[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 214

Chương 214
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Trước phòng của hoàng hậu.
Maxim von Waldeck đứng trước cửa, bồn chồn đi đi lại lại.
“Mấy hôm nay em ấy chẳng chịu ăn uống gì cả. Cả chiếc bánh kem tươi mà em thích nhất cũng chỉ ăn được nửa rồi bỏ. Lạ thật, Daisy của ta đâu có như vậy.”
Hắn cau mày, nhớ lại từng biểu hiện của Daisy.
“Cơ thể như kiệt sức, suốt ngày chỉ muốn ngủ. Dù ta ôm trong lòng, em vẫn lạnh run, cuộn người lại và rúc sát vào ta.”
“Thưa bệ hạ, các bác sĩ hoàng gia đang kiểm tra tình trạng của hoàng hậu rất kỹ lưỡng. Xin ngài bình tĩnh đợi kết quả.”
Từ thời còn trong quân ngũ đã theo hầu nhiều năm, nhưng dạo gần đây thì quả thật quá mức. Quốc vương như vậy khiến phụ tá bên cạnh cũng thấy ngồi trên đống lửa.
Khi còn làm việc ở Bộ Lục quân, hắn vẫn còn khái niệm tan làm, chỉ thấy tình cảm vợ chồng tốt đẹp thôi chứ chưa đến mức này. Bây giờ thì dính lấy nhau cả ngày, đúng là hết nói nổi.
Daisy von Waldeck đã trở thành hoàng hậu của Antica được một tháng.
Dù bận rộn xử lý công việc cả ngày, Maxim vẫn đột ngột hỏi ‘Daisy của ta đang chơi vui chứ?’, trong khi thực tế cô đang bận học nghi thức cung đình và đủ thứ việc khác đến mức không có thời gian thở. Nhưng hắn cứ gọi là ‘chơi vui’. Hoặc ‘Giờ Daisy của ta đang ở đâu?’, ‘Chắc em đói rồi, đã có ai mang đồ ăn vặt cho em chưa?’…
Cứ như vậy, những câu hỏi vô tận nối tiếp nhau.
Suốt cả ngày chỉ nghe ‘Daisy của ta’, ‘Daisy của ta’. Hắn hỏi về vợ đều đặn và bất ngờ, không biết mệt.
Đám người hầu trong cung ngoài mặt không dám tỏ thái độ, nhưng trong lòng đều phát ngấy.
“Sao lâu vậy nhỉ? Chẳng lẽ em bị bệnh nặng à?”
“Bệnh… nặng ạ?”
“Chứ không thì sao? Daisy của ta vốn khỏe mạnh, vậy mà giờ lại bỏ cả bánh kem, suốt ngày lơ mơ như chim non ốm yếu. Càng nghĩ càng thấy lạ, có đúng không?”
“…”
“Đừng đứng im như tượng nữa, mau nói suy nghĩ của ngươi xem.”
Maxim quay sang gặng hỏi phụ tá.
Theo mấy thị nữ, hoàng hậu chỉ hơi cảm nhẹ, nên mấy hôm nay ngủ nhiều và ăn ít hơn bình thường. Có lẽ là do quá mệt mỏi vì phải làm quen với cuộc sống mới trong cung, nghe hợp lý hơn nhiều.
Nhưng vị cấp trên vốn luôn điềm tĩnh ở bất cứ đâu, hễ dính tới vợ là lập tức khác hẳn.
Chỉ một chút vấn đề nhỏ của vợ mà hắn cũng làm rùm beng, khiến phụ tá hôm nay chỉ muốn phát điên.
Dù vậy, đã bị hỏi thì vẫn phải trả lời.
Phụ tá hắng giọng, cố giữ bình tĩnh.
“Có lẽ chỉ là cảm nhẹ thôi ạ. Sau khi trở thành hoàng hậu, cô ấy đã phải vất vả làm quen với môi trường mới. Ngài đừng lo quá, chắc sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng đâu.”
“Ngươi dám lấy mạng mình ra đảm bảo chứ?”
