[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 5
Chương 5
Edit: Mỹ Dung
———
Nữ quản gia giật mình, vội vàng chắp tay lạy một cách cung kính.
“A, có lẽ tiểu thư vẫn chưa quen được. Để tôi xin giới thiệu lại. Tôi là Karen, quản gia của dinh thự Waldeck. Tôi đã làm việc ở đây suốt 30 năm, từ khi phu nhân Đại Công tước đời trước còn trẻ…”
“Karen. Ta xin lỗi nhé, nhưng có lẽ vì ở trong quân đội nên ta rất ghét mấy lời rườm rà vô nghĩa.”
Mặt quản gia tái mét đi.
“Báo cáo thì nên ngắn gọn lại. Ta chỉ muốn ngươi trả lời đúng những gì được hỏi thôi.”
“V-Vâng… vốn dĩ, những điều liên quan đến việc phòng the thường được dạy từ khi còn ở nhà mẹ đẻ. Nhưng vì tiểu thư Therese đến đây quá vội nên chưa kịp học thứ đó. Tôi nghĩ nếu dạy trước cho tiểu thư, thì sẽ giúp ngài thoải mái hơn…”
“Tiểu thư Therese.”
Ánh mắt Maxim trở nên u ám.
‘Sao tự nhiên hắn lại như vậy chứ?’ Daisy đang im lặng quan sát, bỗng cảm thấy cổ họng trở nên khô khốc vì căng thẳng.
Truyện “Trận Chiến Ly Hôn!” được việt hóa bởi LoppyToon. Theo dõi fanpage của Loppy để được cập nhật chap mới nhanh nhất nhé!
“Này, Karen. Ta nghĩ trên đời, quan trọng nhất là tên gọi và cách xưng hô.”
“V-Vâng… ý ngài là sao ạ…?”
“Mọi người cứ gọi ngươi là ‘quản gia,’ nên ngươi tưởng mình là người rất quan trọng, đúng không?”
Maxim vừa gặng hỏi, vừa tiến lên phía trước khiến Karen hoảng sợ lùi lại một bước.
“Ngươi gọi cô ấy là ‘Tiểu thư Therese’ thay vì ‘Đại Công nương.’ Ta cảm thấy như ngươi đang phủ nhận cô ấy là vợ của ta, và gián tiếp phủ nhận ta là chủ nhân của ngươi vậy.”
Đầu hắn hơi nghiêng sang một bên, giọng nói lạnh như băng.
“Hay đó chỉ là do ta hiểu lầm thôi?”
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên nặng nề, đến mức mọi người nín thở, không dám phát ra một âm thanh nào.
Tất cả đều bị sát khí từ vị chủ nhân mới của nhà Waldeck áp đảo.
Khuôn mặt của Karen tái xanh như tro. Bà ta không ngờ Maxim lại bênh vực người vợ mới cưới đến mức này, người mà hắn mới chỉ gặp một lần trong buổi hôn lễ.
Chỉ là hành động như thường ngày, nhưng đó rõ ràng là một sai lầm nghiêm trọng.
Karen vẫn chưa có đủ thời gian để hiểu rõ tính cách của ông chủ mới. Tuy nhiên, bà ta thừa hiểu rằng, nếu làm trái ý hắn, hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp.
Maxim von Waldeck là người đã dẫn đầu đội quân tinh nhuệ, bất ngờ tập kích và tiêu diệt gần như toàn bộ kẻ địch.
“X-xin… xin ngài hãy tha lỗi cho tôi.”
Karen cảm nhận được khí thế đáng sợ từ Maxim, liền vội vã quỳ sụp xuống.
“Tôi vẫn chưa quen với cách xưng hô… Xin lỗi ngài. Tôi sẽ sửa đổi ngay lập tức ạ.”
“Thế à? Nếu chỉ là hiểu lầm thì tốt rồi.”
Trước khuôn mặt tái nhợt của bà ta, Maxim khẽ nhếch môi cười nhạt.
“Ta sẽ xem xem liệu đó là sự hiểu lầm của ta, hay ngươi đang cố tình khinh nhờn ta nhé. Chủ nhân của ngươi rất đa nghi đấy, nên hãy chứng minh bằng hành động thay vì lời nói đi.”
“Vâng, tôi sẽ ghi nhớ. Thưa chủ nhân, một lần nữa tôi xin lỗi ngài ạ.”
“Người cần được xin lỗi là phu nhân của ta, không phải ta.”
Karen lập tức cuống quýt cúi đầu trước Daisy, người đang bán khỏa thân, không biết nên phản ứng thế nào.
“Tôi xin lỗi ạ, tôi sẽ cẩn thận hơn. Thưa… Đại Công nương.”
Được nhận lời xin lỗi khi đang nửa kín nửa hở thế này thật chẳng ra làm sao cả.
Daisy vừa cảm thấy ngượng ngùng vừa chưa hết bàng hoàng trước tình huống trớ trêu này.
‘Hắn cần gì phải bênh vực mình đến mức đó?’
Chúng ta thân thiết đến vậy sao?
Dù trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng thực tế họ chỉ mới gặp nhau đúng một lần trong lễ cưới.
