[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 7
Chương 7
Edit: Mỹ Dung
———
“Đúng như mong đợi, kỹ năng của mình vẫn không hề mai một.”
Vừa quyết tâm xong, nước mắt liền trào dâng ra ngoài. Cũng đúng thôi, vì lúc đó cô thật sự bất lực. Nên chẳng khó gì để làm ra dáng vẻ đó.
Lý do khiến ‘Easy’ với mật danh là Daisy trở thành át chủ bài của tổ chức ‘Clean’ không chỉ bởi kỹ năng ám sát xuất chúng mà còn nhờ khả năng diễn đáng nể của cô.
“X-xin lỗi… Em không làm được. Em… thực sự… chưa từng làm chuyện này bao giờ, nên, nên em sợ…”
Chỉ vừa chạm mắt, Daisy lập tức bật khóc nức nở, trông lại càng đáng thương hơn.
“Hức, hức, hức…”
Vẻ mặt đầy vẻ tinh nghịch của Maxim phút chốc nghiêm túc hẳn.
Có vẻ như hắn ta cảm thấy tự trách bản thân, liền đưa tay lên mặt xoa xoa như để xua đi cảm giác tội lỗi.
“Haa… Ta xin lỗi em, Easy. Có lẽ ta đã quá để tâm vào lập trường của mình.”
…Ít ra, nhận ra lỗi lầm lúc này vẫn còn tốt hơn không.
Hắn thấy tội lỗi sớm hơn dự đoán. Daisy nuốt ngược lời định nói vào trong, tiếp tục nấc nghẹn.
“Đừng lo, nếu Easy sợ, tuyệt đối ta sẽ không ép buộc em.”
“Hức, hức, em xin lỗi…”
“Không sao đâu. Easy có làm gì sai đâu. Tất cả đều là lỗi của ta vì không suy nghĩ thấu đáo. Đừng khóc nữa mà.”
Không ngờ Maxim lại chịu lùi bước dễ dàng như vậy.
Biết trước nước mắt có hiệu quả thế này, lẽ ra nên khóc sớm hơn mới phải.
Daisy thầm nghĩ, lần tới chắc chắn phải tận dụng chiêu này thường xuyên mới được.
“Thực ra, từ ngày hôm đó ta đã luôn cố gắng kìm nén… từ hôm diễn ra lễ cưới.”
Điều đó cô biết. Làm sao quên được cái cảm giác áp bức kinh khủng từng đè lên bụng dưới của mình hôm ấy.
“Ta kết thúc chiến tranh nhanh để trở về cũng chỉ vì muốn ôm Easy. Ta đã vội vã, tiết kiệm từng giây từng phút, thậm chí làm việc không ngơi nghỉ chỉ để có thể gặp em sớm hơn.”
“Hức, hức.”
“Ta từng mạo hiểm cả tính mạng để đột kích vào cứ điểm kẻ địch, vừa nhai lương khô vừa đập tan đầu chúng, chỉ vì không muốn phải lãng phí thời gian ăn uống. Xin em hãy tin ta.”
Ai đời chỉ vì muốn quan hệ mà lại giết sạch kẻ địch cơ chứ? Dù giọng nói có vẻ đầy xúc động, nhưng nội dung thì thật sự quá sức tưởng tượng rồi.
Maxim cúi đầu, liên tục van xin, vừa cầu khẩn vừa xin lỗi.
Gương mặt hắn trông khá chân thành, nhưng cơ thể lại phản ứng hoàn toàn trái ngược. Ở phía dưới chiếc áo choàng, phần giữa của hắn đã cương cứng, trông như muốn xé toang lớp vải mỏng manh ra vậy.
Daisy mặt cắt không còn một giọt máu.
Thật khó tin, nhưng Maxim von Waldeck thực sự là một người đàn ông tràn đầy sức sống trong độ tuổi sung mãn. Là một kẻ cuồng chiến và có tính hiếu chiến, nên cũng không lạ nếu dục vọng của hắn ta mạnh mẽ như vậy.
“Ta thật không ngờ mình lại làm cho Easy khóc…”
Maxim trông có vẻ đang dằn vặt vì tội lỗi. Dù tình trạng của hắn không hề phù hợp để có cảm giác đó.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên, dùng bàn tay to lớn của mình vuốt ve gò má Daisy, như muốn xoa dịu những giọt nước mắt của cô, ánh mắt đầy vẻ ân hận.
“Nhưng… làm sao mà ngay cả khi khóc, em cũng vẫn xinh đẹp như thế được chứ?”
…Chúa ơi. Hắn hết thuốc chữa rồi.
Môi hắn hôn nhẹ lên má Daisy, trước khi chuyển xuống môi cô.
