[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 205

Chương 205
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Haa… haa…
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Easy vừa thở hổn hển vừa cắm đầu chạy trên con đường núi tăm tối. Tiếng thú hoang vọng lại từ xa, tiếng lá khô và đất đá vỡ vụn dưới bước chân dội vào tai cô như tiếng trống dồn dập.
Cô đã đến giới hạn. Đôi chân rã rời, hoa mắt.
Trong tầm mắt, thấp thoáng sau gáy của một cậu bé đen thẫm.
Cứ như sắp ngã đến nơi, thì một bàn tay chắc nịch bất ngờ đỡ lấy cơ thể cô, giữ cô không gục xuống.
“Muốn ta cõng không?”
Cậu bé Max hỏi. Dù chính cậu cũng đang mệt đến mức như muốn tan vỡ, vẫn hỏi cô có muốn được cõng không.
“Không sao. Em còn chạy được.”
Easy lắc đầu.
Phải rồi… đây chỉ là mơ thôi.
Một giấc mơ nữa, nơi hai đứa trẻ lại cùng nhau chạy trốn như xưa.
#Giấc mơ tỉnh táo (Lucid dream) 02
– Daisy
Khi còn nhỏ, bọn họ cứ thế mà chạy trốn trong vô thức, chẳng rõ lý do là gì.
Không biết kẻ thù là ai. Cũng chẳng biết thứ đang khiến mình sợ hãi là gì.
Chỉ biết nắm chặt tay Maxim như thể đó là chiếc dây thừng cuối cùng cứu rỗi cuộc đời, dù đôi chân rã rời vẫn cứ chạy, chạy mãi không ngừng.
Nỗi sợ nguyên sơ chiếm lấy toàn thân, khiến cô có cảm giác-
Rằng chỉ cần dừng lại là sẽ bị dòng nước dâng cao nuốt chửng, rồi chết ngạt mất.
“Ha… hức…!”
Thể lực cũng đã đến giới hạn. Khi Easy bắt đầu hoa mắt, trời đất quay cuồng thì đầu gối khụy xuống, bàn chân trượt mạnh, và cơ thể cô đổ nhào xuống trong chớp mắt.
“Easy!”
Giọng Maxim khi còn nhỏ vang lên đầy hoảng hốt.
Dưới chân không còn mặt đất nữa. Cô chỉ còn biết vùng vẫy trong khoảng không vô định không thấy được điểm kết thúc để giành giật lấy sự sống.
Bóng tối đen kịt há miệng đón cô, dập dềnh vẫy gọi như muốn nuốt trọn lấy thân thể.
Cơ thể dần dần bị bóng tối nuốt chửng…
Thế nhưng, Maxim nhỏ bé vẫn cố hết sức kéo cô lên. Khuôn mặt gần như sắp òa khóc đến nơi rồi.
Phải rồi, ngay từ nhỏ ngài ấy lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng lại rất hay khóc.
Còn em thì, từ bé đã luôn yếu lòng trước một người như ngài.
Như mọi khi, nếu có thể, em chỉ muốn ít nhất cũng cứu được ngài mà thôi.
“…Max.”
Easy khẽ gọi hắn.
“Chạy đi… ngài mau chạy đi.”
“Em đang nói gì vậy chứ.”
“Em… không được nữa rồi. Nên… làm ơn, ngài hãy đi đi.”
Đừng ngu ngốc mà không buông em ra… Rồi chính ngài cũng sẽ bị lôi vào vũng lầy này mất.
Ngài có thể buông tay. Thật đấy, như vậy cũng không sao cả.
Em sẽ không trách ngài đâu.
“Chịu đựng thêm chút nữa thôi. Ta sẽ cứu em lên ngay. Easy, chỉ một chút nữa…”
Maxim nghẹn giọng. Với sức lực của một đứa trẻ thì có lẽ là bất khả thi, thế nhưng hắn vẫn cố kéo cô lên đến khi gương mặt đỏ bừng vì gắng sức. Nhìn hắn như vậy khiến cô chỉ muốn buông tay.
