[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 206

Chương 206
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Một buổi rạng sáng mờ sương. Trong màn đêm tĩnh mịch, Maxim đang tựa người vào đầu giường, lặng lẽ dõi mắt nhìn người vợ đang say ngủ của mình.
‘Hôm nay chắc vợ yêu đang mơ đẹp rồi.’
Sau khi xác nhận rằng Daisy đang thở đều đều trong giấc ngủ say, hắn lại kéo chăn đắp thêm cho cô một lần nữa.
Nếu để bị bắt gặp thế này thì chắc chắn sẽ bị em mắng là vẫn chưa chịu ngủ, nhưng Maxim chẳng thể nào chợp mắt nổi.
Bởi hôm nay là một ngày quan trọng nhất, để sống một ngày mai trọn vẹn bên Daisy.
Hắn đang chờ cuộc liên lạc.
Liên lạc từ bầy sói, thông báo rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, mọi việc đã kết thúc tốt đẹp.
Lũ sói ấy chưa từng biết đến thất bại — đó là lý do khiến tổ chức lính đánh thuê của chúng nổi danh khắp đại lục.
Dẫu vậy, Maxim vẫn cố chấp ra lệnh gửi tín hiệu về.
Chỉ cần nghe được tin chiến thắng, có lẽ hắn mới có thể chợp mắt một lúc.
Daisy thì tất nhiên chẳng hay biết gì, chắc cũng mệt lắm rồi.
Một ngày nhàn nhã nhưng lại khá bận rộn.
Cặp đôi nhà Waldeck đã dành trọn một ngày bên nhau tại căn biệt thự yên tĩnh, không bóng người.
Họ cùng ăn, cùng tắm, đọc mấy quyển sách chán ngắt, chơi cờ, đùa giỡn, rồi lại quấn quýt bên nhau… Những chuyện thật nhỏ nhặt, thật đời thường lặp đi lặp lại.
Dù chẳng có kế hoạch hay mục đích gì, chỉ loanh quanh cả ngày, nhưng cứ bên nhau là thấy vui.
Có lẽ vì thế mà giờ Daisy ngủ say sưa, phát ra những tiếng thở đều đều nghe đến là đáng yêu.
Trong âm thanh êm dịu ấy, Maxim càng trở nên thính tai hơn bao giờ hết.
Hắn chờ đợi khoảnh khắc chiếc máy liên lạc vang lên, phá vỡ sự yên bình, để rồi sau đó có thể yên tâm rằng chiến thắng đã được xác nhận.
Rồi sau cùng, trong tai hắn sẽ chỉ còn lại tiếng thở nhỏ nhẹ và yêu kiều của em. Nhất định sẽ là như vậy. Hắn đã tự nhủ, hết lần này đến lần khác.
Nhưng âm thanh phá vỡ sự tĩnh lặng lại hoàn toàn khác với những gì hắn mong đợi.
Tóc tóc, tóc-.
Có thứ gì đó đang gõ vào cửa sổ. Maxim từ từ vén rèm lên.
Một con chim nhỏ đang đậu trên bậu cửa, dùng mỏ gõ cộc cộc vào ô kính. Là bồ câu.
“…”
Thấy chiếc ống thủy tinh nhỏ buộc vào thân nó, hắn biết ngay đây là bồ câu đưa thư do bầy sói gửi đến.
Tự dưng lại dùng bồ câu? Rõ ràng đã có chuyện gì đó ngoài dự tính.
Maxim cẩn thận mở cửa sổ. Con chim bay vào phòng rồi đáp xuống bàn tay hắn.
Sau khi gỡ ống thủy tinh ra, con bồ câu gù gù mấy tiếng, rồi chẳng buồn ngó ngàng đến hắn nữa, chỉ chúi đầu vào chén thức ăn ở góc phòng như thể đã hoàn thành nhiệm vụ.
Mảnh giấy bên trong vẫn được mã hóa bằng thứ chỉ có ‘lũ sói’ mới hiểu.
[Nhiệm vụ thất bại. Một phần con mồi đã biến mất.]
Không sai, là dấu hiệu của bọn sói.
Nhưng chẳng phải tin mà hắn chờ đợi.
[30. Bao gồm cả thủ lĩnh.]
Chừng ba mươi người. Bao gồm cả Lucas Therese.
Maxim chớp mắt chậm rãi.
[Nguy hiểm. Phải rút lui ngay lập tức.]
Vừa đọc xong dòng tin, hắn lập tức quay sang nhìn Daisy đang ngủ.
