[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 203

Chương 203
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Tại một quán trọ nhỏ ở con hẻm, Daisy đang đối diện với một gương mặt thân quen.
“Lâu không gặp, trông mặt mày cô tươi tắn hơn nhiều đấy?”
Rose nhìn chằm chằm vào mặt Daisy, nheo mắt hỏi.
“Chúng ta mới gặp nhau cách đây không lâu mà. Đã thay đổi rồi sao?”
“Ừ. Hình như mũm mĩm hơn, mặt cũng rạng rỡ. Sao thế, chẳng lẽ cô trúng xổ số mà không ai biết sao?”
Đúng như dự đoán, cô chưa nói gì cả nhưng Rose đã nhận ra sự khác lạ.
Người khác thì không biết, nhưng Daisy nghĩ sẽ không thể qua mắt được Rose.
Sau khi gặp lại Rose, Daisy đã thuê phòng trọ này cho cô ta, vì Rose lúc đó không có tiền cũng không có chỗ ở. Thời gian qua, vì bận rộn với chuyện của Maxim, lại bị hắn bám theo mỗi khi ra ngoài, nên cô không ghé thăm được. Nhưng hôm nay, cô phải gặp Rose.
Từ khi quyết định ở lại với Maxim, Daisy đã suy nghĩ rất nhiều.
Việc trở lại Antica làm hoàng hậu và đối mặt tương lai là một vấn đề, nhưng điều khiến cô lo lắng nhất lại là Rose.
Từ lâu họ đã thân thiết với nhau như chị em ruột. Lúc đó cô đã rủ Rose cùng bỏ trốn nhưng cuối cùng lại không thể đi cùng, và sự hối tiếc đó vẫn còn đọng lại trong lòng cô.
Vậy mà Rose vẫn tìm đến cô dù đã muộn. Vì vậy, Daisy rất muốn ở bên Rose, nhưng…
Rose là thành viên của quân cách mạng, đã bị Maxim bắt rồi trốn thoát, nên cô ta là một người hoàn toàn không thể hòa hợp với hắn.
Cô từng nghĩ mình sẽ thẳng thắn với Maxim, người từng nói sẽ yêu những gì cô yêu, để đưa Rose theo. Nhưng đó không phải việc đơn giản.
Quan trọng nhất là cô không thể đảm bảo an toàn cho Rose. Maxim là người chỉ hành động vì gia đình, nên dù cô có cầu xin thế nào đi chăng nữa, nếu Rose trở thành mối họa, hắn sẽ không tha mạng cho cô ta. Daisy thấy việc cô tùy tiện nói ra có thể sẽ khiến Rose gặp nguy hiểm.
Giữ cả hai người mình yêu thương bên cạnh có lẽ là một tham vọng viển vông.
Một khi thân phận của Rose đã bị lộ, dù có cùng quay trở lại Antica thì họ cũng không thể sống như trước đây được nữa.
Vậy thì, cô muốn Rose được tự do, sống an toàn và thoải mái hơn.
Không biết có phải là cái cớ hay không.
Cô muốn Rose được tự do, sống cuộc đời mình muốn mà không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Nếu họ cùng đến cung điện Antica, cô ta sẽ không thể làm được điều đó.
“…”
Nên nói từ đâu đây?
Phải nói thôi. Nhưng nghĩ đến những lời cần nói, lòng cô lại nặng trĩu, không thể thốt nên lời.
“Đừng giấu tôi nữa, khai thật đi.”
“Hả?”
“Easy, cô có chuyện muốn nói với tôi đúng không?”
Khi cô đang đắn đo thì Rose lại là người lên tiếng trước, điều đó khiến Daisy thấy biết ơn vô cùng.
Daisy ngập ngừng một lúc rồi chậm rãi nói.
“Rose, tôi… tôi không giữ được lời hứa cùng sống với cô.”
“…”
Trước lời thú nhận đầy bất ngờ của cô, Rose chậm rãi chớp mắt rồi lặng lẽ lắng nghe.
“Xin lỗi cô, Rose.”
Daisy cúi đầu trước Rose.
Dù muộn hơn rất nhiều so với dự kiến, cô đã nghĩ rằng bây giờ họ có thể thực hiện lời hứa sống cùng nhau.
