[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 210

Chương 210
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Thưa ngài, có chuyện lớn rồi ạ!”
Một tên thuộc hạ thở hồng hộc, vội vã chạy đến.
Bên ngoài biệt thự, Bá tước Therese đang nóng lòng chờ báo cáo tiêu diệt mục tiêu thì ngẩng phắt đầu lên.
“Cái gì?”
“Tuyến phòng thủ ở cổng chính đã bị xuyên thủng! Có một lực lượng không rõ danh tính đang đột nhập qua lối tiếp cận chính. Nhiều khả năng là quân tiếp viện của mục tiêu.”
Gương mặt ông ta cứng đờ lại.
Quân tiếp viện? Hoàn toàn ngoài dự đoán. Rõ ràng ông ta đã xác nhận Maxim von Waldeck tới Montardie trong một lịch trình không chính thức, không mang theo đội hộ tống. Tình huống này thật khó hiểu.
“Không phải đã phong tỏa toàn bộ liên lạc bên ngoài rồi sao? Phía quân đội Antica cũng không có động thái gì. Thế thì chúng từ đâu ra chứ…”
“Không phải quân đội chính quy. Căn cứ vào phương thức tác chiến, đây là lực lượng tinh nhuệ được huấn luyện đặc biệt. Có khả năng rất cao thuộc tổ chức lính đánh thuê.”
Lính đánh thuê…
…Bầy Sói.
Maxim von Waldeck đã điều động bọn chúng. Tưởng đâu sau khi nhập ngũ thì đã cắt đứt quan hệ, không ngờ hắn vẫn giữ liên hệ với chúng đến giờ.
“Hiện lực lượng còn lại chỉ tầm mười người. Chênh lệch quân số nghiêm trọng, khả năng bị tiêu diệt toàn bộ rất cao.”
“Khốn kiếp!”
“Nếu tiếp tục chần chừ, đường lui phía sau cũng sẽ bị chặn. Ngài cũng nguy hiểm. Phải lập tức đưa ra quyết định ạ.”
Đáng lẽ đây là cơ hội tuyệt hảo để kết liễu hai mục tiêu cuối cùng. Nhưng sự xuất hiện của bầy Sói đã hoàn toàn lật ngược cục diện.
“Lũ chó chết tiệt.”
Ông ta siết chặt nắm đấm, gân tay nổi rõ. Dù uất nghẹn, ông ta vẫn hiểu – chỉ có rút lui ngay lúc này mới còn đường tính tiếp.
“Tất cả rút lui! Ngay lập tức!”
* * *
“Khặc-!”
Khi vợ chồng Waldeck đang kịch chiến ở cửa sau để mở đường thoát thân, thì những kẻ thuộc phe Cách mạng bao vây quanh họ lần lượt ngã gục.
Một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
Bầy Sói.
Ngay khi tới nơi, sự yểm trợ bất ngờ từ bầy Sói đã khiến cục diện thay đổi chóng mặt.
Vừa nhận được chim báo tin là họ lập tức lên đường và đến nơi rất nhanh.
“Khốn kiếp, suýt chết thật rồi còn gì.”
Maxim thở ra một câu chửi thề đầy thô lỗ, vừa càu nhàu vừa nửa đùa cợt.
“Xin lỗi vì đến trễ, Maxim.”
“Xin lỗi thì làm cho ra hồn đi.”
“Bọn tôi làm đúng với số tiền ngài trả thôi. Làm tốt hơn thì ngài trả thêm à?”
“Ờ.”
Người thủ lĩnh đối mắt với Maxim, vừa đáp lại vừa nhếch môi trêu chọc.
Chỉ trong phút chốc, tình thế của nhà Waldeck đã hoàn toàn đảo chiều – từ bên bị truy đuổi thành kẻ săn đuổi.
Cuộc tập kích bất ngờ khiến tàn quân của Clean mất quyền chỉ huy và tan rã nhanh chóng. Tuyến đường chính ở cổng trước từ lâu đã bị bầy Sói kiểm soát. Lối thoát duy nhất giờ chỉ còn lại phía sau.
