[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 204

Chương 204
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Tái hợp à.”
Bá tước Therese bật cười mỉa mai.
“Nghe lãng mạn thật nhỉ.”
Ông ta lẩm bẩm, còn Rose thì chỉ cúi đầu, không đáp.
Rốt cuộc thì con cái cũng sẽ giống mẹ nó. Và vì giống nên sẽ lặp lại chính sai lầm của mẹ.
Mù quáng vì tình yêu đến mức phản bội cả lý tưởng của mình.
Chứ nếu không phải thế, Maxim von Waldeck đã không thể phá hủy Clean một cách triệt để như thể đã biết trước mọi chuyện.
Không chỉ phản bội đại nghĩa, mà còn dám đánh cược cả mạng sống của mình.
May cho là đối phương không phải người tỉnh táo. Nếu không, Easy có lẽ đã phải chết một cái chết vô nghĩa.
Yêu đến mức nào thì mới thành ra thế này?
Bao năm trôi qua vẫn không thể quên, thậm chí chấp nhận ôm lấy rủi ro để bảo vệ?
Cũng phải thôi. Từ cái thuở thơ ấu xa xôi, Max đã luôn mù quáng nghe theo mọi lời của Easy.
Chính vì vậy, ông ta đã mất cả một năm để tìm ra cô – người đang sống ẩn trong tu viện – rồi đưa cô vào chiến dịch.
Tình yêu mù quáng ấy, giờ sẽ trở thành thứ thuốc độc chí mạng với hắn.
Vì lần này, họ sẽ dùng người con gái mà hắn không bao giờ có thể chối từ làm mồi nhử.
“Đã hẹn gặp Easy chưa?”
“Rồi ạ. Như ngài dặn, ba ngày nữa.”
“Vậy là không còn bao lâu nữa thật.”
Mục tiêu rất rõ ràng.
Bắt cóc Easy, dùng cô làm con tin để dụ Maxim von Waldeck bước vào bẫy.
Xử lý kẻ phản bội và mục tiêu chỉ trong một đòn, đó là kế hoạch của Bá tước Therese. Dù tính toán có hoàn hảo đến đâu, biến số lớn nhất… vẫn luôn là con người.
“Rose, cô không thấy gì sao?”
“Ý ngài là gì, thưa ông chủ?”
Khi thấy ông ta nhìn mình chăm chú rồi buông câu hỏi, Rose khẽ giật mình đáp lại.
“Cô từng thân với Easy mà. Biết là vì nhiệm vụ, nhưng đối xử với cô ta thế này… không thấy gì à?”
Hai năm trước, mối quan hệ giữa Rose và Easy thân thiết hơn hẳn dự đoán của Bá tước Therese.
Ông ta vẫn nhớ rõ – vào phút cuối, Rose còn to tiếng bảo vệ Easy trước mặt ông ta.
Đó cũng là lý do vì sao ông ta chưa từng hoàn toàn tin tưởng Rose.
Nhưng để dụ được Easy, thì không ai thích hợp hơn Rose.
Nói cách khác, quân bài này… vứt thì tiếc.
Vì vậy ông ta mới tạm thời lợi dụng. Nhưng với một nhiệm vụ quan trọng như thế, vẫn nên xác nhận một lần.
“…Có một thời như thế thật.”
Rose trầm ngâm, suy nghĩ giây lát rồi mới chậm rãi lên tiếng.
“Nhưng chính Easy đã phản bội tôi trước.”
“Easy á?”
“Vâng. Cô ta chắc đã tiết lộ thân phận của tôi cho hắn rồi. Nếu không thì chuyện hôm đó sao giải thích nổi. Ngài cũng biết mà.”
Quả thật, nếu không có kẻ phản bội, tình huống hôm đó không tài nào xảy ra được.
Mà nếu nói kẻ phản bội là Easy… thì Bá tước Therese cũng chẳng có lý do để phủ nhận.
“Nhờ vậy mà tôi suýt chết. Phải trốn thoát mới sống được. Ai biết được… cái chết đột ngột của Noah, biết đâu cũng do Easy mà ra.”
“Cô đã chịu nhiều tổn thương rồi.”
“Tôi từng coi Easy như chị em ruột…”
Rose nói nhỏ, ánh mắt trĩu xuống.
“Nhưng rồi cô ta lại vì đàn ông mà phản bội đồng đội. Mỗi khi nghĩ tới chuyện đó, tôi chỉ muốn nghiến răng trả thù.”
…Trả thù, ha.
Ừ thì, có động cơ nào rõ ràng hơn thế.