Nhưng bây giờ, cô lại đơn phương phá vỡ lời hứa, cô xấu hổ và thấy có lỗi đến mức không thể ngẩng đầu lên được.
“Đồ phản bội, tôi biết ngay mà.”
“Cái gì cơ?”
Rose bật cười. Đôi mắt Daisy mở to đầy ngạc nhiên.
“Lúc nào cũng mắng tôi mê trai, nhưng cuối cùng người điên vì đàn ông không phải tôi mà là cô mới đúng.”
“…Cô đã biết rồi sao?”
“Ừ.”
Hóa ra Rose đã biết.
“Lần trước tôi đến tiệm hoa tìm cô rồi thấy tên đó, tim tôi đã suýt rớt ra ngoài luôn đấy. Tôi tưởng mình tổn thọ thêm chục năm rồi, trời ạ.”
Khi Maxim đến tiệm mua hoa cho Daisy, Rose đã vô tình thấy hắn.
Gặp lại kẻ thù ở một nước xa lạ, nơi họ không có bất kì mối liên hệ nào với nhau, Rose tất nhiên sẽ rất hoảng hốt.
Nhìn vào mắt Rose, Daisy bình tĩnh nói thêm.
“Tôi biết việc chia tay với cô rất buồn, và tôi cũng là một kẻ tồi. Nhưng ngài ấy đã nói không thể sống thiếu tôi.”
Phải thành thật thôi.
Cô biết dù sao mình không thể giấu được.
Rose giống như một người chị em với cô. Dù có cãi vã, họ cũng sẽ nhanh chóng làm hòa rồi lại nương tựa vào nhau. Dù không thế thì cô cũng không muốn nói dối Rose.
Với người khác thì không biết, nhưng với Rose, cô muốn thành thật nhất có thể.
“…Không, tôi nghĩ tôi mới là người không sống nổi nếu không có ngài ấy.”
“…”
“Thật sự xin lỗi cô, Rose.”
Vừa xấu hổ vừa thấy áy náy, Daisy cụp mắt xuống, không khí giữa họ chìm vào im lặng.
“Đồ phản bội.”
Rose lên tiếng trước.
Ừ, đúng vậy. Phản bội.
Cô không định chối.
“Xin lỗi.”
Daisy chỉ biết xin lỗi, nên càng thấy áy náy hơn.
“Được rồi. Tôi hỏi một câu thôi.”
“Ừm.”
“Vậy cô có hạnh phúc không?”
Một câu hỏi rất trọng tâm. Daisy trả lời một cách rõ ràng.
Không chút do dự.
“Có, tôi rất hạnh phúc.”
Khuôn mặt cứng đờ của Rose cũng dịu đi trước câu trả lời của Easy.
“Đồ tồi. Được rồi, cô nói cô hạnh phúc thì biết làm sao bây giờ.”
Rose thở phào, nắm chặt lấy tay Daisy đang ngồi đối diện bên bàn.
“Phản bội tôi thì phải sống tốt vào đấy. Phải sinh con rồi hạnh phúc mãi về sau. Đừng có mà gây lộn rồi đòi ly hôn nữa đấy.”
“…”
Daisy không nói nên lời, Rose càng siết chặt tay cô hơn.
“Này, cô biết thứ gì là xấu xí nhất trên đời không?”
“Là gì?”
“Là một đồ tồi mà lại giả vờ áy náy rồi khóc sướt mướt đấy.”
Tay cô ta xoa lên khớp tay Daisy, cảm giác ấm áp hơn bao giờ hết.
“Nếu đã là đồ chó má thì phải đường đường chính chính, thành đồ chó má đi, con khốn này.”
“…Cảm ơn cô.”
Miệng nói lời cay nghiệt, nhưng lại rất chân thành, sống mũi Daisy cay xè. Họ nắm tay nhau, im lặng một hồi lâu.
“À, Rose này, tôi có thứ cho cô đấy.”
“Gì thế?”
“Chờ một chút.”
Daisy lục lọi trong túi xách rồi đưa cho Rose một món đồ.
Là phong bì đựng tiền.
