[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 212

Chương 212
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
# CODE-NAME : REILEY
Hai năm trước, kể từ khi Daisy rời đi, Maxim đã không còn giữ được lý trí.
Lúc đó, hắn thực sự phát điên.
* * *
Từ ngày hôm ấy. Từ khoảnh khắc vợ biến mất, thế giới của Maxim von Waldeck hoàn toàn sụp đổ.
Hắn lang thang vô định, chỉ biết điên cuồng tìm kiếm vợ, quên cả ăn lẫn ngủ.
Thế nhưng dù có lục tung cả đất nước lên, hắn vẫn không thể tìm được dù chỉ là một dấu vết nhỏ xíu của Daisy.
Cô đã biến mất không để lại một chút tăm tích nào, như thể là ảo ảnh, như thể ngay từ đầu đã không hề tồn tại. Chỉ còn lại ký ức về cô.
Những ký ức về khi ôm cô trong vòng tay, khi đặt nụ hôn lên vầng trán tròn trịa ấy.
Ký ức về những lần họ quấn lấy nhau, trao nhau hơi thở và hơi ấm. Về những lần thì thầm lời yêu bên tai, không màng đến xấu hổ mà vừa khóc vừa van xin cô đừng rời bỏ hắn.
Không chừng, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên khi cô chìa tay đưa bánh bằng đôi bàn tay nhỏ như chiếc lá phong ấy – mọi thứ đã chỉ là một giấc mơ.
Để không quên cô, hắn đã cố gắng ôn lại.
Lần đầu ta gặp em.
Em đã nổ súng, và ta đã ra lệnh giết em.
Lần thứ hai ta gặp em.
Ta đưa em trốn chạy, còn em thì buông tay ta và ngã xuống vực.
Lần thứ ba ta gặp em.
Khi chúng ta cố vươn tay chạm vào nhau lần nữa, rốt cuộc ta chỉ có thể ôm lấy cơ thể em đã lạnh cứng, cầu xin em đừng chết.
Có lẽ vì chẳng thể nào chợp mắt được.
Ngay cả khi cố gom nhặt những mảnh ký ức, chúng cũng chỉ mơ hồ tan biến như làn khói.
Dù là mơ cũng được, chỉ cần được thấy em một lần nữa thôi. Ta sẵn sàng đánh đổi cả linh hồn cho ác quỷ.
Như thể chưa đủ đau khổ, hắn lại nghe tin Lucas Therese đã trốn thoát. Sự bồn chồn trong Maxim lúc này lên đến cực điểm.
Một nỗi bất an vô lý nhưng hoàn toàn có cơ sở len lỏi trong lòng hắn – rằng tên đó có thể đang tìm cách hãm hại Daisy.
Daisy mắc kẹt trong hắn như một chiếc gai không nuốt được, khiến cả uống nước cũng trở nên khó khăn.
Mỗi khi tưởng chừng sắp phát điên vì nhớ cô, Maxim lại quay về căn phòng ngủ mà hai người từng dùng chung.
Ngay trên chiếc giường rộng lớn ấy, ở đúng vị trí mà Daisy thường cuộn tròn nằm ngủ, hắn nằm cuộn mình thật lâu, lần theo những dấu vết còn sót lại của cô.
Rồi bất chợt hắn ngồi bật dậy.
“…Chắc chắn ta đã bỏ sót điều gì đó.”
Maxim lục lọi ngăn kéo, bắt đầu lôi từng món đồ của Daisy ra.
Có những thứ linh tinh như thư từ nhận được từ tu viện hay sổ ghi chép cô từng dùng làm giấy nháp.
[Daisy von Waldeck. Daisy von Waldeck. Daisy von Waldeck…]
Ngay cả trong tờ giấy cam kết hôn nhân, cô cũng ký tên rất nguệch ngoạc.
Có vẻ như chưa từng quen tay với việc ký tên bằng họ tên mới.
Daisy. Em đã nỗ lực không ngừng để trở thành Daisy von Waldeck.
Tên em kín đặc cả trang giấy. Trông như thể đang hiện ra ngay trước mắt ta.
Chỉ để giữ em bên cạnh, ta đã cố chấp viết tên ta cạnh tên em trong từng dòng.
Nhưng giờ không còn Daisy von Waldeck nữa.
Dĩ nhiên, Daisy cũng không còn.
Maxim đưa tay run rẩy tiếp tục lật từng trang sổ. Rồi từ giữa những trang giấy, một vật nhỏ rơi ra.
“Cái này là…”
Khi nhận ra nó là gì, Maxim chỉ còn biết bật cười bất lực.