Bá tước Therese nhìn Rose, trong mắt lóe lên một tia hứng thú.
“Với kẻ phản bội thì chỉ có một cách xử lý, đó là xử tử. Cô biết mà, đúng không?”
“Tôi biết, thưa ngài.”
“Rose, cô phải cố thêm một chút nữa.”
Bá tước Therese vỗ nhẹ cả hai vai Rose như một lời động viên.
“Lần này, vai trò của cô là quan trọng nhất.”
Ông ta đưa cho Rose một chiếc túi nhỏ.
Bên trong là một đôi bông tai hình ngọc trai, thứ có thể tự sát bằng cách nuốt vào trong trường hợp khẩn cấp.
“Chỉ cần bị nghi ngờ là coi như xong, tuyệt đối đừng để bị phát hiện.”
Rose siết chặt đôi bông tai trong tay.
“Tôi sẽ ghi nhớ, thưa ngài.”
* * *
Rạng sáng mờ sương. Thư phòng dành cho khách tại Montardie.
“Đã xác định được nơi ẩn náu của tàn dư rồi ạ.”
Người phụ tá chỉ tay vào bản đồ đang trải ra trước mặt Maxim.
“Chỗ này. Có vẻ chúng đang ẩn náu trong vùng núi Belgrade.”
“Đúng như ta nghĩ.”
Belgrade chỉ cách Marcerie không xa. Địa thế hiểm trở, đúng là nơi lý tưởng để tàn dư lẩn trốn.
“Quân số?”
“Ước chừng khoảng 80 tên.”
“Lũ chuột bọ này… sống sót được cũng nhiều nhỉ.”
Nghe báo cáo xong, Maxim lật giở tài liệu, lầm bầm một câu.
Lý do duy nhất hắn đến Marcerie này, là để đưa Easy trở về.
Easy đã lựa chọn quay lại với thân phận Daisy von Waldeck.
Nhưng việc đó chưa phải là kết thúc.
Giờ là lúc loại bỏ triệt để những mối nguy còn sót lại, để củng cố vững chắc địa vị của cô.
Hắn sẽ tiêu diệt hoàn toàn Clean.
Maxim cố tình chỉ để lộ lịch trình tại thủ đô Egonia ra ngoài báo chí, còn mọi hành động ở Marcerie đều được giữ kín.
Nếu lấy danh nghĩa dẹp loạn Clean mà điều động quân đội Antica, thì trong quá trình xin hỗ trợ từ Egonia sẽ dễ phát sinh rắc rối.
Và trong lúc đó, lũ chuột kia sẽ đánh hơi được và lại chui rúc vào hang.
Vì thế, lần này Maxim không mang theo bất kỳ vệ binh nào, chỉ có một mình phụ tá đi cùng.
“Ngày hành động đã chốt chưa?”
“Rồi ạ. Nửa đêm hai ngày nữa.”
Đối với Clean, kẻ phản bội chỉ có một kết cục – bị xử tử.
Ngay cả khi đã xác định được vị trí của Easy, chúng vẫn chưa ra tay là bởi… cô chỉ là một con mồi. Mồi để dụ mục tiêu lọt bẫy, thế thôi.
Maxim đã sớm đoán được điều đó.
Vậy thì chỉ còn một cách, đó là ra tay trước khi chúng kịp động binh.
“‘Lũ Sói’ cũng đã sẵn sàng rồi ạ.”
“Phải thôi. Chỉ cần có tiền là việc gì chúng cũng làm. Dù sao, ta cũng từng như thế.”
‘Lũ Sói’ – nhóm lính đánh thuê khét tiếng khắp lục địa – chính là tổ chức mà Maxim từng gia nhập trước khi đầu quân cho quân đội Antica.
Hắn không định kéo theo quân đội chính quy, mà chọn dùng đội lính đánh thuê ấy như một vũ khí bí mật để tiêu diệt tàn dư cách mạng.
Chúng là dân chuyên nghiệp – một khi đã nhận nhiệm vụ thì nhất định sẽ hoàn thành bằng mọi giá.
Trong địa hình hiểm trở như Belgrade, so với quân chính quy, lính đánh thuê với kinh nghiệm chiến đấu đặc biệt mới là lực lượng hiệu quả nhất.
“Thế còn Bệ hạ?”
“Ý ngươi là ta sẽ nói gì à?”
“Vâng.”
“Thì… bảo là đến nơi hẻo lánh nghỉ ngơi vài hôm chứ sao.”