Tình hình nguy cấp, nhưng không thể hấp tấp rút lui.
Muốn đảm bảo an toàn tối thiểu để trốn thoát, hắn cần thêm thông tin chính xác.
Maxim rút một cuốn sách ở góc giá, nhấn một cơ chế ẩn bên trong. Cạch—. Âm thanh khóa được mở ra.
Khi hắn đẩy giá sách sang một bên, một không gian bí mật lộ ra.
Nơi tưởng như chỉ là căn biệt thự bình thường của Montardie này thực chất cũng là cứ điểm của bọn sói. Vậy nên, phía sâu trong — khu vực mà người ngoài không thể tiếp cận — có đặt một thiết bị liên lạc ngầm.
Thông qua nó, hắn có thể liên lạc với các thành viên được cài cắm ở dinh thự Montardie.
Tút, tút-.
Tút tút… tút-.
Maxim vội vã nhấn nút, gõ tín hiệu.
[Trả lời gấp.]
Một phút, hai phút…
Hắn sốt ruột chờ đợi.
Nhưng rồi không có hồi đáp nào cả. Trước đó, ngay sau nửa đêm, hắn đã thử kiểm tra liên lạc một lần. Mọi thứ vẫn hoạt động bình thường. Cả hai bên đều phản hồi nhanh như chớp.
Ngay từ đầu, ‘nội dung cuộc liên lạc’ vốn chẳng còn ý nghĩa.
Điều quan trọng bây giờ là ‘liệu có còn liên lạc được không’.
Nghĩa là việc không nhận được phản hồi hiện tại có nghĩa là…
Nhiễu sóng đã bắt đầu, liên lạc bị cắt đứt, đồng nghĩa với việc kẻ địch đang ở rất gần.
Không chừng, chúng đã đột nhập vào dinh thự rồi cũng nên. Hắn đã bị cô lập.
Từng giây từng phút đều quý giá.
“Daisy.”
“…”
“Daisy?”
Khi hắn lay người vợ đang cuộn tròn lại, hàng mi dài của cô khẽ động đậy, rồi từ từ hé mở đôi mắt ngái ngủ.
“…Max, trời còn chưa sáng mà. Ngài vẫn chưa ngủ à?”
“Xin lỗi, Daisy. Em phải dậy ngay lập tức.”
Maxim đỡ Daisy — người vẫn đang mặc đồ ngủ — ngồi dậy rồi vội vã khoác chiếc khăn choàng lên người cô. Sau đó, hắn hấp tấp đẩy cô vào phía trong giá sách.
“Chuyện gì đang xảy ra thế ạ?”
“Không còn thời gian để giải thích dài dòng đâu. Nguy hiểm lắm. Em phải trốn đi ngay.”
“Ch-chờ đã….”
“Daisy, em tin ta chứ?”
Khi Daisy hoảng hốt nắm lấy tay hắn, Maxim nhìn thẳng vào mắt cô, như cầu khẩn.
“Là chồng em mà. Đương nhiên là em tin.”
“Giờ đang có chuyện gấp. Ta sẽ lo liệu mọi việc. Sẽ giải quyết thật nhanh rồi quay lại đón em. Nên em đừng lo lắng gì cả, cứ ở đây, không được ra ngoài, và chờ ta.”
“Ngài đột nhiên thế này, sao em có thể không lo được.”
Có thể cô cố không để lộ ra ngoài, nhưng Maxim đang căng thẳng chưa từng thấy. Một người đàn ông vốn chẳng bao giờ để lộ cảm xúc như hắn mà lại lộ rõ vẻ bồn chồn thế này — không lo mới là lạ.
“Ta sẽ quay lại ngay.”
“Không. Em đi cùng ngài.”
Daisy đứng chắn trước giá sách khi Maxim định đóng cánh cửa lại.
“Daisy. Làm ơn…”
Hắn đang lo lắng vì điều gì? Đôi tay hắn, đang van nài, lạnh lẽo bất thường.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Daisy đã đọc được sự bất an thoáng qua trên gương mặt chồng, và một lần nữa, cô đứng chắn trước hắn.
“Thật thất vọng. Max vẫn không tin em à?”
Daisy trợn mắt nhìn hắn, khiến hắn khựng lại.
“Ngài biết vì sao em từng muốn ly hôn không? Vì Max cứ tự quyết và tự mình giải quyết mọi chuyện đấy.”
“Lần này không phải vậy…”
“Không phải gì chứ.”