Không sao đâu, Max. Chỉ là một giấc mơ thôi mà.
Đừng cố gắng quá mức. Cũng đừng đau buồn như thể sẽ mất đi tất cả.
Chỉ là khoảnh khắc tạm thời thôi.
Khi mở mắt ra, tỉnh hẳn khỏi cơn mộng mị này, ngài sẽ thấy cả hai vẫn đang ngủ ngon lành bên nhau.
Thế nên… buông tay đi. Buông cũng không sao đâu.
Cô muốn gọi hắn lại, muốn giữ hắn lại, nhưng giống như bị bóng đè, cổ họng chẳng thể phát ra một âm thanh nào.
Chỉ có tiếng hét tuyệt vọng của Maxim khi còn bé cứ ong ong bên tai “Không được! Tuyệt đối không được! Làm ơn… hãy sống!”
“Aaaaaa!!”
Tiếng gào khóc vang lên, và khuôn mặt non nớt của hắn ngày một xa dần.
Bị bóng tối nuốt chửng, vậy mà Daisy lại thấy lòng nhẹ nhõm.
Đây là mơ thôi.
Chỉ là một giấc mơ kỳ lạ, rồi sẽ tỉnh lại. Một giấc mơ kỳ lạ rồi sẽ tan biến nhanh chóng như chưa từng tồn tại.
Nhưng lạ thật. Maxim lại càng lúc càng tiến lại gần.
Rầm! Một tiếng động vang lên, cùng với ánh sáng lóe lên trước mắt.
Trong cái bóng tối tưởng chừng không đáy ấy, hóa ra vẫn có một điểm kết thúc. Trong khoảnh khắc ý thức lơ mơ, khi nghĩ cơ thể sắp chìm xuống tận cùng mặt đất, thì một bàn tay cứng như đá đã siết chặt lấy bàn tay run rẩy của cô.
Ngay khoảnh khắc ấy, Easy biết đó là tay của Maxim.
“Tại sao…”
Tại sao ngài lại theo em chứ. Em đã bảo ngài đi đi mà.
Cô muốn nói vậy. Nhưng giọng lại nghẹn lại.
“…Tất nhiên rồi.”
Maxim khi còn nhỏ khẽ cười.
“Vì ta là của em mà.”
Giọng nói trẻ con của hắn, cả ý thức mong manh mà cô còn giữ lại được, đều đang dần phai nhạt.
Tựa như màn đêm sẽ tan khi bình minh đến, có lẽ cô sắp tỉnh khỏi giấc mộng này.
Vừa rồi chắc chắn là cô đã nghĩ như thế.
Nhưng…
[Hôm nay, ngài lại gửi đến em một bó hoa hồng thật đẹp.]
Cùng với giai điệu quen thuộc, giọng của Maxim vang lên, trưởng thành và rõ ràng hơn.
[Say sưa trong hương hoa ấy, em đã mơ một giấc mộng ngọt ngào.]
Rõ ràng đây là giọng của hắn khi đã trưởng thành.
“Easy…?”
Hắn gọi tên cô, bằng giọng đầy trìu mến.
Giọng nói ấy tha thiết đến mức như đang chờ đợi một lời hồi đáp.
“Không… Gọi, gọi bác sĩ mau…”
Cô muốn nói rằng mình ổn, nhưng không thể cử động được. Cơ thể vô lực, đến cả một âm thanh nhỏ cũng không phát ra nổi.
Giống như đang chết đi khi vẫn còn mở mắt.
“…Lạ quá. Đừng đùa nữa mà. Chuyện này… vô lý quá.”
Là mơ thôi, Maxim.
Chỉ là một giấc mơ mà thôi.
“Easy, làm ơn… Easy… Tỉnh dậy đi. Easy… Là ta sai rồi. Làm ơn tỉnh lại đi…”
Easy muốn nói với hắn như thế, khi nghe giọng hắn run rẩy.
