[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 8
Chương 8
Edit: Kẹo
———
Cho mình xem sao? Hắn bị điên à?
Khuôn mặt Daisy bỗng chốc trở nên tái xanh.
“Không, không cần đâu. Em… thật sự rất sợ… hức, hức.”
Maxim vừa định kéo áo choàng ra thì cô đã ngay lập tức òa khóc, vội vàng ngăn cản.
“Ồ, ta suýt nữa lại phạm sai lầm rồi. Cảm ơn em nhiều nhé. Chuyện này chỉ là phản xạ tự nhiên thôi, đừng để tâm.”
‘Làm sao mà không để tâm khi thứ đó quá khổng lồ như vậy cơ chứ?’
Daisy muốn lên tiếng phản bác, nhưng chỉ sợ rằng nếu cô làm thế, hắn sẽ đáp lại bằng câu: “Em để tâm à? Nếu là em, ta lúc nào cũng hoan nghênh.” rồi làm gì đó càng đáng sợ hơn. Song, cô chỉ đành câm nín nhẫn nhịn.
“Ta không cố ý làm em khó xử đâu. Tất cả là lỗi của ta, xin em đừng khóc nữa.”
‘Thế mà hễ mình khóc là hắn nghe lời ngay.’
Không chỉ vậy, hắn còn xin lỗi rối rít, thậm chí hứa rằng sẽ không bao giờ chạm vào cô mà không có sự đồng ý nữa.
Nhờ sự nhanh trí của mình, Daisy thở phào nhẹ nhõm khi có thể tự thoát khỏi tình huống oái oăm này.
“Khi nào em cảm thấy sẵn sàng, cứ nói với ta.”
Nghe đến đây, cô liền nhẹ nhàng gật đầu, dù thừa biết rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ “sẵn sàng.”
“Em có đói bụng không?”
“Hả? À… không, em… em ổn…”
Ọt ọt-.
Hả, sao lại phải đúng lúc này chứ, xấu hổ chết mất.
Âm thanh từ chiếc bụng rỗng tuếch bất ngờ vang lên khiến Daisy vô cùng ngại ngùng, hai má đỏ bừng.
“Em đói rồi còn gì. Khóc xong chẳng phải thường sẽ đói bụng sao.”
“…”
“Cảm giác đói sẽ làm em càng tủi thân hơn đấy, nên ta nghĩ chúng ta ăn một chút thịt để no bụng đi nào.”
‘Trong tình huống này, làm sao mà nuốt nổi thịt chứ…’ Nhưng nghĩ kỹ lại, Daisy cũng cảm thấy hơi đau dạ dày thật.
Bởi lẽ, khoảnh khắc Maxim đột ngột xông vào phòng ra lệnh chuẩn bị kỹ càng cho đêm tân hôn đã khiến cô phải lỡ mất giờ ăn tối.
“Em có thích món sườn cừu nướng kiểu Pháp không?”
‘Sườn cừu kiểu Pháp sao. Dù không thích nhiều món, nhưng nếu là thịt cừu thì… có lẽ cũng ổn.’
Thịt cừu là một trong những món ăn yêu thích nhất của Daisy.
Chỉ cần nghĩ đến hương vị đó, cô không kìm được mà nuốt nước bọt.
“Tráng miệng thì sao? Mousse socola nhé?”
‘Sao hắn biết được? Mousse socola cũng là món mình thích nhất.’
Maxim thật sự rất tinh tế khi biết cách dỗ dành bằng những món Daisy thích nhất.
‘Hắn làm sao mà biết rõ sở thích của mình thế này? Cho người điều tra trước rồi phải không?’
Nhưng vừa cưới xong hắn đã ngay lập tức ra chiến trường, thì lấy đâu ra thời gian làm chuyện đó.
Cô cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng chỉ nghĩ có thể đó là sự trùng hợp.
