[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 9
Chương 9
Edit: Đom Đóm
———
“Sao? Cái gì mà…”
“Ý ta là làm tình.”
Khi Daisy bối rối hỏi lại, Maxim nhấn mạnh rõ ràng từng từ một.
“Khụ, khụ… khụ!”
Trước câu trả lời táo bạo của hắn, Daisy bị sặc đến đỏ bừng cả mặt.
“Em ổn chứ?”
“Ổn, ổn mà…”
“Không cần ăn vội như thế. Nhai kỹ, nuốt từ từ thôi.”
Maxim vừa nói vừa với tay lấy nước cho Daisy, sự quan tâm có phần hơi thái quá.
“Uống từ từ thôi, đừng vội. Ngay cả nước cũng không được uống quá nhanh như vậy đâu.”
Hắn mới là người đang nói nhảm, nhưng ánh mắt mọi người lại chỉ tập trung vào Daisy.
Các hầu gái đứng phục vụ, thậm chí cả Đại Công tước phu nhân đời trước đều chỉ nhìn mỗi cô.
Daisy muốn khóc quá đi mất.
“Thật không biết nó thích điểm nào ở một đứa chẳng ra gì như thế này.”
Đặc biệt, Đại Công tước phu nhân đời trước còn tặc lưỡi chán ghét, tỏ rõ sự không hài lòng.
“Thưa phu nhân.”
Giọng nói lạnh lùng của Maxim vang lên khiến Daisy phải nhìn sang hắn. Ánh mắt hắn đã trầm xuống đầy nguy hiểm từ bao giờ.
Lại chuyện gì nữa đây? Có phải vì đã uống chút rượu, nên tính cách vốn dĩ khó đoán của hắn lại càng khó lường hơn?
“Karen không nói gì với người sao?”
“Nói gì cơ chứ? Chuyện gì vậy?”
“Phục vụ bên cạnh phu nhân ba mươi năm mà chẳng tinh ý chút nào. Thật vô dụng, chắc phải cho bà ta nghỉ việc thôi.”
Giọng điệu mỉa mai của Maxim làm sắc mặt Đại Công tước phu nhân đời trước tối sầm lại.
Nhưng dường như hắn không thèm bận tâm, cứ nói hết lời mình muốn ra.
“Nếu người chưa nghe, vậy để ta nói rõ. Xin đừng bao giờ nói năng tùy tiện với em ấy.”
Bầu không khí lập tức đóng băng lại.
“Ma… Maxim, con đang nói chuyện với ta đấy à?”
“Không có gì là ta không dám làm đâu.”
Maxim nhìn thẳng vào Đại Công tước phu nhân đời trước, giọng cười khẩy như khiêu khích.
“Nếu người xúc phạm em ấy, dù có là mẹ ruột thì ta cũng không tránh khỏi việc bị coi là kẻ bất hiếu đâu.”
“…”
“Vậy nên trước khi phải làm chuyện bất hiếu, tốt nhất nên cảnh báo trước. Người hiểu chứ?”
Sự mạnh miệng của hắn khiến Đại Công tước phu nhân đời trước cứng họng.
Ngay cả Daisy cũng không khỏi kinh ngạc.
Cô cảm kích thật, nhưng… có cần phải gay gắt đến thế không?
Hắn đúng là người nóng nảy, cộng thêm chút rượu trong người thì chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa cả.
“Từ khi ta trở thành chủ nhân của Waldeck, ta luôn muốn đối xử với người như mẹ ruột vậy. Nên mong phu nhân hãy hợp tác.”
Bên trong phòng ăn nhanh chóng trở nên im ắng như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Đại Công tước phu nhân đời trước không giấu được vẻ khó chịu, ném chiếc khăn ăn xuống bàn rồi đứng dậy rời đi. Maxim quay sang nhìn Daisy với vẻ mặt cười rạng rỡ như vừa lập được kỳ tích.
“Daisy von Waldeck.”
“Dạ, dạ… thưa ngài?”
Tự dưng sao lại gọi họ tên cô như thế, nghe thật đáng lo.
Daisy giật mình, nhất thời nín thở.
“Em không có điều gì muốn làm sao?”
“Điều muốn làm… là gì cơ ạ?”
“Bất cứ điều gì cũng được. Nếu ta có thể làm được, ta sẽ giúp em, nên cứ thoải mái nói ra đi.”
…Ly hôn đi.
Nhưng có nói cũng vô ích thôi.
Câu hỏi bất ngờ của Maxim khiến Daisy suy nghĩ một lúc lâu, rồi cô ngập ngừng đáp.