Đúng là nụ hôn thề nguyền lúc đó có phần… mãnh liệt, nhưng cô vẫn cảm thấy khó hiểu.
‘Có khi nào hắn chỉ muốn lập uy, chọn một người ra làm gương chăng?’
Đây vốn là cách mà các chỉ huy quân đội dùng để răn đe các thành viên và siết chặt kỷ luật hơn.
Có lẽ vì xuất thân quân nhân, thái độ của Maxim với người hầu giống như đang dạy dỗ binh lính cấp dưới hơn là chủ tớ.
‘Dù sao thì hắn thay mình nổi giận cũng tốt, nhưng phải làm chuyện đó khi mình đang trần trụi thế này sao…’
Daisy không khỏi ngượng ngùng khi trở thành tâm điểm của sự việc. Cô chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
“Vậy thì, hỡi quản gia Karen của ta.”
“V-Vâng?”
“‘Vâng?’ à? Không, phải là ‘vâng.’ Nghe lệnh của ta thì chỉ được trả lời, không được hỏi lại. Phục vụ ta thì phải nhớ rằng mệnh lệnh là tuyệt đối. Có hiểu chưa?”
“…Vâng, thưa ngài!”
Maxim vừa dứt lời, Karen lập tức đáp lại như một binh sĩ đang nhận lệnh vậy.
“Việc phòng the, ta sẽ đích thân chỉ dạy cho phu nhân của mình. Những chuyện đó cần sự hòa hợp giữa hai người, và quan trọng hơn cả là thực hành chứ không phải lý thuyết. Đúng không?”
“Vâng, đúng vậy ạ.”
Bề ngoài, hắn tỏ ra như đang hỏi ý kiến, nhưng rõ ràng Maxim đã quyết định sẵn từ trước. Nắm bắt được ý đồ của chủ nhân, quản gia Karen chỉ đưa ra những câu trả lời chính xác và ngắn gọn nhất.
“Nếu có ai có ý kiến phản đối, hãy cứ nói ra. Ta luôn sẵn lòng lắng nghe mọi quan điểm khác nhau đấy.”
Nhưng tất nhiên, làm gì có ai đủ can đảm lên tiếng chứ.
Các người hầu nữ trong phòng chỉ nhìn nhau, rồi nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Cộp cộp.
Tiếng bước chân của Maxim vang lên chậm rãi, đều đều trên tấm thảm dày.
Truyện “Trận Chiến Ly Hôn!” được việt hóa bởi LoppyToon. Theo dõi fanpage của Loppy để được cập nhật chap mới nhanh nhất nhé!
Khi Maxim dừng ở ngay sau lưng, Daisy cảm thấy như trời đất trước mắt mình tối sầm lại.
Trước mục tiêu, cô chưa bao giờ cảm thấy lo lắng đến thế. Cằm cô bắt đầu run lên, nên cô phải cắn chặt răng để giữ bình tĩnh.
“Những người đẹp kiều diễm thì không cần trang điểm cũng vẫn rạng ngời. Theo ta thấy, Đại Công nương của ta đã xinh đẹp đến mức khiến ta lo lắng mỗi khi ra ngoài rồi. Còn quản gia, theo ngươi thì vẫn chưa đủ sao?”
“Không. Thưa ngài, rất xinh đẹp ạ.”
“Còn các ngươi thì sao? Từng người một, hãy nói lên suy nghĩ của mình.”
Tất nhiên, chẳng có ai dám phản đối.
“Dĩ nhiên là tiểu thư trông rực rỡ và tuyệt mỹ ạ.”
“Vâng, thật sự là một mỹ nhân hiếm có.”
“Chắc chắn Đại Công nương sẽ là mỹ nhân đẹp nhất trong cả vương quốc này ạ.”
Trong bầu không khí áp lực, hàng loạt lời khen ngợi ép buộc đổ dồn về phía Daisy.
Giữa cơn mưa lời tán tụng đến mức choáng váng, ngón tay thon dài của Maxim đã lướt qua cổ Daisy, chạm đến chiếc kẹp tóc.
Đôi mắt xanh xám của hắn chằm chằm nhìn khuôn mặt cô, như thể muốn nhìn thấu mọi thứ.
Cái gì vậy? Hắn nhìn chằm chằm như thế là có ý gì chứ?
“Hừm.”
Phựt — Một tiếng động khẽ vang lên, và mái tóc màu hạt dẻ được búi gọn bỗng chốc xõa tung xuống trong chớp mắt.
“Thả tóc ra trông cũng đẹp nữa.”
Mặc kệ sự bối rối của Daisy, Maxim tiếp tục nghịch chiếc kẹp tóc, ngắm nghía đầu nhọn của nó rồi bất ngờ ném về phía quản gia.
“Thứ nguy hiểm như thế này để làm gì? Đầu nhọn thế này, nhỡ làm xước làn da mỏng manh của cô ấy thì sao?”
Chiếc kẹp tóc đó vốn là món vũ khí bí mật Daisy thường dùng khi khẩn cấp.
Trong tích tắc, cô hoàn toàn bị tước vũ khí mà không kịp phản ứng.
