[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 211

Chương 211
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Cô không biết rõ về cái chết của mẹ ruột mình. Chỉ lờ mờ nghe rằng bà đã qua đời trong lúc làm nhiệm vụ.
Ngay cả khi thốt ra những lời đầy ẩn ý, gương mặt của Bá tước Therese lại như ngập tràn khoái cảm.
“Người mẹ ruột của con, Lily ấy… đã chết như thế nào à… À không, phải nói là ai đã giết thì đúng hơn…”
Giọng nói lạnh buốt như cắt qua tai khiến Daisy không thể nhúc nhích.
“…Chính ta. Ta đã giết bà ta.”
Bá tước Therese vừa thản nhiên thú nhận một sự thật rúng động với con gái ruột mình, bật cười trầm thấp. Tiếng cười ấy chẳng khác gì tiếng cười của quỷ dữ.
Rõ ràng chính miệng ông ta đã nói mình là cha ruột của cô. Thế mà giờ lại thừa nhận đã giết mẹ ruột của cô?
Máu trong người sôi sục. Toàn thân rùng mình. Cô bắt đầu run lên như cây dương trước gió. Không thể hiểu nổi, cũng chẳng thể tin nổi những lời ấy.
Cô muốn hỏi.
“Lý do là gì…”
“Lý do à?”
Khi cô cố gắng mở miệng và cất tiếng hỏi, ông ta bật cười khẩy và đáp.
“Còn gì nữa. Vì tao từng yêu thương và nuông chiều bà ta, vậy mà bà ta lại dám phản bội tao trước.”
“…”
“Sao lại giống cái thói đê tiện đó đến thế không biết. Cả mày cũng phản bội tao như bà ta vậy. Thế mà tao vẫn để mày sống. Đúng là máu mủ thật đáng sợ. Có lẽ đây gọi là tình phụ tử đấy. Có phải không, Daisy?”
Ông ta trợn trừng mắt, siết chặt vòng tay đang ôm Daisy.
Cổ bị bóp nghẹt khiến mắt cô đỏ ngầu, mặt bừng lên nóng rát. Hơi thở bị chặn, cô ho sặc sụa. Chóng mặt ập tới, tầm nhìn ngày càng mờ đi.
“Thế nên, mày phải ngoan ngoãn nghe lời cha mới phải.”
Ngực cô như bị đè nén đến mức phát điên.
Rốt cuộc là vì điều gì?
Là vì nỗi phẫn nộ không có lối thoát? Hay là do sự oán trách?
Là cảm giác ghê tởm khi biết một nửa dòng máu trong người mình là của ác quỷ?
Hay là do sự tự giễu, vì dù biết tất cả nhưng vẫn không thể nổ súng vào kẻ gọi là ‘cha’, cuối cùng lại bị ông ta khống chế? Một cảm xúc không rõ tên, không thể định nghĩa, cứ dâng trào như muốn nuốt chửng cô.
“…”
Trong tầm mắt đẫm nước, bóng hình của Maxim hiện lên. Hắn đang nhìn người vợ ở ngay trước mắt mình với vẻ mặt vô cùng đau đớn, bất lực vì chẳng thể làm gì được.
Ánh mắt thống thiết ấy khiến trái tim cô nhói lên từng cơn.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vô số suy nghĩ lướt qua đầu cô.
Với cô, gia đình là gì?
Là mối quan hệ máu mủ? Là người mẹ chưa từng được gặp mặt, hay là người cha bẩn thỉu đã giết chết bà? Như vậy có thể gọi là gia đình được không?
Là đồng đội đã cùng cô lớn lên trong Klinn?
Nhưng tất cả đều được đào tạo như những đặc vụ, và rồi dễ dàng chĩa súng vào nhau như thế?
Không… Với cô, gia đình là Waldeck. Là những người mà dù đã rời bỏ, cô vẫn không thể buông tay, buộc phải quay lại để bảo vệ.
Đó mới là gia đình.
Là người thím Olivia von Waldeck nghiêm khắc nhưng vô cùng ấm áp. Là đứa con yêu dấu mà cô từng mang trong bụng và giờ đây đang yên nghỉ trong tim, Reily von Waldeck.
…Và…
Là người mà cô yêu đến mức không bao giờ có thể giết chết.