Muốn lắm, nhưng chẳng thể làm được gì.
Chắc trong giấc mơ này, cô đã chết thật rồi.
“Aaaa! Hức… hức… Easy! Đừng chết một mình. Đừng bỏ ta lại rồi đi một mình như vậy. Làm ơn… Làm ơn…”
Cuối cùng, hắn bật khóc. Vừa khóc, vừa ra sức hô hấp nhân tạo cho cô, như thể muốn trao hơi thở của mình để giữ cô sống lại. Nhưng càng như thế, lồng ngực Easy lại càng nặng nề hơn.
“Chết tiệt… Ta lại mất em rồi…”
Hắn lẩm bẩm như tự giễu.
Phải làm sao đây? Easy chết rồi. Làm sao bây giờ ư… thì chỉ còn một cách thôi…
“Ta sẽ đi theo em.”
Ngay sau câu nói ngây dại ấy, đoàng-! Một tiếng súng đơn độc vang lên.
Cùng lúc đó, Daisy choàng tỉnh khỏi giấc mơ.
#Eden, just two of us (Eden, chỉ hai ta thôi)
Khi mở mắt ra, nước mắt đã nhòe cả mi, tầm nhìn mờ mịt không rõ.
“Em tỉnh rồi à?”
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lau khóe mắt ướt đẫm của cô, phảng phất mùi thơm dịu nhẹ của xà phòng. Cảm giác mềm mại của chăn gối bao phủ khắp người, gương mặt hắn lờ mờ hiện lên trước mắt như một điều hiển nhiên.
“Easy.”
Giọng hắn dịu dàng gọi tên cô bằng cái tên thân mật.
Đấy thấy chưa, mọi chuyện lúc nãy chỉ là một giấc mơ thôi mà.
Daisy không đáp lời, chỉ rúc vào lòng hắn như một đứa trẻ.
“…Em còn sống. Thật may quá.”
Làn da hắn áp vào cô, mang theo hơi ấm.
Thình… thịch… thình…
Tiếng tim hắn vang rõ bên tai. Nhịp thở trầm thấp, lồng ngực phập phồng, tất cả đều chứng minh Maxim đang sống, đang thật sự ở đây.
Nghe thấy tiếng tim đó, Daisy mới thực sự thấy an lòng.
“Chuyện gì thế?”
“Là trong mơ… Mỗi lần em chết, ngài cũng đều chết theo. Nên là…”
“…”
“Em… buồn đến mức phát sợ.”
Giọng cô nghẹn lại giữa chừng, phải ngừng một lúc mới lấy lại hơi thở.
Maxim không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay ôm lấy Daisy.
“Đừng lo. Chỉ là mơ thôi.”
Hắn vừa vuốt nhẹ tóc cô, vừa thì thầm như khắc sâu từng lời.
“Chỉ là một cơn ác mộng. Em đã tỉnh dậy rồi, nên không sao cả.”
“Thật vậy chứ?”
“Ừm. Người ta nói giấc mơ là ngược lại với hiện thực. Có lẽ sắp có chuyện tốt xảy ra cũng nên.”
Hắn chỉ mong Easy sẽ không bao giờ biết được.
Cái nỗi đau tột cùng như có ai xé từng thớ thịt, khi chứng kiến người mình yêu ra đi ngay trước mắt, hắn mong cô mãi mãi không phải nếm trải.
Dù là trong mơ cũng đừng để cô phải chịu đựng điều đó. Hắn sẽ ôm lấy tất cả một mình.
Maxim đã luôn cầu mong như vậy.
“Em… em đã gặp Maxim lúc còn bé, trong mơ.”
“Vậy à? Thế cậu ta thế nào?”
“Y chang bây giờ.”
Daisy mỉm cười khúc khích khi đang rúc trong lòng hắn, làm ngực hắn thấy nhột nhột.