Cứ thế này… lại sẽ thành hôn sâu mất… rồi sau đó tự nhiên sẽ thành chuyện khác…
Khi ý nghĩ đó lướt qua đầu, Daisy thấy trời đất như quay cuồng. Cô vội vàng đẩy mạnh phần xương quai xanh của Maxim ra.
“Không được hôn luôn sao?”
“Phải. Hôn cũng… không được… Hức, em… em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý…”
“Nhưng chúng ta đã hôn nhau trong lễ cưới rồi mà. Lúc đó em không thích sao?”
“Chuyện đó là do bất ngờ, vì ngài quá mạnh bạo, nên em thực sự… đã thấy sợ. Và… đó cũng là nụ hôn đầu của em.”
Daisy khẽ rung hàng mi, đôi mắt cụp xuống.
Thành thật mà nói, đó không phải là hôn, mà là bị cưỡng hôn.
Ai đời trong nụ hôn thề nguyền lại đưa lưỡi vào chứ. Đã thế còn làm ngay trước mặt toàn bộ khách mời. Chỉ cần nghĩ lại thôi, Daisy đã thấy mặt mình nóng bừng lên.
Khi cô nức nở như vậy, Maxim trông càng lúng túng hơn.
“Ta cũng vậy. Đây là lần đầu tiên trong đời ta hôn người khác.”
…Thật không?
Nếu là lần đầu, thì hắn đã quá thành thạo rồi. Còn nhớ cái khoảnh khắc khóa áo bị tháo ra, Daisy vẫn thấy rùng mình mỗi khi nghĩ đến.
Lần đầu tiên trong đời mà ngài hôn sao? Chẳng lẽ ngài sống nhiều lần lắm à?
Hoàn toàn là lời nói nhảm nhí.
“Dù sao thì ta cũng xin lỗi. Ta nghĩ vì đã hôn nhau trong lễ cưới, nên giờ làm lại thì cũng không sao.”
Maxim cúi đầu, trông như một chú cún bị ướt mưa, tiếp tục rối rít xin lỗi.
Ánh mắt có phần chùng xuống của hắn khiến Daisy cảm thấy lời xin lỗi không phải là nói dối. Đôi mắt sắc bén thường ngày giờ lại khẽ run rẩy, làm trái tim cô vốn đang đầy cảnh giác cũng dịu đi đôi chút.
“Ta là quân nhân, chỉ quen ở cạnh những gã đàn ông đen sì trong quân đội, nên chẳng hiểu tâm tư phụ nữ. Ta sai rồi. Nếu em bị dọa sợ, ta thật sự nghiêm túc xin lỗi em.”
“Hức, hức… Nhưng ngài… ngài đã làm quá lâu. Và… và còn… dùng lưỡi nữa…”
“Thật sao? Ta còn nghĩ mình làm nhanh đấy chứ…”
Không có tí lương tâm nào cả. Vì hắn, cô suýt nghẹt thở, vậy mà hắn lại cho rằng thời gian như thế là ngắn sao?
“Được rồi, hôm nay ta sẽ làm nhanh, chỉ mang tính hình thức thôi. Đừng buồn vì chuyện đó nữa nhé.”
Câu nói nửa đùa nửa thật ấy hóa ra lại là thật lòng. Daisy không biết phải bắt đầu phản bác từ đâu.
“Ngài… còn tháo cả khoá áo nữa.”
“A… chuyện đó là tay ta quen thói, không kiểm soát được. Thật sự là lỗi của ta.”
Khi Daisy vừa nức nở vừa liệt kê hàng loạt lỗi lầm của hắn, Maxim chỉ biết luống cuống chẳng biết phải làm sao.
“Thật lòng là ta đã kiềm chế lắm rồi. Ta xin lỗi. Ta nghĩ mình đã thể hiện sự nhẫn nhịn rất phi thường rồi, nhưng có vẻ vẫn chưa đủ.”
Hắn nói, vẻ mặt trông vô cùng ỉu xìu.
“Ở đấy có quá nhiều ánh mắt. Ta sợ nếu làm thêm nữa, bản thân sẽ không thể kiềm chế nổi.”
Ký ức về ngày cưới ùa về làm Daisy cảm thấy đầu óc như quay cuồng.
Chỉ vì dục vọng mà không kiểm soát nổi bản thân ngay trước mặt mọi người sao? Với gã điên này, có khi việc bị người khác nhìn thấy còn khiến hắn thêm hưng phấn ấy chứ.
Mà dù sao, hắn cũng chẳng phải người bình thường. Kết hôn với hắn chỉ vì hắn là một “tên chồng giả mạo sắp chết” nhưng có vẻ cô đã chọn nhầm một kẻ điên rồi.
Chụt.
“Đừng làm thế mà…”
Chụt.
Môi hắn lướt nhẹ qua môi cô rồi rời ra.
