[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 202

Chương 202
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Daisy đã quyết định sống lại với thân phận Daisy von Waldeck.
Nhưng quyết định đó không phải là cái kết, mà chỉ là khởi đầu của một hành trình mới.
Việc ghé qua Marcerie để đón vợ là lịch trình không chính thức của Maxim von Waldeck, còn lịch trình chính thức của Quốc vương Antica là chuyến thăm đến thủ đô Egonia.
Lịch trình chính thức đầu tiên của Hoàng hậu Antica, Daisy von Waldeck, là đồng hành cùng chuyến thăm ấy.
Để chuẩn bị cho cô phù hợp với địa vị của mình, hắn đã cho gọi một boutique từ Montardie đến.
“Thế nào?”
Daisy vừa thay xong dạ phục, hỏi khẽ một câu thì hắn – đang ngồi vắt chân trên ghế sofa – ra hiệu bảo cô xoay một vòng.
“Đẹp lắm. Rất hợp với em, Easy.”
Hắn mỉm cười hài lòng khi ngắm dáng vẻ người vợ khoác trên mình bộ đồ mới.
“Ôi trời… em nghĩ thế này là đủ rồi mà…”
“Bộ tiếp theo.”
Dù cô đã thấm mệt, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Cô đã quên mất. Quên mất cảm giác mệt mỏi cỡ nào khi phải lột xác từ một dân thường thành một quý phu nhân. Cứ như thể cơn ác mộng ở Waldeck đang quay trở lại.
Đo số, thay đồ, thử phụ kiện, thử giày, đeo cái này, mặc cái kia… Toàn thân gần như kiệt sức.
Daisy thầm thấy hối hận vì lựa chọn của mình.
Trong lúc nhân viên chuẩn bị bộ đồ tiếp theo, cô nhăn mặt hỏi hắn.
“Đã chọn hơn mười bộ rồi mà. Còn cần thêm nữa sao?”
“Ừ. Đến thủ đô sẽ có nhiều sự kiện đấy.”
“Lúc đầu ngài nói khác mà. Ngài bảo chỉ vì em không có đồ nên mua vài bộ mặc tạm thôi mà.”
“Còn đứng đó làm gì? Bộ tiếp theo.”
Dù cô đang vùng vằng, hắn vẫn thản nhiên cho tiến hành tiếp.
Cô chợt nhớ ra, ở Antica cũng từng thế này. Hắn đã mua hết cả boutique cho cô.
“Đủ rồi. Nhiều quá rồi, ngài dừng lại đi.”
“Không.”
“Ngài nói vẫn giữ nguyên đồ đạc của em đấy thôi. Trong phòng còn đầy đồ, làm gì còn chỗ để!”
“Đó là đồ từ hai năm trước rồi còn gì.”
“…Vâng?”
“Em không biết giới thượng lưu đổi mốt nhanh thế nào à? Em yêu của ta mà đi sau thiên hạ thì sao được. Để ta cho người làm lại tủ quần áo to hơn, đừng lo.”
Cô cố gắng lý lẽ các kiểu, nhưng chẳng lời nào lọt tai hắn.
Nhân viên boutique và các hầu nữ xung quanh thì đều mang vẻ mặt ngưỡng mộ tình cảnh hiện tại.
Ừ thì… cũng phải. Với người ngoài, đây có thể là tình huống ai cũng mơ ước.
Nhưng… biết rõ tính hắn không biết điểm dừng, cô buộc phải lên tiếng ngăn cản.
“Thế ngài định mua đến bao giờ ạ?”
“Ta không biết. Cứ thử hết đã rồi quyết.”
“…”
Cũng đâu phải búp bê mà muốn thay gì thì thay chứ.
Tất cả mấy thứ đó, thật sao…?
Nhìn đống quần áo như núi trên mắc treo, mặt cô tái xanh.
Phải chi ly hôn luôn từ đầu… Làm Hoàng hậu gì chứ. Chắc bị trò dụ dỗ của hắn làm cho lú lẫn mất rồi.
Giờ thì không quay đầu được nữa.
…Hay là vẫn nên quay đầu? Nói thật, cảm xúc của cô cũng đang chao đảo dữ dội.
Tình yêu hắn dành cho cô quá dạt dào khiến trái tim cô đôi khi cũng không gánh nổi. Nhưng nghĩ đến tương lai, cô lại thấy sợ, thấy nặng nề và ân hận.
Cô yêu hắn, điều đó là thật. Nhưng hôn nhân là chuyện thực tế, không phải thứ có thể vượt qua chỉ với tình yêu. Tưởng tượng về tương lai trước mắt khiến cô chỉ thấy ngột ngạt và mỏi mệt.
“Ta nghĩ đến đây thì nên nghỉ một lát.”
Một lời mà cô mong còn hơn cả phép màu.
“Đem thứ ta chuẩn bị đến đi. Một tiếng nữa ta quay lại.”
Rốt cuộc ngài lại chuẩn bị cái gì nữa, định làm gì tiếp đây…?
Daisy chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ánh mắt cô chỉ biết dao động qua lại.