‘Phải rồi, có thể hắn đã hỏi mấy người làm thuê cũng nên.’
Dù có bị bỏ mặc thế nào thì ít nhất bữa ăn cũng luôn được chuẩn bị đầy đủ.
Đến mức từng bị đại công tước phu nhân đời trước không ít lần mắng mỏ vì cái tội ăn quá nhiều. Hơn nữa, Daisy là kiểu người không biết che giấu cảm xúc cá nhân. Ngay cả trong bữa ăn, cô cũng không ngại bày ra vẻ mặt hài lòng về món ăn một cách thật lòng.
Vậy nên, ngay cả trong khoảnh khắc này, cô vẫn không thể kiềm chế trái tim háo hức trước món steak French rack và mousse sô cô la.
“…Được thôi.”
Daisy miễn cưỡng đồng ý, giả vờ như không còn cách nào khác, mà cẩn trọng trả lời. Lúc này, biểu cảm của Maxim cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
“Thật may vì em thích đấy. Ta sẽ cho chuẩn bị ngay, chờ chút nhé.”
Những khoảnh khắc như vậy, hắn lại trông giống một chú cừu ngoan hiền. Điều này khiến Daisy cảm thấy có chút xấu hổ vì bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi.
‘Dù có hơi điên thật, nhưng hắn không phải là người xấu.’
Người cho mình ăn thường là người tốt.
Trong khi Daisy đang dần cảm thấy yên tâm hơn một chút, thì khóe môi của Maxim, người vẫn đang ôm lấy cô, bất ngờ cong lên một cách đầy ma mãnh.
***
Phòng ăn của nhà Valdek.
“Ta sẽ cho chuẩn bị ngay” hắn nói, và quả thật một bữa tiệc thịnh soạn được dọn ra ngay sau đó. Chỉ thêm một người thôi mà không gian vốn đã chật chội giờ lại càng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Daisy đang ngậm một miếng steak French rack cắt nhỏ, nhai mãi mà không nuốt nổi.
‘Nhìn chằm chằm như vậy thì làm sao nuốt trôi được chứ.’
Chính xác thì là bởi hai ánh mắt đang dõi theo mình, khiến cô cảm thấy áp lực đến mức không thể nuốt nổi.
Một là ánh mắt của Maxim von Valdek, người chẳng ăn gì mà chỉ uống rượu, đồng thời quan sát xem Daisy ăn uống thế nào.
Hai là ánh mắt của vị đại công tước phu nhân đời trước, người có vẻ đang kiểm tra xem Daisy có ăn quá nhiều hay không.
Vì Maxim bất ngờ trở về, nên bà chỉ đành bỏ qua bữa tối thường lệ để tham dự bữa tiệc muộn hơn mọi khi này.
“Izy.”
Giọng hắn vang lên, gọi biệt danh của cô, nghe xong, Daisy kinh ngạc mở to mắt.
“Em đã nói là thích mà đúng không?”
Không thể không trả lời, Daisy buộc phải nuốt miếng thịt xuống một cách khó nhọc rồi lên tiếng:
“Thích gì cơ ạ?”
“Thực đơn hôm nay.”
“Vâng. Em thích lắm.”
Mặc dù đã nhận được câu trả lời, nhưng vẻ mặt của Maxim vẫn có chút không hài lòng.
“Vậy tại sao em ăn nhiều thêm chút nữa?”
Hắn tiếp tục hỏi, gương mặt đầy nghiêm nghị khiến Daisy cảm thấy như đang bị chất vấn. Cô cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
“Em đang ăn mà…”
“Nhưng đâu có ăn được nhiều lắm?”
“Thì là….”
Là do ngài nhìn chằm chằm như vậy, em làm sao mà ăn nổi. Nhưng tất nhiên cô không thể nói thẳng như vậy, nên đành lưỡng lự một chút.
Tại sao lại hỏi gắt gao như thế? Ngài đang tức giận sao?