“Hỡi các huynh đệ, đừng để một đứa nào sống sót rời khỏi đây.”
Maxim von Waldeck ra lệnh.
Hắn là tổng chỉ huy quân đội Antica, hiện cũng đã là quốc vương. Nhưng từ rất lâu trước đó, hắn đã là anh em máu thịt với bầy Sói – những kẻ từng lập thệ ước huyết thống cùng hắn.
Một khi đã là huynh đệ, thì mãi mãi là huynh đệ.
“Đặc biệt, phải bắt sống được thủ lĩnh. Rõ chưa?”
Cuộc săn của bầy Sói bắt đầu.
* * *
Phía sau biệt thự là con đường núi phủ kín cây cỏ rậm rạp.
Mặt đất ướt đẫm sương đêm, mùi cỏ dại nồng nặc bốc lên mỗi khi bước chân dẫm xuống.
Sương mù dày đặc khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ – một hoàn cảnh lý tưởng để con mồi ẩn thân.
Vì thế, vợ chồng nhà Waldeck và bầy Sói tỏa ra theo đội hình rộng để chặn đường thoát. Họ dồn địch về một hướng như lùa thỏ, và hễ thấy kẻ nào là bắn hạ ngay lập tức.
Dù vẫn đang săn đuổi, ánh mắt của Maxim vẫn không rời khỏi vợ mình. Cô vẫn chạy nhảy lanh lẹ như thường.
Lẽ ra vừa tỉnh ngủ thì phải mệt chứ, vậy mà nhìn từ xa, Daisy lại trông đầy sinh khí.
Em không sao đâu. Đừng lo.
Có lẽ thấy rõ nỗi lo lắng trong mắt hắn, Daisy ở phía xa khẽ mấp máy môi như muốn trấn an.
Xào xạc-.
Bụi cây lay động. Hắn lập tức quay đầu theo hướng phát ra tiếng động. Một bóng người hiện lên giữa rừng tối. Dáng hình ấy ngập ngừng, rồi thoắt một cái lao vụt đi. Không sai – là người.
Địch.
Daisy nhanh chóng bám theo dấu vết kẻ đó.
“Easy…!”
Maxim đang nhắm vào một bóng khác phía bên phải thì quay đầu theo tiếng động. Daisy đang dần bỏ xa tầm mắt hắn.
Sẽ ổn thôi. Sẽ ổn… chắc vậy.
Một cảm giác bất an vô cớ bỗng dâng lên trong lòng.
Bóng đêm như bị gột sạch, thân ảnh đang bỏ chạy kia dần hiện rõ hơn trong ánh trăng.
Đoàng! Đoàng!
Daisy vừa nhắm bắn vừa đuổi theo hắn.
Càng lúc khoảng cách giữa hai bên càng thu hẹp, rồi cuối cùng – tầm nhìn mở rộng.
Dưới ánh trăng xuyên qua màn sương, thân ảnh ấy đột ngột dừng lại.
Đường cụt. Trước mắt là một vách đá dựng đứng – và là một bóng lưng quen thuộc.
…Chính là ông ta.
“Easy.”
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc bên tai, Daisy giương súng lên. Kẻ đó quay người lại, chính là Bá tước Lucas Therese.
Đã bị dồn đến tuyệt cảnh, gương mặt của ông ta trông như đã hoàn toàn buông xuôi.
“Cuối cùng… ta và con lại gặp nhau trong tình cảnh thế này.”
“Không được nhúc nhích!”
Daisy quát lớn, nhắm thẳng nòng súng vào ông ta.
Lạch cạch-.
Tiếng băng đạn xoay khiến ông ta khẽ bật cười. Dù chỉ cần bóp cò là chết ngay, nhưng vẻ mặt của ông ta lại hết sức bình thản, như thể đã chấp nhận tất cả.
“Được rồi, giết ta đi. Nhưng trước khi chết, ta nhất định phải nói một điều với con.”
“Im đi.”
“Con có biết cha ruột của mình là ai không?”
