[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 6
Chương 6
Edit: Kẹo
———
‘Hắn đã biết được thân phận của mình rồi sao? Làm thế nào chứ? Không đúng, hắn đã điều tra từ khi nào và bằng cách nào vậy?’
Hàng loạt câu hỏi hỗn điên cuồng cứ quẩn quanh trong đầu khiến Daisy cảm thấy đầu óc quay cuồng.
‘Mình sẽ bị hắn ra lệnh xử bắn sao?’
Liệu có nên bất ngờ dùng khuỷu tay đánh vào cằm hắn rồi chạy trốn không?
Không, không được. Tình hình hiện tại vẫn chưa rõ ràng.
Nếu hành động hấp tấp, cô có thể sẽ tự chuốc lấy họa tự diệt thân.
– Truyện “Trận Chiến Ly Hôn!” được việt hóa bởi LoppyToon. Theo dõi fanpage của Loppy để được cập nhật chap mới nhanh nhất nhé!
Đột nhiên, Daisy cảm nhận có đôi tay bất ngờ ôm siết chặt vai mình từ phía sau giống như một cái bẫy đang dần thắt chặt. Nếu cô cố gắng giãy giụa, hắn chắc chắn sẽ nhấn chìm và nghiền nát một cách tàn nhẫn.
“…”
Về phần Daisy, cô yếu ớt mấp máy môi mà không thốt lên nổi lời nào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Ngay lúc đó, phụt, chiếc dây áo bên vai bỗng tụt xuống dưới.
Sau đó, Maxim móc ngón tay vào dây áo còn lại và thì thầm bằng một giọng điệu trầm ấm.
“Izi, em sợ ta?”
Phải làm gì đây? Cô không thể bỏ chạy lúc này.
“Tại sao em lại run rẩy đến vậy?”
“…”
“Em sợ ta sẽ ăn tươi nuốt sống em sao, Izi?”
Khi nghe thấy hắn đã gọi mình với cái tên ‘Izi,’ Daisy như hóa thành kẻ câm lặng. Thế nên hắn lại hỏi lần nữa.
Hắn rõ ràng đã gọi là ‘Izi.’ Dù nghe đi nghe lại bao nhiêu lần, vẫn không phải là ‘Daisy’ mà là ‘Izi’.
…Nhưng nếu Maxim thực sự phát hiện ra danh tính của cô, thì tại sao giọng điệu lại thản nhiên như vậy?
‘Không còn cách nào khác, cứ giả vờ như không biết gì đi.’
Daisy cảm thấy vô cùng rối bời, cố gắng hít thật sâu và chậm rãi mở khẩu hình.
“Izi là gì vậy? Tại sao ngài cứ gọi em như vậy…?”
“Là biệt danh thôi. Em không thích sao?”
Biệt danh?
Từ ngữ bất ngờ đó thốt ra từ miệng Maxim khiến đôi mắt của Daisy mở to hơn.
“Chỉ là… vì tên em là Daisy, nên ta nghĩ gọi thân mật là ‘Izi’ thì sẽ hay hơn.”
A, Daisy.
…Izi.
‘Vậy ra, ‘Izi’ không phải là mật danh, mà chỉ là một cái tên thân mật?’
Chết tiệt, tình huống vừa rồi dọa cô lo sợ đến mức run rẩy chỉ vì một hiểu nhầm tai hại.
Nếu vừa nãy hoảng quá mà thúc khuỷu tay vào cằm hắn rồi bỏ chạy, chắc chắn mọi chuyện đã tồi tệ hơn rất nhiều. Nghĩ đến đây, Daisy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Biệt danh ạ?”
“Đúng vậy, là biệt danh. Sao em phải ngạc nhiên thế?”
“Chỉ là mọi thứ đến quá đột ngột nên em thấy hơi bối rối…”
Dù nghĩ thế nào đi nữa, cũng không thể hoàn toàn trách Daisy. Mà vấn đề là Maxim quá kỳ lạ.
Trong hoàn cảnh tiến lùi đều khó này, cô có chút overthinking cũng là điều dễ hiểu thôi.
Chưa kể đến việc họ chỉ mới gặp nhau đúng hai lần. Ai lại đi gọi người khác bằng biệt danh thân mật ngay từ lần gặp thứ hai đâu chứ?
Thành thật mà nói, chỉ việc ở chung một phòng với hắn thôi đã khiến Daisy cảm thấy cạn kiệt năng lượng rồi.
Với cô, người từ nhỏ đã luôn rụt rè và nhút nhát, thì sự thân thiết thái quá này thực sự quá sức chịu đựng.
Cái tên Daisy này cô chỉ mới có được cách đây một năm, và hắn lại gọi biệt danh giống hệt với mật danh của mình, nên bị cô hiểu lầm cũng là điều đương nhiên.
