặc.
“Muốn kiểm chứng không?”
Bo Ryoung và Joo Hyung không kịp ngăn lại. Ngay lập tức, Do Hwi dùng tay giật phăng mảnh bịt mắt của cô gái đó ra.
“Tên điên này!” Bo Ryoung kinh ngạc nhặt lấy chiếc khăn che mặt mà anh ta ném xuống. Nhưng đã quá muộn, Do Hwi nâng cằm người phụ nữ kia lên.
Đứng dậy với miếng bịt mắt trong tay, Bo Ryoung cứng đờ người khi nhìn vào mắt cô gái đó. Mắt Do Hwi mở to. Joo Hyung đang đứng quan sát cũng ngỡ ngàng không thốt nên lời. Điếu thuốc rơi khỏi tay Do Hwi. Tiếng thở dồn dập của cả ba xoá tan bầu không gian tĩnh lặng.
Quả thật đôi mắt của cô gái có màu đỏ thẫm như lời đồn. Đôi mắt vừa lấp lánh dao động như rượu vang vừa kiêu hãnh như viên ngọc quý. Chỉ nói đẹp thôi thì chưa đủ.
Hàng mi cong dài rủ xuống che đi sức hút khó cưỡng từ đôi mắt. Làn da trắng sứ với mái tóc đen và đôi mắt đỏ.
Nếu thực sự có một phù thủy bị nhốt trong tháp vì đã làm mê hoặc tất cả đàn ông trong làng thì cô chính là hình mẫu đó. Bờ môi đỏ như đôi mắt cũng khiến cô trở nên mê hoặc hơn.
Vẻ đẹp kiều diễm của cô gái không hề bị lu mờ vì vết thương trên trán và môi, hay vết sưng trên má do bị đánh.
Do Hwi há hốc miệng, ngây người ra. Anh ta vô thức nuốt nước bọt, yết hầu cử động và ánh mắt người phụ nữ cũng chầm chậm di chuyển theo. Cô là một người trần mắt thịt, dù đó là điều hiển nhiên, nhưng Do Hwi lại cảm thấy như mình đang đối mặt với một con búp bê sống vậy.
Giờ thì người phụ nữ đang nhìn vào bộ quân phục trên người Do Hwi. Chính xác hơn là ánh mắt cô bị thu hút hoàn toàn bởi những vạch vàng lấp lánh trên vai áo – biểu tượng cho quyền lực và địa vị tối cao.
“Seok Do Hwi, tên điên này!”
Lúc đó, Bo Ryoung dùng tay tát vào sau gáy Do Hwi. Tiếng ‘chát’ đau điếng vang lên. Nhờ cơn đau đó, Do Hwi mới có thể thoát khỏi cảm giác mơ màng mà anh chưa từng trải qua trong đời. Bo Ryoung vội vã dùng khăn bịt chặt mắt của người phụ nữ lại.
“Chết tiệt, rát tay ghê.”
“Không nghe lệnh cấm nhìn vào mắt cô ta à? Lỡ như bị mê hoặc thì sao? Đúng là ngốc hết thuốc chữa mà.”
“Không sao cả mà.”
Joo Hyung và Bo Ryoung đồng loạt nhìn vào vành tai của Do Hwi. Nó đỏ bừng. ‘Không sao cả à.’ Cả hai cùng cười khẩy.
Giữa những người lính tràn đầy nhiệt huyết, lăn lộn và chiến đấu đổ mồ hôi, anh ta là một người quá ngây thơ. Từ khi bị điều đến đây, bị phát hiện còn trong trắng, anh ta luôn là trò cười ở bất cứ nơi nào mà anh ta xuất hiện.
Các cô gái không ở trong quân đội đều không hiểu chuyện thì thấy anh ta lạnh lùng dễ thương, cười khúc khích, nhưng đối với Bo Ryoung thì chỉ thấy khó chịu.
“Không phải tên này bị mê hoặc rồi đó chứ?”
Bo Ryoung nhìn Do Hwi đầy nghi ngờ.
Cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra. Mọi ánh nhìn đều hướng về phía đó. Khi nhận ra người đàn ông đang bước vào là ai, họ lập tức đứng thẳng người.
“Thiếu tá.”
Đó là Shin Hae Geon, Thiếu tá của đội đặc nhiệm Muhwa.
