[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 207

Chương 207
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Ánh mắt của Daisy trùng xuống.
Cô là người hiểu rõ hơn ai hết rằng, theo luật của Clean, kẻ phản bội sẽ bị xử tử.
“Em sẽ phải chĩa súng vào những người từng là đồng đội.”
“…”
“Vậy mà vẫn ổn chứ?”
Trước câu hỏi của Maxim, cô im lặng một lúc.
“Họ đến để loại bỏ chúng ta, và để sống sót, em sẽ phải hành động trái với niềm tin ấy của Easy. Em làm được chứ?”
Hắn biết rất rõ rằng cô từng thề sẽ không giết chóc thêm nữa.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy xót. Làm sao hắn có thể ra lệnh để đôi tay dịu dàng ấy lại nhuốm máu?
Không, hơn cả thế — hắn sợ. Sợ đến phát hoảng chỉ vì có thể đánh mất Easy một lần nữa.
Nếu đưa em đến nơi nguy hiểm, liệu em có lại tan biến ngay trước mắt hắn như bọt nước? Phải chăng vì thế mà hắn chỉ muốn giấu cô đi, thật sâu, ở một nơi không ai tìm thấy?
Đó là lòng hắn.
“Ta không muốn đôi tay của em lại nhuốm máu thêm nữa.”
“…Max.”
“Hửm?”
“Ngài chẳng lẽ… chỉ vì thế mà không nói với em sao?”
Daisy nhìn hắn chăm chú, bất ngờ lại bình tĩnh đến lạ.
Phản ứng không như mong đợi khiến ánh mắt Maxim thoáng mở to.
“Tất nhiên là em đã chuẩn bị tinh thần rồi. Dù em có niềm tin gì đi nữa, thì nó cũng không thể quan trọng hơn việc bảo vệ người mình yêu.”
“…”
“Với lại, muốn giữ được niềm tin, thì trước hết phải sống đã. Em vẫn còn đang tân hôn mà. Không muốn chết lãng xẹt đâu. Nếu ngài thấy em là kiểu người dở hơi cố chấp thì nhầm người rồi.”
Ánh mắt từng run rẩy của Maxim dần lấy lại bình tĩnh trước lời lẽ quả quyết của cô.
“Em từng nói mình muốn lên thiên đàng cơ mà. Không đi được vẫn ổn chứ?”
“Thiên đàng á…”
Câu hỏi vu vơ khiến cả hai cùng phì cười.
“Em đã giết quá nhiều người rồi, có muốn cũng chẳng được lên đâu. Giờ có giết ít lại cũng chẳng thay đổi được gì.”
Chụt. Daisy kiễng chân, hôn nhẹ lên môi Maxim rồi thì thầm.
“Cùng đi thôi. Miễn là đi với Max, xuống địa ngục cũng vui nữa là.”
“…”
“Ngài vẫn chưa hiểu à? Thiên đàng của em không phải là nơi sau khi chết. Mà là đây — nơi em được ở bên ngài.”
Lời tỏ tình dứt khoát và thẳng thắn khiến lòng hắn tràn ngập cảm xúc, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại, hắn vẫn chưa thể hoàn toàn an tâm.
“Dù thế nào, ta vẫn muốn bảo vệ em.”
Hắn cúi đầu, nói thêm.
“Ta đã có trong tay mọi thứ cần thiết để làm điều đó. Nhưng nếu lần này cũng để mất em thì ta…”
“Không. Sai rồi, Max.”
Daisy cắt ngang dứt khoát.
“Không phải là ngài bảo vệ em. Mà là ngài và em đang cùng nhau bảo vệ ‘chúng ta’. Đó mới là vợ chồng.”
“…Ra vậy.”
“Đúng thế. Ngài không cần lo đâu. Vì chúng ta có một chỉ huy xuất sắc và một sát thủ số một mà.”
Cô nhẹ nhàng vuốt má Maxim như để trấn an, rồi đưa tay vén tóc hắn ra sau tai.
“Khi nào về Antica, em sẽ sống yên ổn. Nên đây là nhiệm vụ cuối cùng của em. Ngài sẽ làm cộng sự của em, đúng không?”
“Ta đã cảm nhận điều đó từ buổi tiệc gây quỹ rồi. Em có tài thuyết phục lắm. Ta chắc chắn em sẽ được dân chúng yêu mến hơn ta nhiều.”
Maxim bật cười khẽ, hôn nhẹ lên môi Daisy.
“Dù gì đi nữa, ngài sẽ cùng làm với em chứ?”
“Vinh dự vô cùng.”
“Nếu chết thì tự động ly hôn đấy, ngài biết chứ?”
Cô nói đầy điệu bộ. Khi Maxim định hôn thêm lần nữa, Daisy đã rời khỏi vòng tay hắn, bước đến lướt mắt qua tủ vũ khí đặt sau giá sách.
“Đây toàn là vũ khí à? Vậy ra nơi này từ đầu đã không phải biệt thự bình thường rồi đúng không?”
Dù hắn đã thông báo rằng tình hình đang nguy hiểm, nhưng vừa nhìn thấy vũ khí, ánh mắt cô đã thay đổi.
Daisy trông hệt như một đứa trẻ được đưa vào cửa hàng đồ chơi, gương mặt bỗng sáng bừng lên một cách kỳ lạ.
“Thời gian không có nhiều, nên trong lúc chọn vũ khí, em xin báo cáo tình hình trước.”
Khi cô tự nhiên dẫn dắt tình huống, hắn mới giật mình tỉnh táo, bắt đầu mở miệng.
“Báo cáo, từ 0 giờ hôm nay, chiến dịch tiêu diệt tàn dư của Clean đã được thực hiện tại vùng núi Belgrade. Tổng cộng khoảng 80 mục tiêu, trong đó khoảng 30 người thất bại trong việc loại bỏ do vắng mặt, bao gồm Lucas Therese.”