“Vậy thì… em muốn gặp lại cha sau một thời gian dài.”
Cô cần phải gặp người đã đẩy cô vào nhiệm vụ oái oăm này, kẻ cô căm ghét nhất – Therese.
* * *
“Anh hùng cứu quốc, Đại Công tước Waldeck, thật vinh dự được diện kiến ngài.”
Tại dinh thự của Therese.
Bá tước Therese đặt tay lên ngực, cúi mình một cách cung kính.
Ông ta là cấp trên của Daisy, thủ lĩnh tổ chức bí mật “Clean,” và hiện tại còn đang đóng vai trò làm cha giả của cô.
“Chúc mừng chiến thắng chưa từng có tiền lệ. Nhờ ngài mà vương quốc đã giữ vững được vinh quang.”
“Ngài quá lời rồi.”
Những lời đầu môi.
Dù được tâng bốc bằng những lời lẽ hoa mỹ, Maxim von Waldeck chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt mà không hề phản ứng quá nhiều.
Bá tước Therese, Lucas Therese, luôn giữ thái độ lịch thiệp trước mặt người khác.
Bên ngoài, ông là một quý tộc cao cấp chuẩn mực hơn bất kỳ ai, nhưng đằng sau lại là kẻ đứng đầu một tổ chức cách mạng bí mật.
Ngay cả sau khi vừa “quét dọn” đám chó lợn của chế độ quân chủ xong, ông ta vẫn có thể không hề chớp mắt, tiếp tục buông những lời xu nịnh và trò chuyện thân thiện. Nói một cách đơn giản, ông ta là một con rắn.
“Không biết có chuyện gì khiến anh hùng của vương quốc phải thân chinh đến đây vào giờ này?”
Giữa đêm khuya, Maxim đến mà không hề báo trước, điều đó rõ ràng là một sự bất lịch sự.
Dù Daisy được dựng lên là con gái ngoài giá thú của Bá tước Therese, nhưng đã kết hôn thì việc này hoàn toàn không bình thường.
“Thôi để mai hãy đi. Bây giờ chưa kịp báo trước, với lại ngài cũng vừa uống rượu rồi mà…”
“Chính vì thế nên ta phải nói ngay bây giờ. Coi như giải rượu luôn.”
Daisy không hề có ý bảo phải đi ngay lúc này. Cô định khuyên ngăn, nhưng Maxim hoàn toàn không nghe theo.
“Nhưng mà…”
“Nếu giờ ta bước thẳng vào phòng ngủ, ta không chắc mình có thể để em yên đâu. Em vẫn thấy ổn với điều đó chứ?”
“…”
Hắn quả là một bậc thầy trong việc đe dọa.
Phải, nếu đã phải đến dinh thự của Therese cùng với thứ “vũ khí sống” này, có lẽ để hắn trong tình trạng say xỉn sẽ ít nguy hiểm hơn.
Chẳng còn cách nào khác, Daisy đành phải theo hắn đến đây.
“Daisy rất nhớ ngài Bá tước, vì vậy chúng tôi đã đến đây.”
“Vậy sao.”
Ánh mắt của Bá tước Therese dịu dàng đến ngọt ngào, nhìn Daisy đầy tình cảm.
“Có vẻ con rất nhớ cha rồi. Con gái của ta.”
…Cười sao?
Ta đã phải chịu bao nhiêu khổ sở vì ông, thế mà ông còn cười được sao?
Lời nói nghe thật nhảm nhí, khiến Daisy không khỏi tức giận.
Vốn dĩ cô không phải kiểu người thích chửi thề, nhưng từ khi có người sếp “chó má” này, cô cảm thấy mình ngày càng dùng những lời lẽ nặng nề nhiều hơn. Trong lòng Daisy muốn chửi rủa ông ta một trận ra trò, nhưng cô đành phải nuốt cục tức vào trong.
Dù sao cũng đã nói là muốn đến, nên cô buộc phải làm cho ra dáng.
“Vâng, cha. Con rất nhớ cha.”
Daisy cắn răng nở một nụ cười gượng gạo.
Dù trong lòng nghiến răng ken két, bên ngoài cô vẫn trông như một người con gái đáng thương khát khao tình thân.
Từ khi Maxim von Waldeck chiến thắng trở về, hình ảnh của Bá tước Therese trong vương quốc cũng thay đổi chóng mặt.
Từ một kẻ máu lạnh, bán con gái mình cho một kẻ đi lính với xác suất sống sót mong manh, ông bỗng trở thành người may mắn trúng số độc đắc, đổi đời nhờ cuộc hôn nhân này.