Nhưng rồi cô lại tự hỏi: Có gì đáng để tức giận ở đây không? Thật hết cách.
“Ngài… giận ạ?”
“Không,” hắn trả lời, giọng điệu bất ngờ dịu hẳn xuống. “Ta chỉ lo lắng không biết em có bị ốm hay không thôi.”
Lời nói đầy quan tâm làm Daisy có chút bối rối. Vì gương mặt lạnh lùng của hắn mà cô đã hiểu lầm. Vẻ nghiêm trọng ấy khiến cô cứ nghĩ hắn đang giận.
Vốn dĩ, trong nhiệm vụ lần này, Daisy Theresa — hay Daisy von Valdek — phải diễn vai một người nhút nhát, yếu đuối. Vậy nên cô vẫn đang cố gắng làm tròn vai, cho dù cảm giác bị theo dõi khiến cô thật sự không nuốt nổi thức ăn.
“Em ổn. Không có chỗ nào bị đau cả.”
“Thật chứ? Nhưng so với mọi khi, em ăn chẳng được bao nhiêu. Có cần gọi bác sĩ đến không?”
Tất nhiên, đúng là hôm nay cô ăn ít hơn hẳn so với bình thường.
Nhưng mà rõ rằng hắn chưa từng thấy cô ăn uống thế nào. Làm sao có thể chắc chắn như vậy chứ?
Có lẽ đại công tước phu nhân đời trước đã than phiền về chuyện cô ăn quá nhiều trong các bữa tiệc trước đó chăng.
Nếu Maxim hỏi mấy người làm trong nhà, thì họ cũng đã thêm mắm dặm muối khi kể chuyện rồi.
“Em đang ăn tốt mà, ngài không cần lo lắng quá đâu. Nhưng… ngài, tại sao ngài lại không ăn gì? Đồ ăn không hợp khẩu vị ạ?”
Hắn thì cứ liên tục đổ rượu vào chiếc bụng trống rỗng của mình, vậy mà lại có quyền hỏi cô như vậy. Daisy thật sự không hiểu nổi.
Đôi mắt của Maxim càng thêm trầm xuống sau khi nghe câu trả lời của cô.
“Gọi ta là Max.”
Giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên nhắc nhở Daisy.
“Ta đã bảo em gọi như thế mà.”
“Chuyện, chuyện đó….”
Chỉ vì lý do như vậy thôi sao?
Không phải mắc chứng rối loạn lưỡng cực, nhưng tâm trạng hắn thay đổi thất thường đến mức cô chẳng thể nào đoán được ý đồ.
Nếu có thể, cô cũng muốn chiều theo ý hắn, nhưng ánh mắt sắc lạnh của đại công tước phu nhân đời trước đang nhìn chằm chằm khiến cô không thể làm gì được.
… Daisy cũng chẳng thể nào nói ra điều đó. Không khí vốn đã căng thẳng, cô không muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Daisy chỉ biết cười trừ, lúng túng.
“Vậy… nếu em thích, ta sẽ gọi em bằng một cách xưng hô thoải mái hơn nhé?”
“Một cách xưng hô thoải mái hơn sao?”
“Ừ. Ví dụ như… ‘mình ơi.’ Thấy thế nào?”
“…”
Trước đòn tấn công bằng cách gọi thân mật táo bạo hơn hẳn, Daisy chỉ biết ngớ người, nghẹn lời.
“Không thích sao, mình ơi?”
“Ch-chỉ là… để, để em gọi ngài là Max đi ạ.”
Không phải là chuyện quá quan trọng, nên tốt nhất cô cần tránh gây thêm rắc rối không đáng có.
“Ta thì thích ‘mình ơi’ hơn. Nếu em đổi ý, cứ nói nhé.”
…Sao phải đổi ý cơ chứ.