Vừa lục lọi thùng vũ khí, hắn vừa tiếp tục báo cáo tình hình cho cô.
“Thông tin liên quan đã được nhận qua bồ câu đưa thư, hiện tại máy liên lạc đang bị vô hiệu hóa. Khả năng cao là lực lượng địch đã thâm nhập gần khu vực này.”
“Gây nhiễu liên lạc, đúng là khởi đầu điển hình.”
Với mục tiêu là hai vũ khí sống, hẳn Clean đã cử những tinh binh tốt nhất của chúng.
Không thể lơ là được.
“Chuẩn bị thực hiện mệnh lệnh đã hoàn tất. Xin ngài ra chỉ thị, Đại tướng.”
“Ha, khốn kiếp…”
Ầm-! Chỉ trong chớp mắt, hắn lật người cô lại, ép chặt vào tường.
Hơi thở hổn hển phả lên hai má cô.
“Phải làm sao đây. Ta nổi hứng rồi, em yêu.”
“Cái gì?”
“Ta xin lỗi.”
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc mà lại có thể cương lên được sao?
Ngay lúc này? Hắn tỉnh táo không vậy…?
“Thực ra, khi em dùng kiểu nói quân đội, ta thấy kích thích lắm. Em gọi ta là Đại tướng, ha…”
“…”
Đúng là… kích thích đủ thứ thật.
Giọng nói nóng bỏng phả bên tai khiến mắt cô híp lại.
‘Cũng phải. Gã này, vốn dĩ chẳng bao giờ tỉnh táo.’
Cô suýt quên mất. Người chồng của cô là một tên biến thái và điên rồ đến mức kinh khủng.
Làm sao với gã này đây?
Trong lúc trăn trở, cô đột nhiên nhớ lại lời hắn nói khi lần đầu trở về.
“Thực ra từ hôm đó, ta đã luôn kìm nén. Từ… ngày cưới.”
Hắn từng kể rằng ngay sau đám cưới, hắn cố tình không động phòng mà lao ra chiến trường.
Và để được động phòng, hắn đã kỳ diệu sống sót trở về. Hơn nữa, còn nhanh đến kinh ngạc.
“Ta kết thúc chiến tranh nhanh chóng cũng vì muốn ôm em. Có chút gấp gáp, nên ta tiết kiệm từng giây, vội vàng đến mức thái quá.”
“Ta liều mạng đột kích vào cứ điểm địch, thời gian ăn uống cũng thấy tiếc, vừa cắn lương khô vừa đập nát đầu kẻ thù. Hãy tin ta.”
Nói về Maxim von Waldeck thì…
Hắn là gã đàn ông vì muốn làm tình với vợ mà tàn sát toàn bộ quân địch.
Nghĩ lại, tình cảnh hôm nay cũng chẳng khác gì.
Ngày đó, hắn tự đẩy mình vào thế bí để tạo động lực, thì hôm nay, cô – Daisy von Waldeck – sẽ đảm nhận vai trò đó.
“Chỉ cần em gọi, ta sẽ như chó lao đến ngay.”
Hắn luôn tự gọi mình là chó, và cô cũng đồng ý với điều đó.
“Để thuần hóa một con chó, trước tiên phải gọi tên nó.”
Đúng vậy, với một con chó khốn kiếp, cách tốt nhất là dùng biện pháp khốn kiếp.
Cuối cùng, nảy ra ý tưởng hay, cô đẩy xương đòn của hắn ra, trong lúc hắn đang vùi mũi vào cổ cô, cọ xát.
“Max?”
“Ừm?”
Khi cô gọi tên, hắn ngước lên, mắt long lanh, nở nụ cười lười biếng nhìn cô.
“Tốt lắm, Đại tướng. Nếu hoàn thành nhiệm vụ, em sẽ ban thưởng.”
“Thưởng gì?”
“Khẩu súng của Đại tướng.”
Cô dùng đầu gối nhẹ nhàng cọ lên dương vật của hắn, thứ đã căng cứng đến mức như muốn xuyên thủng áo ngủ. Khi dương vật đầy máu bị ép, hắn rên khẽ, “Ư…”
“Em sẽ đích thân dùng miệng, mút đến khi ngài bắn.”
“…”
Mắt hắn mở to, còn khóe môi cô cong lên đầy ý vị.
“Thế nào, ngài thấy sao?”
Cô chưa từng làm điều đó, chỉ luôn là người nhận.
Hắn, dù thích tự nguyện mút mát giữa háng vợ, cũng chưa từng ép cô phải làm điều tương tự cho mình.
“Làm sao ta dám để đôi môi xinh đẹp của em chạm vào thứ này…”
Thích mà còn giả vờ e dè.
Rose từng nói chẳng có gã đàn ông nào ghét việc được mút mát chỗ đó cả.
“Nếu ngài không thích, em xin dừng.”
“Ai bảo ta không thích? Ta chỉ… sợ em vất vả thôi.”
Gương mặt hắn càng thêm nôn nóng.
“Chà, nói thế này có hơi đường đột, nhưng…”
Nuốt khan. Âm thanh nuốt nước bọt vang lên, cổ họng hắn trồi lên rồi hạ xuống.
“Khẩu súng Đại tướng lén mang vào đây, nói thật, sexy đến chết người. Đến mức em chỉ muốn mút ngay lập tức.”
“Vậy là em yêu hứa rồi nhé?”
Hắn cứ liên tục muốn xác nhận lời hứa, cô mỉm cười rạng rỡ, kéo lại áo ngủ, buộc chặt nút bằng dải lụa.
“Còn phải hỏi sao, Đại tướng.”
ụa j zo