Gió thổi qua, mái tóc màu mật ong của ông ta tung bay giữa khoảng không.
Tiếng cây lá xào xạc vang lên. Ánh mắt xanh nhạt ấy cũng lay động.
Không muốn thừa nhận, nhưng Daisy phải công nhận đôi mắt ấy rất giống mắt mình. Cô không thể rời mắt khỏi ông ta.
“Đúng vậy, là ta đấy, Easy. Ta chính là cha của con.”
“…”
“Ta chỉ có một nguyện vọng thôi. Trước khi chết… cho ta được nghe một lần, con gọi ta là cha.”
Ông ta lảo đảo bước tới gần một bước.
Cô phải bóp cò. Phải bắn. Nhưng từ ‘cha’ – từ mà cô chưa từng nghe trong đời – khiến đầu óc cô như trắng xóa.
“Cô đấy, càng nhìn càng giống người nhà Therese thật. Chắc vì giống mình quá nên mới quý đến thế đấy.”
Rose từng nói thế.
“Này, nhìn kỹ gương mặt mình trong gương xem. Nếu nói cô là con ruột thì ai cũng tin. Cả màu mắt, cả cái nét mặt, giống đến lạ lùng.”
Quả đúng như lời cô ấy nói. Ngày cô cải trang thành ‘Daisy Therese’ để kết hôn với Maxim von Waldeck, chẳng ai nghi ngờ về thân phận bất ngờ của cô cả.
“…Dối trá.”
Dối trá.
Không – nhất định phải là dối trá.
“Ta hiểu… khó để con tin. Nhưng trước khi chết, ta nhất định phải nói cho con biết.”
Toàn là nhảm nhí. Chỉ là màn kịch tuyệt vọng của kẻ sắp chết thôi.
Cô phải bỏ ngoài tai, rồi siết cò bóp ngay.
“Cha xin lỗi vì chỉ có thể nói điều này… vào lúc này. Con gái của ta…”
Dù đã chĩa thẳng súng vào đối phương, nhưng Daisy không thể nhúc nhích. Cơ thể cô như bị đóng băng.
Không được.
Tới tận đây rồi. Cô phải tỉnh táo lại ngay lập tức.
“…Đừng nói nhảm. Chính ông đã dùng chuyện tu viện để uy hiếp tôi, rồi còn muốn giết tôi nữa.”
“Vì con là con gái ta. Làm sao ta có thể giết con được. Ta chỉ muốn giành lại con thôi.”
Láo xược.
Thái độ mặt dày vô liêm sỉ ấy khiến cô thấy kinh tởm.
“Cho dù ông có là cha ruột của tôi đi nữa thì cũng chẳng quan trọng. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ giết ông.”
Đó là những gì cô nghĩ trong đầu. Nhưng ngón tay đặt trên cò súng lại không ngừng run lên.
“Đúng vậy. Giết đi, Easy.”
Ông ta từng bước một tiến lại gần. Tim cô đập loạn nhịp.
“Ta từng yêu mẹ con, và mỗi lần nhìn con là lại thấy bà ấy. Điều đó vừa khiến ta đau đớn, nhưng cũng hạnh phúc. Có thể gọi là hèn nhát cũng được, nhưng ta đã không thể công khai mối quan hệ vì sợ con sẽ trở thành mục tiêu nếu chuyện bị bại lộ.”
“…”
“Dù vì lý do gì, một người cha đã giấu đi thân phận bao năm trời, chắc chắn con sẽ oán hận. Phải không?”
Lúc nhận ra thì ông ta đã đứng ngay trước mặt.
“Ta đã nói ra sự thật với con gái ta. Vậy là đủ. Giờ ta không còn gì để vương vấn nữa. Làm ơn, Easy.”
Ông ta từ từ áp trán mình vào nòng súng trong tay cô, thì thầm bằng giọng lặng lẽ.
“Xin con hãy tự tay… kết liễu người cha tội lỗi này. Đó là nguyện vọng cuối cùng của ta.”
Đúng lúc ấy, từ phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
“Easy!”