Là người mà vì hắn, cô sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống mà không thấy tiếc nuối.
Chính là ngài Maxim – chồng cô.
Cho đến cả Maxim von Waldeck.
Hắn là người đàn ông sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ gia đình, và cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để từ bỏ bất cứ điều gì.
Vậy thì cô thì sao…? Cô có thể làm được gì vì gia đình mình?
Ánh mắt xám xanh của Maxim chạm vào ánh mắt cô. Trông buồn đến nhức nhối.
Ngay cả giữa tình cảnh hỗn loạn này, có một điều vẫn rõ ràng. Nếu cứ thế này, Maxim cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Cô phải đưa ra quyết định để cứu hắn.
“…Bắn đi, Maxim.”
Dù đã đưa ra câu trả lời cho hắn một lần nữa.
Thế mà người đàn ông ngu ngốc ấy chỉ lắc đầu trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
“Xin ngài đừng quan tâm đến em, xin hãy… chỉ cần bắn đi…”
Cô cầu xin nhưng cũng vô ích.
Hắn không thể nào cử động được, sợ rằng chỉ cần cô bị thương dù chỉ một sợi tóc, hắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Một người đàn ông mạnh mẽ đến mức có thể cai trị cả một đất nước, vậy mà lại trở nên bất lực chỉ vì cô — chứng kiến cảnh đó khiến tim cô đau nhói.
“Nghe rồi chứ? Daisy bảo mày bắn đi đấy. Vì muốn cứu nó mà mày còn vứt luôn cả súng. Nhưng giờ thì sao? Tao lại đổi ý rồi.”
Khóe miệng của Bá tước Therese cong lên một cách đê tiện.
“Nạp đạn lại đi. Rồi tự chĩa súng vào đầu mày mà bắn. Như vậy, vì là con gái của tao, nên ít nhất Daisy, tao sẽ tha cho nó. Nhưng nếu mày không làm theo lời tao, con nhỏ này sẽ chết ngay trước mắt mày.”
Ngay khi lời yêu cầu vô lý ấy vừa dứt, Maxim đã lập tức nhặt khẩu súng lên và nạp đạn. Hành động của hắn không hề có chút chần chừ hay do dự nào.
“…Không được.”
Mặt cô tái mét.
Làm ơn đừng chết vì em. Làm ơn đừng chết vì em. Đừng làm vậy.
Cô không thể để mất hắn chỉ vì những lời từ miệng một kẻ như ông ta.
“Không được! Aaa!”
Daisy vùng vẫy hết sức, gào thét điên cuồng, nhưng sức mạnh của người đàn ông kia quá lớn, cô hoàn toàn không thể chống lại.
Lúc này, điều duy nhất cô có thể làm chỉ là cầu nguyện.
Lạy Chúa.
Làm ơn, xin hãy cho con một cơ hội thôi.
Lấy mạng con cũng được. Ném con xuống địa ngục cũng được.
Chỉ xin đừng lấy mạng ngài ấy. Xin hãy để Maxim sống.
Làm ơn, xin hãy thương xót…!
Ngay lúc cô sắp ngạt thở, khi tầm nhìn bắt đầu chao đảo, có tiếng xào xạc trong bụi rậm và một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
“Chờ chút đã! Làm ơn dừng lại một lát thôi.”
Là Rose. Rose đang làm gì ở đây?
Dù bối rối trong chốc lát, nhưng khi thấy đám người đi sau Rose, cô đã hiểu.
Là những người đàn ông mặc đồng phục của Klinn. Có nghĩa là… Rose vẫn là người của Klinn.
Không, đúng hơn là chưa từng rời khỏi Klinn. Điều đó là đương nhiên.
Dù đã hứa sẽ trốn đi cùng nhau, nhưng chính cô là người đã phá vỡ lời hứa đó trước.
“Cứ ra sức chối bỏ, thế mà giờ lại kè kè bên nhau. Trông y như cũ mà.”
“Cô đến rồi, Rose.”
Rose nhìn qua lại giữa Bá tước Therese và Daisy rồi khẽ trầm trồ.
Ngay cả gương mặt hồ hởi của Bá tước Therese khi chào đón Rose cũng khiến hiện thực kinh hoàng này trở nên không thể chối bỏ.
