[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 213

Chương 213
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Haa…”
Không biết phải làm gì, Đại Công tước phu nhân đời trước thở dài một hơi rồi vội vàng lau khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Maxim.
“Maxim, cuối cùng con cũng phát điên rồi. Hoặc là… do ta sống quá lâu rồi cũng nên.”
Sống đến từng tuổi này rồi mà vẫn phải chứng kiến chuyện như thế này.
Anh hùng của Antica lại vì vợ mà định tự tử, không những thế còn ngồi bệt dưới đất khóc lóc thảm thiết. Ai mà tưởng tượng nổi chứ?
“Nín ngay đi. Có gì đáng mà khóc chứ hả.”
“Con đã sai. Đúng vậy, chắc chắn con đã sai điều gì đó. Nên… con sẽ sửa hết. Chỉ cần thím nói cho con biết thôi.”
“Đúng là phát điên rồi.”
Thật sự là cạn lời.
Nhưng nghĩ lại, một gã đàn ông trưởng thành phải tuyệt vọng đến mức nào thì mới òa khóc mà chẳng cần quan tâm đến sĩ diện? Chỉ nghĩ vậy thôi cũng khiến lòng bà nghẹn lại.
Dù vô cùng thất vọng, dù cảm giác như vừa bị một kẻ hèn kém lừa trắng trợn…
Coi như bố thí cho thằng ăn mày một lần vậy.
Olivia von Waldeck hiểu rõ – người có thể an ủi chủ nhân của Waldeck chỉ có thể là một người của Waldeck mà thôi.
“Được, ta sẽ nói cho. Nhưng con có chịu làm theo lời ta không đấy?”
Olivia von Waldeck quyết định sẽ dạy Maxim truyền thống của Waldeck – chỉ vì Waldeck mà thôi.
* * *
Maxim von Waldeck bắt đầu cầu nguyện.
Không phải vì đột nhiên hắn trở thành người sùng đạo sau một đêm.
Ban đầu, khi nghe lời thím bảo nên cầu nguyện, hắn cũng đầy hoài nghi như thường lệ – cầu nguyện thì có thay đổi được gì chứ?
“Con xin lỗi nếu làm thím thấy khó chịu, nhưng con không tin vào thần linh.”
Hắn đã khẩn cầu xin bà chỉ cách, thế mà lại dám cãi lại thím như thế.
“Ta cũng từng như thế.”
Tưởng sẽ bị trách mắng, nhưng thím lại bật cười sảng khoái.
“Thím cũng vậy sao?”
“Phải. Sau khi cả gia đình đều qua đời, ta chỉ còn lại một mình trên thế gian này, chẳng còn ai để nương tựa. Trong tuyệt vọng, ta níu lấy Chúa như bám lấy cọng rơm. Ta từng cằn nhằn với Chúa rằng ngài thật quá đáng, trời cao lẽ ra cũng nên có giới hạn chứ. Tại sao lại đối xử với ta như thế…”
“…”
“Không ai tin ngay từ đầu cả. Đức tin vốn dĩ bắt đầu từ những lúc không còn gì để bấu víu. Vì không còn cách nào khác nên mới tin.”
Maxim không hiểu hết những lời đó, nhưng có vài phần hắn cảm nhận được.
Hắn im lặng lắng nghe bà nói.
“Maxim, đức tin ấy mà, không phải là thứ ảo tưởng rằng sẽ có ai đó thực hiện điều ước cho con. Mà là một niềm tin bên trong.”
“…Một niềm tin bên trong sao?”
“Ừ. Tin rằng điều mình mong sẽ trở thành hiện thực. Chính sức mạnh ấy giúp người ta tiếp tục sống.”
Càng nghe, hắn càng thấy khó hiểu.
“Ta vẫn luôn cầu nguyện đấy. Mong rằng Waldeck sẽ được bảo vệ. Và rồi, như một phép màu, con xuất hiện.”