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, siết chặt tay hắn. Đôi tay nhỏ nhắn đó ghì lấy những ngón tay đang cứng đờ của hắn bằng tất cả sức mình.
“Em sẽ không buông tay đâu. Max, ngài đang run đấy.”
Có vẻ hắn đang run thật mà chẳng nhận ra.
Maxim von Waldeck là kẻ chẳng còn vướng bận gì với cuộc đời.
Sau khi mất Daisy, hắn không hề do dự mà bóp cò súng nhắm vào đầu. Dù bao lần cận kề cái chết ngoài chiến trường, hắn vẫn chỉ thản nhiên đối mặt. Vậy mà giờ đây, chỉ cần nghĩ đến việc có thể lại mất Daisy vì mình, hắn thấy hoảng loạn đến không thể chịu nổi.
Hắn đã quá chủ quan.
Dù luôn cho rằng mình đã phòng bị kỹ càng, nhưng rốt cuộc vẫn bỏ sót điều gì đó và để mọi chuyện thành ra thế này?
Tưởng rằng đã sắp tới đích, vậy mà chỉ vì sai lầm của hắn, lại một lần nữa đánh mất Daisy?
Ngay trước mắt mà không thể bảo vệ được em, hắn liệu có thể chịu nổi không?
Những mảnh suy nghĩ sắc nhọn như muốn cứa cổ hắn, bóp nghẹt từng hơi thở.
“…!”
Khi hắn bắt đầu thấy thở gấp, một hơi ấm bất ngờ áp lên ngực hắn. Và ngay sau đó, là ánh mắt kiên định của Daisy.
“Max, chúng ta là vợ chồng đúng không?”
“Phải, là vợ chồng.”
“Thím em từng nói thế này. Khi gặp khó khăn, vợ chồng là phải cùng nhau bàn bạc, cùng nhau vượt qua.”
Vợ chồng… Từ người vợ luôn miệng đòi ly hôn ấy, giờ lại cất lên hai chữ ấy.
Ngực hắn như muốn vỡ tung.
Trước ánh mắt như thể nhìn thấu nỗi sợ trong lòng hắn, Maxim như bị áp đảo, lặng người nhìn cô, hơi thở cũng khựng lại trong thoáng chốc.
“Max, em không muốn chạy trốn nữa đâu. Em ấy à… sau này khi gặp lại Reilly của chúng ta, em không muốn trở thành một người mẹ đáng xấu hổ.”
“…”
“Thế nên ngài cũng hãy tin em đi.”
Bàn tay đang nắm lấy tay hắn siết chặt hơn.
Là một cái nắm tay nhỏ nhắn nhưng đầy cương nghị.
Ấm áp như cơn gió xuân làm tan băng giá, mang lại sức sống mới.
“…Sẽ rất nguy hiểm đấy. Có thể em sẽ bị thương. Em thật sự ổn chứ?”
“Em còn nguy hiểm hơn ấy. Ngài quên nghề cũ của em rồi à?”
Daisy ngẩng đôi lông mày lên, trả lời một cách đầy khí thế.
Code name: Easy.
Sát thủ chủ lực của Clean.
Đó chính là quá khứ của Daisy von Waldeck. Năng lực của cô thì hắn chưa từng nghi ngờ.
Chỉ là… xuất thân của cô khiến hắn lo lắng. Bởi giờ đây cô phải đối đầu với những đồng đội cũ, tâm trí liệu có bị dao động không — đó mới là điều hắn trăn trở.
“Em làm được mà. Em sẽ không để Max một mình bước vào chỗ nguy hiểm. Em ổn, nên đừng tự mình lo nghĩ. Hãy nói với em đi.”
Daisy lại một lần nữa nhấn mạnh, đầy kiên định.
Maxim von Waldeck là người đàn ông chẳng biết sợ là gì trên đời.
Nhưng có một điều hắn không thể làm trái — chính là lời vợ mình, Daisy von Waldeck.
Cô đã nói: hãy tin em.
Rằng vợ chồng là phải cùng nhau vượt qua và chia sẻ.
Vậy thì việc hắn cứ tự suy đoán rồi giấu kín mọi chuyện cũng chỉ là sự ngạo mạn và độc đoán mà thôi.
Dù kết quả có ra sao, nhưng với cô, hắn phải thành thật.
Maxim khẽ thở ra một hơi, rồi từ tốn lên tiếng.
“Kẻ địch là tàn dư còn sót lại của Clean, và mục tiêu là Maxim von Waldeck cùng Daisy von Waldeck.”
“…”
“Là hai ta.”