Khi Rose ra hiệu, đám người mặc đồng phục Klinn theo sau cô ta liền giơ súng lên, bao vây lấy Maxim cùng bầy sói.
“Ông chủ đúng là… lúc nào cũng lãng mạn một cách vô ích. Nói sao nhỉ. Hay tin người quá?”
“Ý cô là sao?”
“Nghĩ thử xem. Lỡ hắn không tự sát mà lại bắn vào ông chủ thì sao? Đúng không? Trong tình huống thế này thì cần một cách chắc ăn hơn.”
“Một cách chắc ăn hơn à…”
Có vẻ nghe cũng có lý, nên Bá tước Therese trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi chầm chậm gật đầu.
“Là cha con với nhau mà. Dù có là thằng khốn đi nữa thì cũng là huyết thống. Đích thân ra tay thì cũng thấy gợn lòng chứ.”
Khoảnh khắc đó, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Rose. Rose không tránh đi mà còn mỉm cười mờ nhạt.
“Tôi cũng có mối hận khá sâu. Vậy nên để tôi giết cô ta đi. Xin hãy cho phép tôi.”
“Được. Vậy cứ để cô làm đi.”
Bá tước Therese thoải mái gật đầu. Rose bắt đầu bước tới từng bước một. Ánh mắt cô ta vẫn dán chặt vào phía bên này.
Một bước, hai bước.
Càng đến gần, Daisy càng có cảm giác kỳ lạ.
Giờ đây cô không còn cảm thấy bị phản bội nữa. Bởi vì người phản bội trước là cô, cô không còn gì để nói.
Chính Daisy là người đã phá vỡ lời hứa cùng nhau rời khỏi Waldeck.
Ngay cả lời hứa sẽ sống cùng nhau sau bao năm gặp lại — người phá bỏ cũng là cô.
Cô đã phản bội Rose đến hai lần.
Nếu giờ bị giết bởi tay Rose, thì đó có lẽ là cái giá cô phải trả cho những gì mình đã gây ra.
Có lẽ vì thế. Dù cái chết đang đến gần, dù ánh mắt trống rỗng của Rose đang hướng về phía cô, trong lòng cô lại thấy nhẹ nhõm đến lạ. Một cảm giác rất khó diễn tả.
Phải rồi, có lẽ…
Nếu cô ra đi trước, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Maxim sẽ có thể hành động, và như thế, những người còn lại của Waldeck… và hắn… sẽ được cứu.
Ngay từ đầu, có lẽ đây chính là câu trả lời đúng.
“Xin hãy giao cho tôi. Tôi sẽ xử lý.”
Ngay khi nhận lấy khẩu súng từ tay Bá tước Therese, Rose lập tức dùng lực kéo mạnh Daisy về phía mình.
“…!”
Đôi mắt của Bá tước Therese mở to vì bất ngờ.
“Tạm biệt nhé, ông chủ.”
Rose để lại lời chào cuối cùng.
“Đồ chó má rác rưởi.”
Và đúng lúc ấy.
Đoàng, đoàng, đoàng-!
Nhiều tiếng súng xé toạc không gian vang lên từ phía sau, khiến Daisy theo phản xạ quay đầu nhìn về phía Maxim.
Maxim, bầy sói, cùng những kẻ mặc đồng phục Klinn đã đồng loạt nổ súng về phía Bá tước Therese. Trong bóng tối, vì mải dồn sự chú ý vào Rose nên cô không nhận ra — ngay cả những kẻ mặc đồng phục Klinn cũng đều là người của bầy sói.
“Aaaaaa-!”
Tiếng hét đơn độc vang lên.
Cơ thể của Bá tước Therese, bị đạn bắn nát như tổ ong, đổ gục rồi rơi xuống vực.
Cuối cùng cũng kết thúc.
“Này đồ ngốc, cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Rose lập tức lo lắng nhìn cô kiểm tra tình trạng.
“…Tôi ổn.”
“Tôi lo đến chết mất thôi. Ha…”
Daisy vẫn còn choáng váng vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, bất giác ôm chầm lấy Rose.
“Này, nghiêm túc một chút đi? Đã bảo đừng để cô ấy xen vào rồi mà.”
Rose ôm chặt Daisy, làu bàu một câu rồi chĩa súng về phía Maxim.