“…Thím từng gọi con là tên khốn và kẻ lừa đảo mà.”
“Thì đó là chuyện sau này ta mới biết. Nhưng không thể phủ nhận rằng con đã bảo vệ được Waldeck. Không chỉ vậy – khi con ra trận, ai cũng nghĩ sẽ chết hết, vậy mà mỗi sáng mỗi tối ta vẫn cầu cho con trở về an toàn. Kết quả thì sao? Cuối cùng con đã chiến thắng và quay về như một phép màu.”
Dù kỳ lạ, nhưng lời bà nói lại có sức thuyết phục lạ thường.
“Từ hôm đó đến nay ta vẫn cầu nguyện. Rằng nếu Daisy có thể nguôi ngoai, thì mong con bé sẽ mạnh mẽ hơn và quay về Waldeck.”
“…”
“Thử nghĩ như bị lừa đi, con cầu nguyện cùng ta được không? Biết đâu nhờ có hai người, con bé sẽ về sớm hơn.”
Từ ngày hôm đó, Maxim bắt đầu cầu nguyện mỗi sáng mỗi tối, đúng như lời thím bảo ‘coi như bị lừa mà tin thử một lần.’
Hắn nhớ lại lời vợ từng nói trong buổi dã ngoại cuối cùng hai người đi cùng nhau.
“Nhưng mà sống rồi mới biết… trên đời này có quá nhiều thứ nằm ngoài tầm kiểm soát.”
Không, với Maxim, thứ duy nhất hắn không thể kiểm soát – chỉ có một.
Dù là tước vị hay quyền lực.
Tất cả những thứ khác hắn đều có thể giành lấy bằng mọi giá.
Chỉ riêng Daisy là hắn không thể có được. Và đương nhiên cũng không thể điều khiển theo ý mình.
“Sơ Sophia từng bảo… chính vì thế mà Thượng Đế tồn tại.”
Khi Daisy nói vậy, Maxim đã đáp rằng hắn không tin vào thần linh.
Bởi hắn chưa từng có cảm giác được đứng về phía Thượng Đế. Hắn không chỉ hoài nghi, mà còn nghĩ rằng mình chẳng cần đến ngài.
Vì ta luôn nghĩ, nếu không được thì cứ làm cho đến khi được là được thôi.
“Vậy à. Nhưng liệu có sao không? Ngài rồi cũng sẽ muốn cầu nguyện mà. Cá không, cá xem nhé?”
Trước em như thế, ta đã cười thầm.
Khi em ngậm viên kẹo như mút lấy đôi môi mình, ta đã thốt lên một câu chửi rủa ‘Chết tiệt, Chúa ơi.’ Một lời cầu nguyện đầy xúc phạm, ta còn nhớ như in. Một lời nguyện trước bữa ăn, mà đối tượng chính là vợ mình.
Giờ cũng vậy thôi. Dù đang cầu nguyện, Maxim vẫn không tin vào Thượng Đế.
Phải, có lẽ là…
Vì không tin Chúa, nên hình phạt mà ngài dành cho hắn chính là: dù có yêu Daisy đến chết đi sống lại cũng không bao giờ được ở bên cô. Đôi lúc hắn đã nghĩ như vậy.
Thế nhưng cho dù là thế. Vì chẳng thể làm gì khác ngoài cầu nguyện, nên hắn cứ thế cầu nguyện, rồi lại cầu nguyện.
Thím hắn từng nói.
“Nếu con không thể làm gì được, thì trước hết cứ cầu nguyện đi. Rồi từ đó, dù là điều nhỏ nhặt thôi cũng được, hãy tìm lấy một việc mà con có thể làm.”
Thế nên Maxim đã ngồi suy nghĩ – liệu mình có thể làm điều gì?