Tiếng bước chân lộp cộp của đôi giày đinh trong quân đội vang lên, khiến không khí như bị đè nặng. Ba người bọn họ đứng nép vào tường, nhường đường cho người đàn ông bước tới phía cô gái kia. Dáng người cao lớn của hắn lấp đầy không gian.
Người phụ nữ vẫn không động đậy, nhưng dường như cô cảm nhận được điều gì đó, khẽ giật mình và ngẩng đầu lên. Do Hwi bị cuốn hút bởi đôi môi đỏ mọng hơi run rẩy của cô. Trước khi lại vô thức nuốt nước bọt, anh ta nhận ra hành động ngu ngốc của mình và cố gắng kiềm chế lại.
“Khám xét người chưa?”
Một giọng nói trầm lạnh cất lên. Shin Hae Geon cúi nhìn người phụ nữ dưới cằm mình. Do Hwi sững người, không kịp đáp lại, còn Bo Ryoung thì mím môi khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng cũng giống như giọng nói của người đàn ông đó. Cả hắn và tên kia đều như nhau. Joo Hyung bực thầm mà trả lời.
“Đã xong rồi ạ. Không có vũ khí hay vật gì tương tự. Trong ba lô chỉ chứa đầy chai nước, không có gì khác. Chúng tôi cũng đã lấy mẫu tóc và nước tiểu để chờ kết quả xét nghiệm chất kích thích.”
Người phụ nữ bị bắt sau một cuộc truy đuổi trong rừng. Ngay trước khi bị bắn, có vẻ như cô đã trượt chân và ngã lăn xuống.
Khi đó, người phụ nữ mặc một chiếc áo phông rộng như áo ngủ và quần ngắn, trông như thể cô ta đã chạy trốn rất vội vàng.
Shin Hae Geon hỏi.
“Miệng thì sao?”
“Vâng?”
“Có kiểm tra miệng chưa?”
“À, vâng. Chắc là…”
“Dưới lưỡi và sâu trong cổ họng nữa.”
Ngay lúc Joo Hyung tỏ vẻ khó xử vì không chắc chắn, Shin Hae Geon đã đeo găng tay lên.
Không chút do dự, hắn nắm lấy cằm người phụ nữ, ép miệng cô mở ra rồi đưa ngón tay vào. Đầu ngón tay cong lên như những móc câu cào vào mọi chỗ mà nó chạm đến.
Một vật dài và thô cứng chọc vào dưới lưỡi khiến chân cô đang bị trói bằng dây thừng không ngừng run lên. Hắn không để ý tới và bẻ ngửa cằm cô ra sau, nhét ngón tay vào sâu hơn.
Động tác của hắn rất tàn nhẫn, nhưng nét mặt lại hoàn toàn lạnh lùng. Ba người im lặng chứng kiến cuộc khám xét như tra tấn đó.
“Ư, ưm…”
Tiếng rên của người phụ nữ xen lẫn với âm thanh nhớp nháp của nước bọt dính vào găng tay. Nhưng có gì đó không đúng, cô không có vẻ đau khổ. Thật sự cô đã miễn nhiễm với tra tấn sao?
Dù thân hình mảnh mai, nhưng những đường cong cơ thể lộ ra giữa dây trói vẫn làm người ta có cảm giác kỳ quái. Cảnh tượng cô bị bịt mắt, cằm ép ngửa ra sau, cổ họng bị ngón tay cắm sâu vào khiến người ta cảm thấy thật khó chịu khi nhìn theo cách khác.
“Vết thương trên mặt là do khi bắt giữ gây ra sao?”
Trong khi người phụ nữ vẫn đang rên rỉ, Shin Hae Geon hỏi một câu đầy sắc bén. Đó là câu hỏi nhằm xác định có phải vết thương mới vừa bị gây ra hay không. Bo Ryoung giật mình. Cô ta nhanh chóng định thú nhận là mình gây ra. Nhưng có một kẻ khác đã chen ngang lời thú tội của cô.
“Là tôi đã gây ra.”
Đó là Seok Do Hwi. Bo Ryoung ngạc nhiên, nhưng Seok Do Hwi vẫn điềm đạm nhận tội thay cô ta. Shin Hae Geon quay lại nhìn Do Hwi và rút ngón tay ra khỏi miệng người phụ nữ.