Maxim cười rạng rỡ, tỏ vẻ tiếc nuối đầy khoa trương, còn Daisy lại có cảm giác như mình chẳng còn chút sức lực nào để ăn nốt bữa tối trắc trở này.
Đúng như dự đoán, ánh mắt của đại công tước phu nhân đời trước ngồi đối diện lại càng sắc lạnh hơn, như thể bà ta vừa chứng kiến điều gì đó không thể chấp nhận được.
“Em đang ăn rất ngon rồi, Max… Ngài đừng nhìn em nữa mà hãy ăn chút đi, kẻo đồ ăn nguội mất.”
“Em vừa lo lắng cho ta sao, Izy?”
Maxim có một tài năng đặc biệt là luôn xoay chuyển bất cứ lời nào cô nói theo cách có lợi cho hắn.
“Chuyện, chuyện đó không phải…”
“Nhưng nghe em lo lắng thế này, ta thật sự rất vui.”
“Ngài cứ ăn đi ạ.”
“Ta đang ăn đây. Thật ra, chỉ cần nhìn em ăn, ta cũng cảm thấy no rồi.”
Cái bụng no rượu thì đúng hơn!
Có lẽ hắn no vì rượu, chứ đồ ăn thì chẳng động vào chút nào.
Không rõ là do say rượu hay vì được cô quan tâm mà tâm trạng Maxim tốt đến mức hai gò má đã đỏ ửng lên.
Đối phương vốn đã là một kẻ điên rồ, nên Daisy chỉ lo nếu say thì hắn sẽ còn trở nên đáng sợ hơn bao nhiêu nữa.
Hoặc cũng có thể, vì say mà hắn mới nói ra mấy lời nhảm nhí thế này.
Daisy một lần nữa cảm thấy như đang ngồi trước một quả bom hẹn giờ, chỉ cần lỡ tay cũng có thể phát nổ, khiến cô không tài nào ăn uống một cách thoải mái được.
Nhưng nếu không ăn, cô lại sợ hắn sẽ làm ầm lên khiến mọi chuyện càng tệ hơn, nên cô đành gắp một miếng thịt nhỏ, chậm rãi cho vào miệng và nhai từng chút một.
“Thế này mới đúng là bình thường chứ. Trước đây cô ăn uống đúng thật là thô lỗ.”
“Ý mẹ nói thô lỗ là thế nào ạ?”
Đại công tước phu nhân đời trước buông một câu sắc bén, và Maxim lập tức hỏi lại.
“Không biết xấu hổ, ăn ngấu nghiến như thể kẻ lang thang từ khu ổ chuột vậy. Phụ nữ mà tham ăn như thế thì ra thể thống gì nữa?”
“Người đang nói về Izy đấy sao?”
Nghe đại công tước phu nhân nói xấu vợ mình ngay trước mặt, Maxim khẽ nhếch mép cười khẩy.
“Con thì thấy như vậy rất tốt. Ăn khỏe thì mới cảm nhận được mình đang sống chứ.”
Hắn bênh vực theo cách này liệu có đúng không thì cô không rõ, nhưng Maxim lại nói về thói quen ăn uống của vợ mình chẳng khác gì như người ta mô tả một con cá tươi sống bán ngoài chợ vậy.
Khi đối phương công khai đứng về phía cô, sắc mặt của đại công tước phu nhân đời trước lập tức tối sầm lại.
Dù Daisy có ăn nhiều thật, nhưng đâu đến mức ngấu nghiến như thế.
Cô cảm thấy oan ức. Rõ ràng đây là một sự thêu dệt hoàn toàn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cả hai người họ đều đang phóng đại mọi thứ một cách quá đáng.
“Với lại, để phục vụ ta một cách chu toàn nhất vào ban đêm, em phải có sức khỏe thật tốt.”
Từ miệng Maxim von Valdek, một lời nói còn gây sốc hơn nữa bất ngờ được thốt ra.
— Còn tiếp —
Chương mới sẽ ra vào 22h hàng ngày!