Nhưng Maxim von Waldeck dường như chẳng hề quan tâm đến chuyện đó.
Hắn chỉ nhướng đôi lông mày đậm, thích thú quan sát khuôn mặt tái nhợt và run rẩy của Daisy như thể đang theo dõi một thứ gì đó thú vị.
“Ta nói rồi mà. Ta tin tên gọi và cách xưng hô với nhau là điều quan trọng nhất trên đời.”
“A… vâng, đúng là ngài có nói vậy.”
“Gọi em là ‘phu nhân’ thì có vẻ em không được thoải mái, nên ta cố tình gọi thân mật hơn. Em không thích sao?”
“Không hẳn là không thích, chỉ là… vẫn còn hơi lạ lẫm. Dù sao thì, chúng ta mới chỉ gặp nhau đúng hai lần thôi mà.”
“Ừ, đúng là gặp mặt trực tiếp thì chỉ mới hai lần. Nhưng ta đã thấy em hàng chục lần mỗi ngày rồi.”
Cái gì cơ? Điều đó nghĩa là sao chứ? Nghe thật vô lý! Đôi mắt Daisy mở to đầy kinh ngạc.
“Làm thế nào…?”
“Em đoán xem, ta đã nhìn thấy em bằng cách nào?”
Lời vừa dứt, Maxim mở chiếc mặt dây chuyền đeo trên cổ, bên trong là một bức tiểu họa. Đúng như dự đoán, đó chính là chân dung của Daisy.
‘Bức chân dung này vẽ từ khi nào chứ? Mình hoàn toàn không có ký ức gì về việc từng ngồi cho ai vẽ cả.’ Cô cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Ta đã bí mật để bức chân dung này vào đây và luôn mang theo bên mình.”
“…”
Hắn lấy bức chân dung từ đâu ra chứ?
Phải chăng là cái tên khốn Therese đã chuẩn bị cho hắn? Vô số câu hỏi cứ lần lượt hiện ra trong đầu khiến cô càng thêm bối rối.
“Ta đeo nó trên cổ và mỗi khi rảnh rỗi đều nhìn ngắm. Nếu tính số lần ta nhìn thấy em, có lẽ còn nhiều hơn số đầu kẻ địch mà ta đã bắn gục trên chiến trường đấy.”
Không dừng lại ở đó. Những lời hắn thốt ra tiếp theo đều đang dọa dẫm người nghe phải kinh hãi cực độ.
– Truyện “Trận Chiến Ly Hôn!” được việt hóa bởi LoppyToon. Theo dõi fanpage của Loppy để được cập nhật chap mới nhanh nhất nhé!
Maxim von Waldeck dường như có thiên phú biến mọi lời lẽ thông thường trở nên rùng rợn hơn. Hắn thao thao bất tuyệt không ngừng như thể đó là điều không thể thiếu trong cuộc sống, hay đúng hơn là như sự dằn mặt đầu tiên, làm Daisy không thể giây phút nào thả lỏng cảnh giác.
“Và chưa phải là tất cả đâu. Ta còn gặp em mỗi đêm trong giấc mơ mà chẳng bỏ lỡ một đêm nào nữa.”
“…”
“À, có lẽ em sẽ tò mò, nên ta nói trước luôn. Tất nhiên, đó đều là những giấc mơ rất… bẩn thỉu.”
Hắn thốt ra những lời thô tục mà không hề chớp mắt, thậm chí còn nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
“Ta hiểu, vì là lần đầu nên em cảm thấy lạ lẫm. Nhưng nghe mãi rồi em sẽ quen thôi.”
Vì mỗi lần ta nhìn thấy em, ta sẽ luôn gọi em là Izi.
Đột nhiên, hắn tiến sát lại gần và thì thầm bên tai cô với âm giọng đầy trêu chọc.
“Nên từ bây giờ, Izi, hãy thả lỏng và cùng ta có những phút giây thân mật hơn.”
Ngay khi đối phương định kéo nốt dây áo còn lại, Daisy vội vàng túm lấy tay hắn.
“Đ-Đợi đã…!”
“Hửm? Lại sao nữa đây?”
Phù — Hơi thở nóng rát của hắn bất ngờ phả vào vành tai cô.
‘Hắn làm cái quái gì mà cứ thở vào tai mình thế chứ!’
Cảm giác nóng rát lan tỏa từ đôi tai khiến cô giật nảy, vội vàng cúi rụt cổ lại.
Dù phản ứng đầy phòng bị của Daisy rất rõ ràng, nhưng Maxim vẫn không hề để ý, hắn nhẹ nhàng hôn xuống cổ cô, rồi chậm rãi tiến xuống thấp hơn.