Cô thở dốc một hơi và ho sặc sụa, nhưng ngay lập tức bị bàn tay của Shin Hae Geon ấn mạnh vào miệng, như thể bảo cô im lặng đi.
“Tôi đã bảo không được động đến rồi mà.”
“Tôi xin lỗi.”
Shin Hae Geon nhìn anh ta chăm chú. Do Hwi đã chuẩn bị tinh thần.
“Seok Do Hwi.”
“Vâng, thưa Thiếu tá.”
“Cậu cũng là người tháo khăn bịt mắt có phải không?”
“Vâng. Chính tôi đã làm việc đó ạ.”
Không thể che giấu được việc đã che lại mắt của người phụ nữ một cách vội vàng. Dù sao anh ta cũng đã thật sự tháo khăn bịt mắt ra.
Dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng Do Hwi vẫn căng thẳng trước áp lực của cấp trên đang đến gần mình. Shin Hae Geon nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ta một lúc lâu bằng ánh mắt lạnh lùng. Rồi bất ngờ đá mạnh vào ống chân của anh ta.
Anh ta nhăn mặt vì đau đớn và nhanh chóng cúi đầu đến đầu gối khi nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Shin Hae Geon.
Ngay lập tức, một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cổ anh. Shin Hae Geon siết mạnh khiến đầu gối anh ta khuỵu xuống, mắt mờ dần đi.
“Có vẻ cậu coi lời nói của tôi không ra gì, nên mới dám chống lại mệnh lệnh đến hai lần.”
“Hộc, hộc… Không phải vậy đâu ạ. Tôi thật sự xin lỗi.”
“Cúi đầu sâu hơn đi. Trước khi tôi bẻ cổ cậu.”
Do Hwi cúi đầu thật thấp như thể muốn đâm xuống đất vậy. Cổ bị siết chặt đến mức cảm giác rằng nó sẽ bị bẻ gãy. Shin Hae Geon giữ chặt cổ Do Hwi trong khi liếc nhìn Joo Hyung và Bo Ryoung. Bo Ryoung cắn môi nhìn tên ngốc đã làm điều mà cô ta không yêu cầu.
Sau một phút, Shin Hae Geon thả tay khỏi cổ Do Hwi, nhưng cảm giác như cả tiếng đồng hồ đã trôi qua. Khi hắn rút tay lại và hất cằm lên, Do Hwi lập tức đứng nghiêm. Dù không thể hiện ra nhưng anh ta đang đau đớn tột cùng. Đây vẫn còn là một hình phạt nhẹ từ Shin Hae Geon.
Bất ngờ, Shin Hae Geon nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Do Hwi, Bo Ryoung và Joo Hyung.
“Đã nhìn vào mắt…”
Hắn lẩm bẩm rồi quay lại nhìn người phụ nữ. Trông cô vô cùng kiệt sức, chân tay rũ xuống. Khi Shin Hae Geon chạm vào khăn bịt mắt, Bo Ryoung tỏ ra lo lắng và hốt hoảng.
“Thiếu tá! Ngài không nên tháo ra vội. Chúng tôi cũng chỉ mới nhìn lướt qua một chút thôi, cần phải nghiên cứu cách đối phó trước ạ…”
Trước khi Bo Ryoung kịp nói hết, hắn đã tháo khăn bịt mắt ra.
Thoáng chốc, như có vô vàn luồng sáng đỏ ngưng tụ lại rồi từ tứ phương ùa xuống. Bo Ryoung nhắm chặt mắt để tránh bị ảnh hưởng. Joo Hyung quay mặt đi nhưng vẫn liếc nhìn một cách lưỡng lự, còn Do Hwi nhìn thẳng vào đó.
Shin Hae Geon nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người phụ nữ. Để nhìn rõ hơn, hắn cúi người xuống và tiến sát lại gần. Hơi thở yếu ớt của cô chạm đến mắt hắn. Cuối cùng hắn hỏi.
“Tên.”
Người phụ nữ nhìn thẳng vào mặt hắn. Đôi đồng tử màu đỏ nhìn vào bộ quân phục rồi lại chuyển ánh nhìn trở lại khuôn mặt hắn. Khi đôi môi cô hé mở, toàn bộ sự chú ý của hắn đổ dồn vào đó.
“Wina”.
Wina.
Đó là cái tên đã đẩy em gái của Shin Hae Geon đến cái chết.