“Đây là thơm môi chứ không phải nụ hôn sâu. Chẳng lẽ thế cũng không được sao?”
“Vâng, chuyện đó… chuyện đó bây giờ vẫn chưa được.”
“À, thì ra hôn nhẹ cũng không được. Ta xin lỗi.”
Maxim trông có vẻ cực kỳ thất vọng.
“Lúc đó môi em quá mềm mại nên ta không kiềm chế được mà hôn hơi lâu. Ta xin lỗi.”
Daisy không nhớ nổi hắn đã xin lỗi bao nhiêu lần. Cô đã thử đếm nhưng rồi phải bỏ cuộc.
Hắn xin lỗi nhiều đến mức khiến cô khó mà trách mắng thêm.
“Trong sách viết rằng hôn là phải cắn môi, đưa lưỡi vào, nên ta đã làm vậy. Ta chỉ muốn làm thật tốt, nhưng lại không nhận ra rằng điều đó khiến em hoảng sợ.”
Hóa ra cái nụ hôn đó là học từ sách sao? Thói quen tay chân đáng sợ của hắn chẳng ăn nhập chút nào với lý do ấy.
Dù biết có gì đó không đúng, nhưng câu hỏi “Tại sao hắn có thể làm giỏi thế?” cũng vô nghĩa
“Ta xin lỗi, Easy. Ta đúng là đồ ngốc mà. Ta xin em hãy rộng lượng tha thứ cho ta.”
Maxim kéo tay Daisy đặt lên má mình.
Ánh mắt hắn lúc nào cũng đầy sát khí, khiến Daisy cảm thấy áp lực vô cùng…
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết cầu xin sự tha thứ như thế này, dường như lòng cô cũng dịu đi đôi chút.
“Vậy… nếu không phải môi, thì chỉ là hôn nhẹ lên tay thôi, có được không?”
Hắn tranh thủ cơ hội để đưa ra một yêu cầu nhỏ.
Daisy có chút ngần ngại, nhưng từ chối điều này cũng không hợp lý khi hắn đã xin lỗi chân thành đến vậy.
Cô chậm rãi gật đầu.
Chụt chụt. Maxim đặt môi lên lòng bàn tay cô. Ấm áp, mềm mại. Chỉ là một nụ hôn nhẹ, nhưng cảm giác nơi bàn tay cô như dính chặt, khó mà rời ra.
Maxim ngước mắt lên nhìn Daisy, ánh mắt cả hai chạm nhau.
Ban nãy hắn như một chú cún bị ướt, vậy mà giờ lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén như một con báo vậy.
Và đúng như cô dự đoán, hắn khẽ cắn nhẹ lên da thịt cô, dấu răng in nhẹ lên.
Daisy giật mình hít mạnh một hơi, còn hắn chỉ cười khẽ, rồi tiếp tục đặt những nụ hôn lên từng ngón tay mảnh khảnh của cô.
“Nói thật nhé. Tay em mềm mại, dễ chịu đến mức… làm ta thấy ngứa răng luôn ấy.”
Đồ điên.
Lời nói kỳ quái của hắn khiến Daisy hốt hoảng rụt tay lại ngay lập tức.
Dù thế nào đi nữa, Maxim vẫn cắn răng kìm nén ham muốn của mình lại, kéo Daisy vào trong vòng tay mình.
Mùi xà phòng thoang thoảng hòa cùng hương thơm dễ chịu từ cơ thể hắn phả ra, làm Daisy cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.
“Nếu em không thích, ta tuyệt đối sẽ không làm gì em đâu. Đừng lo lắng.”
Maxim vừa vỗ nhẹ lưng Daisy, vừa trấn an cô bằng giọng nói dịu dàng.
“Hừm. Thơm thật.”
Hắn cúi xuống, hít một hơi thật sâu nơi đỉnh đầu cô, rồi buông lời cảm thán như bị mê hoặc.
‘Điên thật, tại sao lại đi ngửi mùi trên đầu mình cơ chứ?’
Vấn đề không chỉ ở cái mũi của hắn đang ngửi như chó săn, mà còn ở thứ đang mạnh mẽ trỗi dậy dưới lớp áo choàng, như muốn xé tung mọi thứ.
“Đ-đợi đã… Ng-ngài Maxim, phía dưới của ngài… nó đang…”
“À, thứ này sao?”
Cô mới chỉ nói ‘phía dưới’ thôi, ánh mắt Maxim đã lập tức hướng xuống nơi phần trước phồng lên của chiếc áo choàng.”
“Không có gì to tát đâu.”
“Không to tát gì chứ… rõ ràng không giống như vậy…”
“Chỉ cần ngửi mùi của em, nó đã như thế rồi. Em có muốn ta cho xem không?”
— Còn tiếp —
Chương mới sẽ ra vào 22h hàng ngày!