Thấy vậy, Maxim cười khẩy như thể chẳng buồn để tâm, gạt nhẹ nòng súng hướng vào mình rồi đón lấy Daisy.
Và ôm cô thật chặt, trân trọng.
“Em sợ lắm đúng không.”
Cô lắc đầu.
Không sao rồi. Giờ thì mọi thứ đều ổn cả.
Thay vì trả lời, Daisy chỉ siết lấy eo hắn như một lời đáp.
“Ta xin lỗi, Daisy.”
“Thật may vì ngài còn sống. Lạy Chúa, cảm ơn ngài rất nhiều.”
Tưởng như đã mất hắn. Tưởng như sẽ chẳng bao giờ được gặp lại hắn nữa.
Được ôm Maxim khi cả hai còn sống, thật sự là một điều kỳ diệu. Daisy cảm tạ thần linh vì điều đó.
“Và cảm ơn cô đã vất vả, Rose.”
Daisy mở to mắt khi nghe lời khen ngợi Maxim dành cho Rose.
Mà phải rồi… hai người đó là sao với nhau?
Giữa Rose và Maxim mà cũng có thể trò chuyện thân thiết như vậy sao?
Không phải Rose đã bị Maxim bắt rồi bỏ trốn và hiện đang bị truy nã à?
Daisy nhìn cả hai với vẻ hơi bối rối. Rose thì mang gương mặt đầy đắc thắng.
“Chỉ ‘vất vả’ thôi á? Chính tôi là chìa khóa của chiến dịch này đấy.”
Mật danh của Rose là Master-KEY.
Là chiếc chìa có thể mở bất cứ ổ khóa nào.
Vậy nên chuyện là như thế này đây…
2 hôm rùi s khum có chap mới sốp ơiiiii
có liền nè
Shop chưa ra chap mới ạ?
hay quá hóng mỗi ngày lun á sốp ui 😫
có chap mới ch sốp
có chap ch sốp
sốp bổ sung rồi nha
nay có chap khôm sốp
cóa
có chap ch sốp ơiiii
Vui lòng tải lên các chương mới.
sốp dịch bộ love caution di sốpp
có link raw hoặc tên gốc không á, ib page gửi sốp check thử nha
sốp dịch truyện phểnike đi sốp~~~
Pherenike
sốp bị quá tải, đợi giãn giãn sốp xem xét nha người đẹp
Chưa có chap ms hả sốp
quả nay ngược nặng luon qua bay ơi
có chap mới ch sốp oii
có roài
nay có chap khum ạa
cóa
k thấy tội mấy chỉ thấy nwng th
lo cho đứa bé nghe tiếng nổ ma giật mk
chưa kịp dính răng t nx
lướt 10s:(
hóng cảnh 2 ng đạo tàn bụ ghe
ối chị ơi, bị đánh lỗi chương 138 với 139 hay là up thiếu vậy ạ?
đánh lộn số chương ní ơi
hay vl
Có chap 158 chx add ơi
có roài, có roài
ai giải thích giúp tui với, tức là lúc Easy làm việc ờ rạp hát rồi hai ng gặp nhau, Easy bắn Max đều là cảnh của quá khứ đúng không? kiểu tự nhiên đang là cảnh Easy mang thai bị nhốt lại trong phòng, ngược về thời thơ ấu rồi giờ đang tra tấn ông trùm tổ chức nên tui hơi loạn.
đúng òi bà ôi
Có chap 159 chx add ơi
ê nma tui thấy kiếp đầu ổng đối xử với chị tui v tui vẫn k ưng r đó
Loppy ơi dịch novel người hùng của ác nữ đi ạ
ê sao tui thấy chuyện ns bắt đầu nhạt dần á k bt ph tui thấy v khum nữa giờ chuyện ns hơi dễ đoán á với thấy nam9 ích kỉ quá
uh thấy na9 cũm cũm hơi nghĩ cho bản thân í
thấy hấp dẫn hơn ròi nha, mà mấy nay sốp chưa lên chương mới hóng ghế á
sốp ơi coá chap mới chh ạa
có chap mới chưa ạ
huhu baog ra chap mới z ạ
huhu k ra chương mới nữa ạ
huh ch rap chap mới ạ
má cha này hết thuốc
Sóp ơi sao gần 1 tuần rùi chưa có chap mới sóp ơi
Sóp ơi chap mới cụa emmm