“…Dạ?”
“Dạo này ngươi hay cãi lời ta và hỏi ngược lại nhỉ. Có vẻ cuộc sống của ngươi đang quá rảnh rỗi?”
Chết thật, Maxim von Waldeck vốn ghét nhất là bị hỏi lại, vậy mà vì quá sốt sắng lo cho vợ nên hắn mất cảnh giác.
“Xin lỗi ngài.”
“Được rồi. Nể tình trước đây, ta cho ngươi cơ hội chuộc lỗi, vào xem tình hình thế nào rồi ra báo cáo lại cho ta.”
Thì ra ngay từ đầu hắn đã định sai người đi nghe ngóng.
Dù từng bị Đại Công tước phu nhân đời trước đuổi ra ngoài vì gây ồn, hắn vẫn bồn chồn muốn biết tin tức từ trong phòng vợ.
“Nhưng hoàng hậu đã nói nếu còn lén theo dõi, người sẽ không để yên đâu ạ.”
“Là lời của thím ta à?”
“Không, của hoàng hậu ạ.”
“…Khỉ thật.”
Chỉ cần liên quan đến vợ, hắn lập tức cụp mắt, chẳng dám làm trái.
Đúng lúc ấy, cạch- cánh cửa mở ra, Đại Công tước phu nhân đời trước và bác sĩ hoàng gia bước ra.
“Kết quả thế nào?”
Maxim lập tức lao tới hỏi.
“Bệ hạ, chuyện này…”
“Khoan đã.”
Bác sĩ vừa định báo cáo thì Đại Công tước phu nhân đời trước đưa tay chặn lại, khựng lại như đang phân vân.
Đại Công tước phu nhân đời trước như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng, do dự một lúc.
Gì nữa đây, sao, lại sao nữa?
Sao cứ phải vòng vo mãi thế này?
Gương mặt Maxim nhăn nhó, lộ rõ vẻ sốt ruột.
“Để Daisy tự nói thì hơn. Ta xin phép nhường chỗ.”
“Vâng, cảm ơn thím.”
Ngay khi thím vừa dứt lời, hắn lập tức cúi đầu chào rồi vội vã bước vào phòng của hoàng hậu. Daisy đang tựa vào đầu giường, ngồi thẫn thờ, gương mặt có phần mơ hồ.
“Daisy, em ổn chứ?”
Gật gật.
Daisy chỉ lặng lẽ gật đầu. Cô vốn có một thói quen không tốt – dù không ổn cũng luôn nói rằng mình ổn.
Thái độ mơ hồ đó khiến Maxim càng thêm nôn nóng.
“Nói cho ta nghe đi. Có phải em đau lắm không? Ta tò mò đến phát điên mất rồi.”
“Ngài thật sự muốn biết à?”
Daisy hơi nghiêng đầu, tinh nghịch hỏi lại.
Nếu là người khác dám hỏi ngược lời quốc vương, chắc chắn không dễ gì bỏ qua. Nhưng Daisy thì luôn là ngoại lệ.
“Tất nhiên rồi. Ta tò mò đến mức chẳng làm được gì cả. Làm ơn, cứu ta với.”
Không hiểu sao chuyện này lại khiến hắn khẩn thiết đến thế.
Daisy bật cười, rồi ra hiệu hắn đưa tai lại gần.
Maxim lập tức nghiêng người, ghé sát tai cô.
“Thật ra là…”
Hắn căng thẳng nuốt khan một ngụm, yết hầu lướt lên rồi hạ xuống.
“…Em nghĩ là Reiley đã quay lại rồi.”
Đôi mắt Maxim von Waldeck trợn to như sắp nổ tung.
“Thật sao?”
“Đúng mà. Chuyện này thì em đâu cần phải nói dối… Á!”
Chưa kịp nói hết câu, Daisy đã bị hắn ôm bổng lên khỏi giường.
“Giỏi quá, tuyệt vời! Cưng của ta thật đáng yêu!”