“Nếu em bị đâm vào da thì sao?”
“Em, em xin lỗi…”
“Lần sau để ý hơn và bỏ những thứ như thế này đi. Nhớ chưa?”
“Vâng.”
Lần này, hắn nâng cằm cô lên với cử chỉ đầy trêu đùa.
“Xem nào.”
Khi ánh mắt họ giao nhau, hắn khẽ nhếch miệng cười, ngón tay cái nhấn nhẹ lên đôi môi mềm mại của cô, rồi chà xát.
“Thực ra không tô son lại trông đẹp hơn.”
Khi lớp son bị nhòe đi, khuôn mặt cô trông có phần buồn cười, Maxim bật cười, ánh mắt đầy vẻ tinh nghịch.
“Còn quần áo…”
Trước khi cô kịp định thần, bàn tay hắn đã trượt đến chiếc áo choàng lụa mỏng mà cô đang khoác.
Daisy cảm nhận được toàn thân nổi cả da gà, hơi thở cô như nghẹn lại. Ngón tay hắn chỉ khẽ lướt qua, nhưng chiếc áo choàng lụa đã tuột xuống, để lộ bờ vai trần trắng mịn.
Hắn chậm rãi vuốt ve bờ vai đang cứng đờ của cô, rồi ngoắc ngón tay vào dây áo lót mỏng manh.
Khóe môi hắn cong lên một cách đầy ẩn ý.
“…Có lẽ em sẽ đẹp nhất khi không mặc gì đấy.”
Tên biến thái chết tiệt này.
Đừng nói là hắn ta định lột sạch đồ của cô ngay tại đây nhé?
Daisy chỉ mặc một chiếc quần lót mỏng bên trong. Cô tuyệt đối không muốn bị lột trần truồng trước mặt đám hầu gái — hay tệ hơn, trước mặt Maxim von Waldeck.
Mặt cô trở nên trắng bệch.
“Nếu ai nghĩ rằng ta đang làm sai, thì cứ việc lên tiếng.”
Tất nhiên, không ai dám nói gì.
“Vậy thì xem như không có ai phản đối. Ta đang khá vội, nên tất cả ra ngoài hết đi.”
Với giọng ra lệnh lạnh lùng đầy uy lực, đám hầu gái cúi đầu rối rít và vội vàng rời khỏi phòng như thủy triều rút.
Giờ đây, trong phòng chỉ còn lại Maxim và Daisy, chỉ hai người họ mà thôi.
“…Đ-Đợi đã!”
Ngay lúc Maxim định kéo tuột dây áo ngủ mà hắn đang móc trên đầu ngón tay, Daisy vội túm chặt lấy tay hắn.
Tình huống khẩn cấp rồi.
<NHIỆM VỤ 2: Tránh đêm động phòng với Maxim von Waldeck!>
“Phu nhân, sao vậy?”
Maxim, người vừa nãy còn tỏ ra đe dọa, bây giờ khi chỉ còn hai người, giọng điệu lại trở nên lịch sự hơn.
Là đêm động phòng mà. Để quan hệ thì đương nhiên phải cởi đồ ra thôi. Vậy thì cớ gì cô lại ngăn cản hắn?
Làm sao đây, phải làm thế nào bây giờ?
Miệng cô khô khốc, cả người như bị đốt cháy, máu trong người dường như đang cạn dần.
Giờ thì chỉ còn có thể dựa vào tài ứng biến của mình mà thôi. Nếu lỡ lời như lúc nãy, thì cô sẽ không thể tránh được việc phải quan hệ.
Chỉ cần sơ sẩy, cô sẽ bị lột sạch đồ trong nháy mắt, và cái thứ khổng lồ đó sẽ xâm nhập vào giữa hai chân cô.
“Daisy.”
“Hả? A, không. Vâng!”
Daisy bị giọng nói uy quyền của hắn làm cho choáng váng, vô thức đáp lại, rồi vội vàng sửa lời.
Nếu bị áp đảo bởi khí thế của hắn thì xem như thua rồi. Daisy có thể tự nhận mình cũng là người cứng cỏi, nhưng so với kẻ đã trở về từ chiến trường với thành tích giết chóc hàng loạt như Maxim, thì cô chẳng là gì cả.
‘Nhưng… Daisy? Vừa nãy… hắn gọi mình là Daisy sao?’
…Không lẽ mình nghe nhầm? Chắc vì căng thẳng quá nên đầu óc mình rối tung lên.
“Em run à? Đừng căng thẳng quá.”
Môi của Maxim mơn trớn dọc theo cổ cô như thể muốn an ủi. Sự đụng chạm ấy vô cùng mềm mại và nóng bỏng, rõ ràng hắn đang hưng phấn. Hơi thở nóng rẫy phả lên gáy khiến Daisy phải siết chặt tay lại.
“…Daisy.”
Không, cô không nghe nhầm. Hắn vừa gọi rõ ràng là “Daisy.” Cả người cô bỗng nổi da gà.
Daisy.
Đó chính là mật danh mà tổ chức dùng để gọi cô.
— Còn tiếp —
Chương mới sẽ ra vào 22h hàng ngày!