“Lúc nào cũng bám theo em, giả vờ mạnh mẽ nhưng thực ra chỉ là đứa nhõng nhẽo, hay khóc thôi.”
“Đúng là mơ mộng vớ vẩn.”
Tốt hơn là đừng biết. Dù cô có nghe, cũng sẽ chẳng tin đâu.
Rằng bọn họ từng gặp nhau rồi chia xa từ thuở nhỏ. Rằng còn có những ký ức đau đớn vượt qua cả một kiếp người.
Hắn sẽ giữ lại tất cả. Easy không cần phải biết. Em chỉ cần biết những điều tốt đẹp, ghi nhớ những kỷ niệm đẹp đẽ là đủ rồi.
“Đó, ta đã nói rồi mà. Giấc mơ luôn trái ngược với hiện thực.”
Maxim đặt một nụ hôn dài lên đỉnh đầu Daisy.
“Dậy đi. Chúng ta ra ngoài chơi một chút.”
“Bây giờ ạ? Trời vẫn còn tối mà.”
“Ừm, ngay bây giờ.”
Đòi đi chơi từ sáng sớm thế này… Dù hắn đã nói vài hôm trước là muốn đi đâu đó, nhưng đến tận lúc đi ngủ vẫn chưa nhắc lại gì, nên chuyện này có hơi đột ngột.
“Nhưng em có hẹn rồi…”
“Hẹn với ai?”
“Ba ngày nữa… với bạn thôi ạ.”
Dù nói thật, cô vẫn lưỡng lự.
Vì đó là cuộc hẹn với Rose nên cô chỉ mong hắn đừng hỏi thêm.
“Không sao đâu. Chúng ta chỉ đi một đêm rồi về. Trước giờ hẹn em sẽ kịp quay lại.”
May thay, Maxim không hỏi gì thêm nữa.
Chỉ đi một đêm thì chắc vẫn giữ được lời hứa với Rose. Nhưng có lẽ do ảnh hưởng từ giấc mơ về Maxim đau khổ, cô vẫn thấy bất an trong lòng.
“Liệu có ổn không ạ? Chắc vì ác mộng nên em cứ thấy lo lo.”
“Không sao đâu.”
Dù câu hỏi có phần ngốc nghếch.
Hắn vẫn trả lời chắc nịch như thường lệ.
“Đừng lo. Ta sẽ luôn ở bên em, Easy.”
* * *
Giữa đêm khuya, khi kim đồng hồ đã vượt qua nửa đêm. Một đêm tối đến mức như chẳng còn bóng đổ.
Căn cứ ẩn sâu trong vùng núi Belgrade – sào huyệt của Clean – bị sương mù đêm đặc quánh bao trùm.
Đoàng-!
Đoàng, đoàng-!
Lũ sói – như những cái bóng – bất ngờ tập kích nơi đó, và giữa bóng tối đặc quánh như mực, vài loạt súng vang lên.
Chúng là những kẻ có thực lực. Bất kể mục tiêu là ai, kết cục cũng như nhau. Như mọi khi, kháng cự diễn ra chớp nhoáng, và chiến thắng hoàn toàn thuộc về bọn chúng.
Tất cả sinh vật bên trong căn cứ – dù chỉ là một con kiến – cũng bị tiễn xuống suối vàng.
Việc’thanh lý’ nơi này chính thức hoàn tất. Ít nhất là trên bề mặt, trông có vẻ như vậy.
Nhưng…
Có điều gì đó không ổn.
“Đội trưởng.”
Một thuộc hạ thì thầm vào tai cấp trên với vẻ dè chừng.
“Số người bị hạ không tới năm mươi. Và… không có Lucas Therese trong đó.”
Khoảnh khắc im lặng lướt qua.
Đội trưởng từ từ ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt cứng rắn xuất hiện một vết nứt mờ.
“Cái gì cơ?”
Thông tin chắc chắn đã bị rò rỉ.
Ai đó đã ra tay trước một bước.
“Rút lui ngay. Maxim đang gặp nguy hiểm.”