Trước một chiến dịch quan trọng, Maxim chẳng có vẻ gì là căng thẳng.
So với lúc bồn chồn không biết mặc đồ gì khi đến tiệm hoa tìm vợ, không biết nên vuốt tóc ngược như thường lệ hay để xõa xuống… thì đúng là hoàn toàn trái ngược.
“Được rồi, ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Người phụ tá rời khỏi phòng. Maxim lại cầm bản báo cáo xem lần cuối, sau đó châm lửa đốt tài liệu. Rồi hắn lấy một điếu xì gà trong hộp, châm lửa, rít một hơi, và lặng lẽ ngắm nhìn chiếc mặt dây chuyền chứa bức chân dung của Easy.
Lúc này, chắc em vẫn đang ngủ say trong lòng giường… không hề hay biết gì cả.
Dù vừa mới ở bên nhau, đang ở cùng một dinh thự… vậy mà chỉ một khoảnh khắc rời xa cũng khiến hắn tiếc nuối.
Hắn lại lấy bức chân dung ra ngắm.
Ngay cả chính hắn cũng thấy bản thân mình thật… nghiện ngập đến đáng sợ.
“Giờ thì thực sự kết thúc rồi, Easy.”
Cảm giác như vừa đi hết một đường hầm dài tăm tối.
Hắn cứ thế bước theo tia sáng lờ mờ ở tận cùng xa xôi.
Chẳng biết hành trình sẽ dài đến đâu, chẳng biết bao giờ mới chạm đến ánh sáng mang tên em… Chỉ thấy mịt mù và tuyệt vọng.
Thế mà giờ đây, bóng tối đã dần tan biến, còn ánh sáng trước mắt thì ngày một rõ ràng hơn.
Đó là dấu hiệu, rằng hồi kết đang đến gần.
“Vui vẻ với Easy lắm à?”
Trong tiền kiếp đầu tiên.
Giọng của Lucas Therese – dù đã bị tra tấn vẫn cười cợt – vẫn còn vang lên rõ mồn một.
Một cách trớ trêu, Maxim lại cảm thấy biết ơn Lucas Therese. Vì nhờ ông ta… hắn mới gặp được Easy.
“Ngươi thừa nhận đi. Dù là khi đó hay bây giờ, chỉ cần dính tới Easy là đầu óc ngươi chẳng tỉnh táo nổi nữa rồi.”
Nếu nghĩ kỹ thì, cô bé Easy năm xưa, và Easy của hiện tại.
Cả hai lần gặp gỡ đều có bóng dáng của Bá tước Therese phía sau.
Lucas Therese đã giết cha mẹ của Maxim von Waldeck, nhưng đồng thời… ông ta cũng mang đến cho hắn một Easy.
Dù mất đi đấng sinh thành, nhưng Maxim lại biết ơn vì mình có được cô.
“Ngươi không hiểu à? Easy ngu ngốc như vậy là vì muốn cứu ngươi đấy.”
Một sự thật tàn nhẫn mà hắn sẽ chẳng bao giờ biết được nếu không được Lucas nói ra.
Hắn vừa chịu nhục nhã không thể xóa nhòa, lại vừa mang ơn không thể chối từ.
Một mối nhân duyên kỳ quái đến lạ thường.
Vì thế, Maxim quyết định sẽ tặng cho ông ta một cái kết hoàn hảo, xứng đáng với tất cả.
Hắn siết lấy bức chân dung trong hai tay, thì thầm như đang cầu nguyện.
“Ta….”
Phải, có lẽ là ta, kẻ không nên, kẻ không dám.
“Lần này nhất định sẽ bảo vệ được em. Bằng mọi giá. Dù có chuyện gì xảy ra.”
Hắn đã nghĩ đi nghĩ lại.
Bao kiếp người, vô số cái chết, vô vàn thời gian trôi qua… Có lẽ Thượng đế không ban cô cho hắn là vì hắn chưa từng tin vào Ngài.
Không tin, vậy mà lại tha thiết mong cầu.
Có lẽ vì thế mà Thượng đế nổi giận, và chỉ ban cho hắn toàn những thử thách cay nghiệt.
Mà… có lẽ giờ cũng vẫn vậy.
Giờ thì hắn tin rồi. Không, là bắt buộc phải tin.
Dù là như thế, lý do duy nhất cho đức tin ấy.
Chỉ có một, là vì Easy.
Là để bảo vệ em. Và cuối cùng… là để có được em.
Thứ ta tôn thờ, từ đầu đến cuối, chỉ có em – Easy. Chỉ mình em mà thôi.