Hắn vòng vòng khắp phòng, vừa ôm vợ vừa hôn lên má, lên khóe mắt, lên chóp mũi của cô không ngừng nghỉ, chẳng kiềm được niềm vui đang trào dâng.
Niềm hạnh phúc ấy lớn đến mức nào chứ?
Đây là lần đầu tiên Daisy thấy Maxim vui đến vậy.
Lần mang thai Reiley trước đây, cô chưa từng kịp báo tin trực tiếp cho hắn. Lần này, vì muốn tận mắt nhìn thấy phản ứng của hắn, cô mới cố tình giữ kín một chút. Và khi thấy hắn hạnh phúc đến thế, tim cô cũng nhói lên vì cảm động.
Thật lòng mà nói, hiện tại cô vẫn chưa thể tin nổi. Một phần nào đó trong cô vẫn lo sợ: nếu lại mất đi một lần nữa thì sao?
Nhưng cũng chính vì vậy, cô càng thêm trân trọng và quyết tâm bảo vệ. Lần này nhất định phải giữ đứa bé trong vòng tay.
Và khi được gặp Reiley, cô sẽ nói cho con biết “Cảm ơn vì đã quay lại với cha mẹ. Chúng ta đã mong chờ con rất lâu rồi. Lần này, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”
Dù gặp bất kỳ khó khăn nào, cô và Maxim cũng sẽ cùng nhau bảo vệ đứa trẻ, đúng như tên gọi của con, một ‘đứa trẻ dũng cảm’ của gia tộc Waldeck.
Daisy chỉ mong được nhanh chóng gặp lại Reiley.
* * *
Nghe nói mang thai thì sẽ hay buồn ngủ. Suýt nữa Daisy đã thiếp đi mất.
Đang lim dim mắt, cô giật mình mở choàng khi nghe tiếng cạch- cửa phòng tắm bật mở.
Dạo này cả hai đều quá bận rộn, chỉ có thời gian bên nhau lúc đi ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn muốn kể cho hắn nghe hôm nay mình đã trải qua như thế nào.
“Daisy, em tỉnh rồi à?”
Nghe giọng Maxim vang lên, Daisy dụi mắt lơ mơ rồi ngẩng đầu lên.
“Xin lỗi vì đánh thức em.”
Trời đất ơi. Một thứ khổng lồ đập vào mắt cô.
Dù nhìn thấy mỗi ngày, lần nào cô cũng kinh ngạc, đến mức tự hỏi liệu mình có đang mơ hay không.
‘Trước đây nó còn được che đậy phần nào. Giờ thì cứ thế mà lồ lộ ra ngoài thế à.’
Chỉ vì cô đã quen tay buộc áo choàng tắm bằng dải lụa cho hắn.
Giờ thì hắn tự mình buộc dải lụa và bước ra. Nhìn dải lụa xinh xắn ấy nằm ngay ngắn trên dương vật của hắn, cô cảm thấy như đó là món quà dành riêng cho mình, khiến cô xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
“Rốt cuộc tại sao… ngài lại thành ra thế này?”
“Cái gì?”
“Chỗ đó. Chỗ… đó…”
“À, cái này? Ý em là dương vật của ta à?”
Maxim nhướn mày đầy tự hào, tay nắm lấy dương vật nặng trĩu của mình mà nâng lên.
“Do ta không được làm tình, tinh dịch tích tụ đầy ứ nên mới thế.”
Trời đất ơi. Nó còn to hơn cả thế này nữa sao.
Cô sững sờ nhìn chằm chằm một lúc lâu, chỉ để thấy dương vật của hắn nổi gân guốc, căng cứng đến cực điểm.
“Kể từ khi em trở về, ta đã ngừng tự xử. Em đang ở giai đoạn đầu thai kỳ, tuyệt đối phải cẩn thận.”
“…”
“Ta không sao đâu. Chuyện nhỏ thôi, đừng bận tâm.”
Thật sự là không sao ư?
…Làm sao chuyện đó lại là chuyện nhỏ được chứ. Daisy nhìn dương vật của Maxim bằng ánh mắt kinh hoàng.