Dù thế nào, câu chuyện của ông luôn là chủ đề bàn tán yêu thích của những kẻ nhàn rỗi, với đầy sự mỉa mai trong từng lời bình luận.
Daisy vẫn duy trì hoàn hảo hình tượng một người con gái yếu đuối, đáng thương. Cô liếc nhìn sắc mặt của Maxim một chút.
‘Phản ứng này không giống như mình nghĩ…’
Daisy từng lo Maxim sẽ lại làm trò như ở dinh thự Waldeck, khiến cô bị Bá tước Therese trêu chọc. Chỉ nghĩ đến việc đó thôi cũng đủ khiến cô mệt mỏi rồi. Nhưng thái độ của Maxim với phụ thân lại khác lạ, có phần thờ ơ.
‘Chẳng lẽ hắn đang cảnh giác sao?’
Daisy đã cố hết sức nài nỉ hắn để đi một mình, nhưng Maxim nhất quyết đòi đi theo.
Người đàn ông thường hay giở trò với cô lại đột nhiên giữ im lặng, ngoại trừ những lời cần thiết, từ lúc đến đây.
“Mời ngài ngồi. Lá trà mới được nhập từ phương Đông rất thơm đấy.”
“Xin lỗi, ta không thích trà cho lắm.”
“A, vậy để tôi chuẩn bị thứ khác cho ngài nhé?”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Hắn đáp lại một cách lạnh nhạt.
Đúng là đang cảnh giác rồi. Càng quan sát, Daisy càng chắc chắn về suy đoán của mình.
‘Thật sự chẳng thể nào đoán nổi.’
Dù hắn mới trở về chưa lâu, nhưng Daisy cảm thấy rằng, cho dù có theo dõi hắn thêm bao lâu đi chăng nữa, cũng không đời nào hiểu nổi con người kỳ quặc này.
“…”
“…”
“…”
Bên trong phòng khách bao trùm bởi một bầu không khí im lặng đến khó chịu.
Róc rách-.
Ngoại trừ âm thanh của quản gia nhà Therese đang rót trà, căn phòng hoàn toàn chìm trong tĩnh lặng.
‘Làm sao đây? Mình cần nói chuyện riêng với tên khốn Therese này.’
Chuyện Daisy muốn bàn hôm nay tuyệt đối không thể nói trước mặt chồng.
Sau một hồi suy nghĩ, Daisy cẩn thận mở lời.
“Ngài… Max?”
“Vâng, em.”
Vừa gọi thử một cách thân mật, khuôn mặt Maxim lập tức sáng lên rạng rỡ.
“Vườn hồng ở dinh thự Therese đẹp lắm. Ngài có muốn đi dạo một chút không?”
“Vườn hồng sao?”
“Vâng. Đây là nơi em rất yêu thích, nên muốn dẫn ngài đi xem thử.”
Daisy dè dặt đề nghị, đồng thời lén đưa ánh mắt ra hiệu về phía Bá tước Therese.
“Người này sẽ dẫn ngài đi.”
Quản gia đang rót trà nhanh chóng cúi chào, nhận lệnh từ chủ nhân.
“Em cũng sẽ đi cùng ta chứ?”
Hắn thật sự không có mắt nhìn, hay chỉ đang giả vờ không hiểu đây?
Nghe nói giới quý tộc thường sử dụng lối nói vòng vo, nên cô đã khéo léo ám chỉ.
Nhưng có vẻ cách đó không hiệu quả với Maxim von Waldeck.
“Em có chuyện cần nói với cha. Đây là lần đầu tiên em gặp lại ông kể từ sau khi kết hôn.”
“Vậy thì tất cả cùng…”
“Quản gia sẽ dẫn đường cho ngài. Cứ đi dạo một chút đi.”
Daisy dứt khoát cắt ngang lời Maxim, ra lệnh một cách kiên quyết. Và như để an ủi, cô thì thầm thêm một “thần chú” kỳ diệu vào tai hắn.
“…Anh yêu.”
Khuôn mặt Maxim von Waldeck vốn đang nghiêm nghị, lập tức đỏ bừng.
“Được rồi. Ta sẽ đi xem thử. Mong hai cha con em có khoảng thời gian vui vẻ.”
Hắn bật dậy, chuẩn bị bước ra, nhưng trước khi đi, Maxim ghé sát tai Daisy và nói nhỏ. Lời cuối cùng đó khiến mặt cô đỏ bừng.
“Ta đi đây. Em yêu.”
Chính câu nói cuối cùng đó của hắn đã khiến Daisy đỏ cả mặt.
— Còn tiếp —
Chương mới sẽ ra vào 22h hàng ngày!