“Chẳng có bao nhiêu đâu, nhưng đây là số tiền tôi đã để dành, tiền lương, và… chút tiền lén lấy của chồng.”
“À, ý cô là cầm chỗ tiền này rồi mau biến đi à?”
“Ừ, tạm thời chỉ có thế thôi.”
Rose mở to mắt khi mở phong bì và liếc nhìn số tiền, tự hỏi liệu chỗ này có quá nhiều so với tưởng tượng của cô không.
“Nếu cần thêm tiền thì cứ đến đây đe dọa tôi. Tôi sẽ moi ra hết cho cô.”
“Đồ điên.”
Hóa ra là một con ngố chính hiệu.
Dù lẩm bẩm, nhưng Rose vẫn không giấu được nụ cười trên môi, bỏ phong bì vào trong ngực.
“Làm bạn với một con điên dại trai cũng tốt thật đấy. Cứ đe dọa là có tiền, đúng không?”
“Ừ, đúng rồi.”
“Cô đã cho thì tôi không từ chối đâu.”
Daisy gật đầu với vẻ mặt xúc động.
“Rose.”
“Sao?”
“Tôi ôm cô một cái được không?”
“Con điên này nói gì thế. Nổi da gà quá.”
Rose nhăn mặt, nhưng không trốn tránh cái ôm của Daisy.
“Ôm nhanh đi. Bình thường tôi không làm mấy trò này với con gái đâu. Nhưng nhận tiền rồi nên chịu thôi.”
“Cảm ơn cô, Rose.”
Daisy ôm chặt lấy Rose.
Có lẽ đây là lần cuối cùng họ gặp nhau. Cô chợt thấy nghẹn ngào.
“…Rose à.”
“Nghe đây, đừng có ngập ngừng nữa, con khốn này.”
“Tôi mong cô được sống vui vẻ, làm những gì mình muốn. Thật lòng đấy.”
Nghe giọng nói như đang kìm nén tiếng nức nở của Daisy, Rose bất giác bật cười.
“Cô cũng vậy.”
Lần này, là Rose ôm chặt Daisy.
“Nếu tên đó làm cô buồn, tôi sẽ bí mật giết hắn rồi chúng ta sẽ sống cùng nhau.”
“Thật không?”
Daisy cũng bật cười.
Mặt cô đang cười nhưng nước mắt lại lưng tròng, tầm nhìn phía trước nhoè đi.
“Khóc lóc cái gì? Bộ cô là con nít hả?”
Rose vừa cằn nhằn vừa lau nước mắt cho Daisy, tỉ mỉ quan sát gương mặt cô.
Tầm nhìn trở lại rõ ràng, Daisy nhìn thấy Rose cũng đang cố nén khóc.
“Cô có chấp nhận một kẻ phản bội như tôi không?”
“Có, lần này tôi cho cô một cơ hội đấy. Nhận tiền rồi thì phải làm cho đáng chứ.”
Nghe Rose nói sẽ cho một cơ hội, Daisy cảm thấy an tâm hơn một chút.
“Khi nào thì cô rời khỏi đây?”
“Sớm thôi. Tôi cũng chưa biết chính xác khi nào.”
“Đồ tàn nhẫn. Hôm nay không phải lần cuối đâu chứ? Trước khi đi, cô có thể ăn một bữa cuối cùng với tôi không?”
“Ừm, cái đó…”
“Một lần thôi.”
Không biết bao giờ họ mới có thể gặp lại nhau nữa.
Phải chia tay Rose thế này cũng khiến Daisy cảm thấy tiếc nuối.
Maxim đã nói sẽ cùng cô đi du lịch, nhưng hắn chưa xác nhận lịch trình, nên cô nghĩ mình có thể nói khéo để xin hắn chút thời gian.
“Ừ, tôi sẽ cố sắp xếp.”
* * *
Giữa căn cứ của tàn quân Clean, Bá tước Therese đang nói chuyện riêng với thuộc hạ của mình.
“Đã gặp Easy chưa?”
“Rồi, thưa ngài.”
“Thế nào rồi?”
Rose cúi đầu một cách đầy cung kính.
“Có vẻ như cô ta đã tái hợp với hắn rồi ạ.”