Đó là chiếc nhẫn được làm từ hoa cúc.
Lúc hai người cùng đi dạo bên hồ, hắn đã tặng nó cho cô nửa đùa nửa thật, nghĩ rằng cô sẽ sớm vứt đi vì là thứ vô giá trị. Vậy mà hóa ra cô đã giữ lại, ép khô như một kỷ vật.
“Phải rồi, khi ấy em cũng như thế.”
Ở kiếp sống đầu tiên, khi ta sắp xếp lại di vật của em, ta cũng từng tìm thấy bông hoa cúc ép khô trong quyển sổ.
Vì em không thích hoa hồng, nên ta cố tình tặng bó hoa cúc ấy. Và em đã thích nó.
Không bị mê hoặc bởi vẻ đẹp hào nhoáng, em lại rung động trước sự chân thành giản dị của ta-đến cả thứ bé nhỏ vô nghĩa như thế em cũng giữ gìn như một bí mật trong cuốn nhật ký của mình.
Daisy, em luôn là như vậy.
Không nỡ vứt bỏ dù chỉ là điều nhỏ nhặt. Không thể tàn nhẫn ngay cả với những chuyện chẳng đáng gì.
Luôn yếu đuối trước ta. Luôn tự hy sinh bản thân để bảo vệ ta.
Và thế là ta bị bỏ lại một mình trong thế giới trống rỗng không còn em, vì chính em… hoàn toàn tuyệt vọng.
Giờ đây Daisy không còn nữa.
Cô không tồn tại, nên cũng chẳng thể chạm tới.
“Lần này, ta thật sự đã nghĩ mọi chuyện sẽ khác.”
Ta đã nghĩ mình có thể bảo vệ em, và rốt cuộc có thể giữ lấy em cho riêng mình.
“…Nhưng rốt cuộc vẫn chẳng có gì thay đổi.”
Kết cục vẫn như nhau.
Trong mỗi kiếp sống lặp lại, ngay trước khi bóp cò vào đầu, lúc nào cũng như vậy.
Nơi Daisy rời đi chỉ còn lại khoảng trống đau đớn đến tận cùng.
“Đúng rồi, hôm đó cũng thế.”
Khi lần đầu mất em ở kiếp đầu tiên, khi được hoàng gia trao huân chương công nhận chiến công.
Ta đã lặng lẽ lục tìm đồ đạc của em, và lúc đó…
[Hôm nay anh ấy lại gửi cho mình một bó hoa hồng thật đẹp.]
Ngay lúc này đây.
Ta đã nghe thấy giọng hát của em.
“Bị mê hoặc bởi hương thơm ấy, em đã mơ một giấc mơ thật ngọt ngào.”
Bị cuốn đi như mê man, ta không thể không hát theo.
Vừa ngân nga bài hát chúng ta từng hát cùng nhau, vừa nhớ lại nụ cười còn ngọt hơn cả chiếc bánh em từng ăn, cả hương thơm xà phòng hoa hồng toát ra từ khắp cơ thể em…
Vì vậy, ta đã nhắc đi nhắc lại tên của em, của Daisy – em là của ta.
“Đừng hứa gì với em cả. Vì nếu hứa, em sẽ lại chờ. Thế nên xin đừng hứa điều gì. Chỉ cần ở bên em, im lặng như thế thôi.”
Khi khúc đầu của bài hát kết thúc, ta lại chỉ muốn được ở cạnh em.
“Không, thay vì hoa…”
Và khi hát đến câu cuối cùng.
Phải rồi, sau đó…
Ta chỉ muốn nói rằng mình yêu em.
Yêu em.
Yêu em.
Yêu em…
“…”
Cổ họng nghẹn đắng, chẳng thể thốt thành lời.
Ta đã nói rồi mà.
Ta yêu em. Rằng chết dưới tay em chính là tâm nguyện của ta.
Dù em có chửi rủa ta, căm ghét ta, và cuối cùng nghiền nát ta cũng được, chỉ xin em đừng rời bỏ ta.
Ta đã nói. Nói mãi không ngừng.
Thế mà vì sao… em vẫn không ở cạnh ta?
Em đã đi đâu? Vì sao lại biến mất?
Từ đâu đã trở nên sai lệch như thế này?
Không, phải làm gì thì mới có thể gặp lại em?
Rốt cuộc thì phải làm thế nào…
“Phải rồi.”
Maxim sau khi nghĩ ra được cách, đưa bàn tay run rẩy lần mò trên mặt bàn.