Hắn quyết định thực hiện một việc mà Daisy đã để lại dở dang. Khi biết Daisy đã quyên góp lần cuối dưới tên Reiley cho tu viện, Maxim đã quyết định tiếp tục gánh vác sự hỗ trợ ấy dưới danh nghĩa Reiley.
Chăm sóc những đứa trẻ mồ côi, giúp chúng thực hiện ước mơ bằng cách cho đi học…
Hắn từng nghĩ loại tình thương sáo rỗng đó chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng thật bất ngờ, đó lại là một việc mang đến cảm giác rất mãn nguyện.
Dưới tên của thiên thần, hắn chăm sóc những thiên thần khác. Dưới tên của thiên thần, hắn chuộc lỗi. Có lẽ vì thế mà đôi khi hắn lầm tưởng rằng bản thân đã được phần nào tha thứ.
[Isabel Trevis]
Và rồi, khi cuối cùng phát hiện được một cái tên thân thuộc trong danh sách hành khách lên du thuyền đi Egonia, Maxim như bị thôi miên, không thể không bật ra lời thì thầm.
“…Chúa ơi, cảm ơn ngài.”
Maxim von Waldeck đã nghĩ-
Vậy thì chắc chắn… đây là món quà, là sự cứu rỗi mà Chúa đã ban cho hắn.
e
* * *
Daisy đã định cư tại Marcerie, một thị trấn cảng nhỏ thuộc Egonia.
Và cô bắt đầu làm việc tại một cửa hàng hoa nhỏ.
Nơi đó chuyên làm những bó hoa để bán cho khách và đôi khi nhận trang trí hoa cho các bữa tiệc.
Biết được điều đó, Maxim liền cho Montardie – người từng có quan hệ thân thiết với hắn từ thời lính đánh thuê – ra tay hành động.
Montardie điều hành một thương hội lớn có tiếng, không chỉ ở Marcerie mà còn trong toàn Egonia.
Mỗi khi cần hoa để tiếp đãi khách hàng, họ đều đặt hàng từ cửa hàng nơi Daisy đang làm việc. Và chỉ trong thời gian ngắn, Montardie đã trở thành khách hàng lớn nhất của cửa hàng hoa ấy.
Nhờ có Montardie, Maxim có thể biết được tin tức và theo dõi tình hình của Daisy.
Dù không thể ở bên cạnh, nhưng Daisy ở Marcerie dường như đã quen với cuộc sống giản dị, và trông có vẻ rất hạnh phúc.
Sống hạnh phúc mà không có hắn bên cạnh.
Nhìn thấy cảnh đó khiến hắn cảm thấy uất nghẹn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ khi buông bỏ được sự cố chấp ‘phải có được cô’, hắn mới thật sự thấy được con người thật của Daisy.
Daisy là người luôn hạnh phúc với những điều nhỏ nhặt, khi mệt mỏi thì môi trề ra rõ ràng, nhưng rồi lại mạnh mẽ vượt qua bằng một món ăn ngon nào đó.
Dù chỉ mang theo chiếc túi đựng ít tiền lẻ gom góp được…
Cô có thể do dự mãi khi mua một chiếc kẹp tóc, nhưng lại chẳng tiếc tay khi mua kem hay bánh ngọt.
Chính sự phi lý đó vẫn khiến cô trở nên đáng yêu đến mức hắn không thể chịu nổi.
Đã có lúc hắn nghĩ, có lẽ Daisy sẽ hạnh phúc hơn nếu không có hắn. Rằng có lẽ tốt hơn nếu buông tay cô ra.
Rồi một ngày nọ, có tin tình báo cho biết tàn dư của Klinn, trong đó có Lucas Therese, đã bị phát hiện gần vùng ven Egonia. Không xa Marcerie – nơi Daisy đang ở.
Chính lúc đó, Maxim đã nhận ra một lần nữa.
Hắn không thể buông Daisy.
Dù là kẻ không đủ tư cách, kẻ chỉ khiến cô khóc hết lần này đến lần khác, nhưng… hắn vẫn phải bảo vệ Daisy từ bên cạnh.