Là Maxim vừa đuổi kịp. Ngay khoảnh khắc đó, Bá tước Therese liền quật người về phía trước, ghì lấy cơ thể đang đứng lặng đi của Daisy. Khẩu súng tuột khỏi tay cô.
Trong chớp mắt, Daisy bị xoay người lại, và… lạch cạch-. Tiếng lên đạn vang lên sát bên thái dương.
“Cảm ơn con… con gái của ta.”
Lucas Therese khẽ bật cười.
Maxim giương súng lên nhắm vào hắn, nhưng ông ta liền lùi dần về phía sau.
“Tạm biệt… thất bại của ta. Maxim.”
Ông ta đứng sát mép vực, cố tình phô trương, rồi ngẩng đầu lên nhìn Maxim von Waldeck đang đứng cách đó không xa.
“Nào, giờ ngươi định làm gì? Vẫn muốn bắn ta chứ?”
“…”
“Nếu muốn thì cứ bắn. Dù sao dưới đó có bạn đồng hành, xuống địa ngục cũng đỡ cô đơn.”
Ông ta vẫn ghì chặt lấy cổ Daisy, nòng súng dí vào đầu cô, nở nụ cười đê tiện.
Ngay sau lưng là vực thẳm dựng đứng. Cho dù Maxim có bắn trúng đích một cách chính xác, thì với khoảng cách thế này – khả năng Daisy rơi theo hắn xuống vực là rất cao.
“Max… đừng quên cha mẹ nhé.”
Cứ như kiếp trước lặp lại, một lần nữa… bọn họ lại bị dồn vào bờ vực.
Cô phải được cứu.
Ít nhất, cô phải sống.
Nhưng một lần nữa, người trước mắt hắn – lại đang đứng bên bờ cái chết. Có phải vì hắn đã bỏ sót điều gì đó chăng?
Hắn đã có trong tay tất cả, vậy mà giống như những năm tháng tuổi trẻ ngày xưa ấy… hắn vẫn bất lực.
“Em không sao đâu, Max.”
Daisy mỉm cười dịu dàng. Dưới ánh trăng, nụ cười buồn đến thấu tim ấy vẫn chẳng khác gì năm xưa.
“…Cứ bắn đi.”
Không. Ta sẽ cứu em. Ta nhất định sẽ cứu em.
Vì vậy… đừng nói như thế.
Nhưng làm sao để cứu đây? Làm sao để giữ em lại?
Hay là lần này, hắn lại một lần nữa bất lực nhìn em biến mất ngay trước mắt?
“…Ta cũng vậy.”
“Ta cũng không được quên.”
Và rồi, lời tạm biệt cuối cùng. Daisy buông tay, và cơ thể cô như bị bóng đêm nuốt chửng.
“…Phải làm gì thì em mới sống lại được?”
Giọng Maxim khẽ run.
“Ta phải làm gì… để cứu lấy em, Easy?”
“Vậy thì… trước hết, ngươi nên đặt khẩu súng đó xuống. Dĩ nhiên là phải tháo cả băng đạn nữa.”
Làm theo lệnh của Bá tước Therese, Maxim từ từ cúi người, tháo băng đạn và đặt khẩu súng xuống đất.
Hắn ra hiệu bằng tay, lập tức những người của bầy Sói phía sau dừng bước, đồng loạt hạ thấp nòng súng.
“Không… không được đâu, Max…”
“Suỵt. Im lặng nào, Easy. Ta đang dạy dỗ lại đứa con gái bướng bỉnh của mình đấy.”
“Max… làm ơn…”
“Ta kể cho con nghe một chuyện thú vị nhé?”
Khi Daisy bật khóc nức nở gọi tên Maxim, giọng cô run rẩy, nhưng Bá tước Therese chỉ mỉm cười, như muốn dỗ dành con gái mình. Ông ta cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô và thì thầm.
“Giờ con đã biết cha mình là ai rồi, thì cũng nên biết cả cách mẹ con đã chết chứ. Đúng không, Easy?”