Cuối cùng hắn cầm lấy khẩu súng lục vốn luôn mang theo bên mình.
“…Chỉ cần dùng cái này bắn thôi.”
Dù sao thì một cuộc sống không có Daisy cũng chẳng còn gì để lưu luyến.
Nếu ta không thể tìm thấy em, nếu ta không thể ở bên em…
Thì với ta, điều đó chẳng khác gì việc em đã chết.
“Và…”
Maxim lẩm bẩm, khẽ bật cười. Khóe môi bị kéo lên một cách gượng gạo, run rẩy đến kỳ dị.
“Ta sẽ bắt đầu lại từ đầu. Như thế sẽ có thể ở bên em.”
Daisy, nếu em chính là lời nguyền của ta, nếu Thượng Đế chưa từng cho phép ta nhận em như một ân phúc…
Được rồi, cũng chẳng sao cả.
Cho dù cuối cùng không thể có được em, thì ta cũng sẽ chết đi rồi sống lại, lặp đi lặp lại như thế, để nhất định được ở bên em.
Dù là vậy, ta cũng sẽ theo em mãi mãi.
Khi suy nghĩ chạm đến điểm đó, hắn không còn chút do dự nào.
Hắn áp nòng súng dưới cằm, hít một hơi thật sâu.
Rồi nhắm mắt thật chặt, ngay khoảnh khắc định bóp cò.
“Này, Maxim!”
Một tiếng quát như sét đánh vang lên từ phía sau.
“Trời ơi, này con ơi!”
Loảng xoảng- tiếng khay và bát đĩa rơi vỡ vang lên, ngay sau đó Đại công tước phu nhân đời trước lao về phía Maxim như thể bay tới.
Rồi bà dùng hết sức giằng lấy khẩu súng lục từ tay đứa cháu và ném thật xa. Khi khẩu súng rơi xuống sàn, Maxim lập tức thở dốc và lao người tới định nhặt lại.
Một cuộc giằng co dữ dội giữa hai người nhà Waldeck diễn ra.
Khi phát hiện ánh mắt hắn không còn bình thường nữa, Đại công tước phu nhân đời trước liền níu lấy hắn bằng tất cả sức lực.
“Không được làm thế này! Tuyệt đối không được!”
“Buông ra đi, thưa thím. Người sẽ bị thương mất.”
Sau khi giật lại được khẩu súng, dù không biết cách dùng, Đại công tước phu nhân đời trước vẫn chĩa nòng súng vào cằm mình và gào lên.
“Nếu con định chết, thì giết cái bà già này trước rồi hẵng đi!”
“…Thưa thím.”
“Đồ điên! Bà đây già rồi, chẳng lẽ chịu trao tước vị và cho nhập tịch chỉ để thấy con ra nông nỗi này chắc? Đồ mất dạy, vô ơn…”
Đại công tước phu nhân đời trước mắng như tát nước vào mặt Maxim.
Rồi bà dùng hai nắm tay, dồn hết sức bình sinh đấm thình thịch vào đôi vai rộng lớn của hắn.
“Khi thì hùng hồn tuyên bố sẽ khiến cái tên Waldeck trở nên đáng tự hào! Rốt cuộc chỉ để tự sát bằng súng như thằng hèn là thế nào hả? Cái tên đó không phải để dùng cho trò rác rưởi như vậy!”
Một khi đã trút được, bà gần như bùng nổ không thể kiềm chế.
Maxim im lặng đón nhận tất cả những lời đó. Theo mỗi cú đấm của bà, phần thân trên của hắn nghiêng ngả như sắp đổ.
“Đúng là tên trộm trắng trợn! Mồm mép thì ngọt xớt, bên trong thì toàn dối trá! Chết tiệt… đồ khốn khiếp!”
“…”
“Giờ thì ta hiểu vì sao Daisy lại rời bỏ con rồi, đồ ngốc!”
“Tại sao…”
Một giọng nói xa lạ, khác hẳn thường ngày phát ra khiến nắm đấm của Đại công tước phu nhân đời trước dừng lại đột ngột giữa chừng.
“…Tại sao em ấy lại rời đi?”
Giọng hắn khàn đặc, run rẩy, đầy nước mắt.
Không thể nào…
Bà ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đứa cháu, không tin nổi vào tai mình.
“Con không biết… con thật sự không biết nữa. Nên… nếu thím có thể nói cho con biết thì…”
Những giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống đôi má khô sạm.
Trời ơi. Một gã đàn ông to lớn như ngọn núi đang khóc tức tưởi, mắt đỏ hoe, chỉ vì người vợ đã rời bỏ hắn.