Đó là cách hắn yêu Daisy. Dù không phải là cách đúng, thì cũng không sao nếu là cách sai.
Bởi vì, Daisy… Dù có phải chết và sống lại bao nhiêu lần đi nữa, ta cũng không thể nào từ bỏ em.
Chính vì thế, dẫu đau đớn vì không thể có được em, thì ít nhất… ta phải bảo vệ em đến cùng.
Ngay khi suy nghĩ chạm đến đó, Maxim lập tức tìm đến Rose – người từng bị đưa đến trại cải tạo ở vùng biên.
“…Rose. Ta sẽ cho cô tự do.”
Rose kiệt sức vì lao động khổ sai, chỉ biết sững sờ khi thấy vị khách không ngờ tới tìm đến mình.
“Thay vào đó, cô có thể làm việc vì ta, không…, vì Daisy được không?”
Đó là lời đề nghị mà cô ấy không thể nào từ chối.
“Tên chiến dịch sẽ là ‘Reiley’.”
Kể từ ngày hôm đó, Rose trở thành một ‘gián điệp hai mang’ vì Daisy.
2 hôm rùi s khum có chap mới sốp ơiiiii
có liền nè
Shop chưa ra chap mới ạ?
hay quá hóng mỗi ngày lun á sốp ui 😫
có chap mới ch sốp
có chap ch sốp
sốp bổ sung rồi nha
nay có chap khôm sốp
cóa
có chap ch sốp ơiiii
Vui lòng tải lên các chương mới.
sốp dịch bộ love caution di sốpp
có link raw hoặc tên gốc không á, ib page gửi sốp check thử nha
sốp dịch truyện phểnike đi sốp~~~
Pherenike
sốp bị quá tải, đợi giãn giãn sốp xem xét nha người đẹp
Chưa có chap ms hả sốp
quả nay ngược nặng luon qua bay ơi
có chap mới ch sốp oii
có roài
nay có chap khum ạa
cóa
k thấy tội mấy chỉ thấy nwng th
lo cho đứa bé nghe tiếng nổ ma giật mk
chưa kịp dính răng t nx
lướt 10s:(
hóng cảnh 2 ng đạo tàn bụ ghe
ối chị ơi, bị đánh lỗi chương 138 với 139 hay là up thiếu vậy ạ?
đánh lộn số chương ní ơi
hay vl
Có chap 158 chx add ơi
có roài, có roài
ai giải thích giúp tui với, tức là lúc Easy làm việc ờ rạp hát rồi hai ng gặp nhau, Easy bắn Max đều là cảnh của quá khứ đúng không? kiểu tự nhiên đang là cảnh Easy mang thai bị nhốt lại trong phòng, ngược về thời thơ ấu rồi giờ đang tra tấn ông trùm tổ chức nên tui hơi loạn.
đúng òi bà ôi
Có chap 159 chx add ơi
ê nma tui thấy kiếp đầu ổng đối xử với chị tui v tui vẫn k ưng r đó
Loppy ơi dịch novel người hùng của ác nữ đi ạ
ê sao tui thấy chuyện ns bắt đầu nhạt dần á k bt ph tui thấy v khum nữa giờ chuyện ns hơi dễ đoán á với thấy nam9 ích kỉ quá
uh thấy na9 cũm cũm hơi nghĩ cho bản thân í
thấy hấp dẫn hơn ròi nha, mà mấy nay sốp chưa lên chương mới hóng ghế á
sốp ơi coá chap mới chh ạa
có chap mới chưa ạ
huhu baog ra chap mới z ạ
huhu k ra chương mới nữa ạ
huh ch rap chap mới ạ
má cha này hết thuốc
Sóp ơi sao gần 1 tuần rùi chưa có chap mới sóp ơi
Sóp ơi chap mới cụa emmm