“À, có phải em ghen tỵ vì ta chỉ gọi em bằng biệt danh không?”
“Hả? À, không… không phải!”
“Nếu vậy, em cũng có thể gọi ta bằng biệt danh mà. Như thế sẽ công bằng hơn.”
“Không… Ý em không phải vậy…”
“‘Max’? Em có thể chọn bất kỳ cái tên nào em thích.”
Max sao? Nghe chẳng khác nào tên của một con chó.
“À, ta nghĩ Max là cái tên hay đấy. Dù sao đi nữa, nếu Izi gọi, ta sẽ lao đến như một con chó vậy.”
Lúc này, đôi mắt của Maxim von Waldeck thật sự không giống một con chó hiền lành mà như một con chó điên—kẻ sẵn sàng lao đến và cắn xé cổ họng.
“Gọi ta là Max đi. Max. Được chứ?”
Đây không còn là đề nghị, mà gần như là ép buộc.
“A ư… A!”
Không để cô phản kháng, Maxim đã nhấc bổng Daisy lên vai và bước về phía giường.
Ngay khi cô bị ném xuống chiếc giường mềm mại, hắn nhanh chóng đè lên người, không ngần ngại giữ chặt hai cổ tay cô xuống.
“Khi muốn thuần phục một con chó hoang, trước tiên phải gọi đúng tên nó.”
“Ư, ưm, Đ-đợi đã…!”
“Nhìn xem, con chó này dám nghênh ngang trèo lên người chủ nhân. Trong trường hợp này, phải xử lý thế nào đây?”
Gọi cô là “chủ nhân,” nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn Daisy như thể hắn mới chính là kẻ nắm quyền.
Song, cô cố vùng vẫy thoát ra nhưng lực ép từ cơ thể đối phương quá mạnh nên không thể nhúc nhích dù một chút.
Hắn cúi xuống, hôn dọc theo cổ cô, rồi trêu đùa bằng cách cắn nhẹ dây áo mỏng manh, kéo mạnh khiến nó tuột ra.
‘Tên khốn điên rồ này!’
Nhiệt độ cơ thể hắn phả vào phần bụng dưới của cô khiến Daisy như muốn ngất đi.
To quá… Quá lớn đến mức nếu thứ đó chen vào giữa hai chân, chắc chắn cô sẽ bị rách toạc mất.
Làm gì cũng chẳng có tác dụng. Giờ phải làm sao đây? Có nên đá vào hạ bộ của hắn không?
Làm thế nào bây giờ? Dù cô có đá vào hạ bộ của hắn thì cũng chẳng thể làm giảm đi sự cương cứng này.
Cô chẳng biết phải làm gì nữa, chỉ muốn bật khóc.
‘Hay là… cứ thử khóc xem?’
Đột nhiên, Daisy nhớ đến “Vicky,” một cô bé trong trại trẻ mồ côi, người luôn chỉ biết khóc lóc mỗi lần gặp khó khăn.
“Vicky, sao em cứ khóc hoài vậy?”
“Chị hứa sẽ giữ bí mật. Vậy nên, chỉ nói cho mỗi chị nghe thôi, được không?”
Daisy nhẹ nhàng hỏi han để dỗ dành, nhưng Vicky lại trả lời với vẻ mặt hờn dỗi.
“Vì khi em khóc… ít nhất thì mọi người cũng sẽ nghe em nói.”
Thì ra là vậy. Lúc đó, Daisy đã thấy thương cảm nên chỉ biết ôm lấy Vicky và nhẹ nhàng vỗ về.
Chính từ câu nói đó, Daisy đã nảy ra một ý tưởng.
“Chị sẽ nghe em nói mà không cần em khóc đâu. Vậy nên đừng khóc nhé, được không?”
“Thật sao ạ? Chị Daisy thật sự sẽ nghe em nói mà không cần em khóc sao?”
“Đúng rồi. Chị hứa đấy. Có cần chị đóng dấu cho em luôn không?”
“…Ừm!”
Daisy cuốn tay út của mình với Vicky, thấy vậy, cô bé ngay lập tức ngừng khóc, nở một nụ cười tươi rói thật đáng yêu.
Giờ nghĩ lại, lời nói của Vicky cũng không hẳn là sai.
Cũng giống như sơ Sophia từng nói, đôi khi trẻ con lại là những người có trực giác và sự khôn ngoan nhất.
Khi khóc, đôi lúc người ta sẽ lắng nghe hơn, và thật ra chẳng có gì hiệu quả hơn nước mắt nếu muốn thoát khỏi một tình huống khó xử.
“Ma, Max…”
Daisy gọi tên thân mật của đối phương đầy run rẩy, và đôi mắt của Maxim hơi mở to theo.
— Còn tiếp —
Chương mới sẽ ra vào 22h hàng ngày!