Theo lệnh của Maxim, nhân viên boutique nhanh chóng lui ra ngoài, các hầu nữ thì đồng loạt bắt tay vào việc bày biện bàn trà. Chẳng mấy chốc, bàn ăn đã được phủ đầy những chiếc bánh ngọt hấp dẫn, đủ loại được sắp xếp ngay ngắn.
“Xong rồi ạ.”
“Vậy chúc hai người có khoảng thời gian vui vẻ ạ.”
Khi các hầu nữ cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng, Maxim liếc nhìn chiếc đồng hồ quả quýt.
Hắn có vẻ đang kiểm tra đúng một tiếng đồng hồ.
“Cái này là gì vậy ạ?”
“Bữa xế.”
“Thôi được rồi. Ngài tưởng em là heo chắc? Mặc đầm thì phải ăn kiêng chứ. Với lại… vừa mới ăn xong mà…”
Daisy còn đang lầm bầm thì Maxim đã dùng nĩa cắt một góc bánh rồi đưa thẳng đến miệng cô. Mùi thơm ngọt ngào của lớp kem tươi tỏa ra khiến cô vô thức nuốt nước bọt đánh ực.
“Rồi rồi. Ta biết. Là ta sai hết. Nhưng vì thành ý của ta, thử một miếng thôi được không? Easy sẽ thích lắm đấy.”
“…”
“Hửm?”
Nói là ‘thử một miếng’ mà hắn đã kịp chạm kem lên môi cô rồi.
Nghĩ đến tương lai mịt mờ phía trước, thật lòng chẳng có tâm trạng ăn uống gì cả. Nhưng nhìn người đưa ra với cả tấm lòng, cô cũng chẳng thể từ chối nổi.
Miễn cưỡng cắn một miếng, đôi mắt của Daisy khẽ mở to.
“Ngon không?”
…Gật gật. Vị ngon đến mức khiến cô tự động gật đầu.
“May quá. Ta đã mua đủ loại ở quán cà phê mà Easy hay ghé tới.”
Hắn làm sao mà biết được quán cô hay đi ở nơi này?
Chắc chắn là đã lén tìm hiểu sau lưng. Nghĩ đến đó, cô có chút chột dạ và phật ý…
‘Mà, ngài ấy vốn luôn chuẩn bị kỹ lưỡng như thế. Nếu tò mò thì điều tra một chút cũng không quá đáng… chắc vậy.’
Vị kem tươi mềm mịn ngọt ngào cứ tan ra trong miệng, khiến nỗi bực bội trong lòng cô cũng dịu xuống. Như thể có ma thuật vậy.
“Em còn ăn thêm được không?”
Gật gật.
Daisy chẳng nói gì, chỉ gật đầu thật khẽ. Lần này Maxim xúc một miếng lớn hơn và đút cho cô.
“Nào, ‘A’ nào.”
Cô chẳng hề nhận ra kem đã dính quanh miệng mình. Cứ vừa nhai vừa líu ríu như một đứa bé, khiến Maxim bật cười vì quá đỗi dễ thương.
“Lần sau đói thì cứ nói thẳng là đói đi. Đừng cằn nhằn nữa.”
Lời hắn thì thầm bên tai khiến mặt cô bừng đỏ.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng ăn xong là tâm trạng cô dịu hẳn, không thể phủ nhận được.
Muốn cãi ngang rằng không phải vậy, nhưng lại thấy xấu hổ vì chính mình đã cư xử như đứa con nít. Cô đã quyết tâm sẽ thành thật hơn cơ mà.
“Vì… vì em vừa ăn nên không biết mình đói. Em xin lỗi…”
“Không sao cả. Không biết thì không biết chứ có gì đâu mà xin lỗi. Không sao đâu.”
Daisy cụp mắt xuống lí nhí, còn Maxim thì dịu dàng đáp lại.
“Đói là điều dễ hiểu. Mặc thử đồ một lúc là đói bụng ngay. Ta biết trước nên đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Hồi nãy rõ ràng vừa ăn trưa no nê mà vẫn đói được. Có vẻ thay quần áo cũng tiêu hao nhiều năng lượng thật, Daisy âm thầm đồng tình với hắn.
“Nếu đói thì nói đói, mệt thì nói mệt. Đừng cố chịu. Ta sẽ lo hết.”
“Nhưng mà… vì em mà ngài lại vướng thêm việc, chẳng phải rất phiền sao ạ.”
“Phiền cái gì mà phiền. Đừng nói mấy lời ngớ ngẩn thế.”
Maxim đặt chiếc nĩa xuống, lấy nguyên cả một miếng bánh đưa cho cô.
“Nào, lúc thấy lòng nặng nề thì cứ ăn thêm một miếng bánh đi.”
Bị hắn ép quá, Daisy lại cắn một miếng thật to. Nhìn cô ăn mà hắn trông hệt như một người chim mẹ đang đút mồi cho con, ánh mắt đầy tự hào và thỏa mãn.
“Còn gì quan trọng hơn Easy chứ. Ta sẽ chờ, sẽ cho em thời gian, sẽ chuẩn bị mọi thứ. Em chỉ cần tin ta và đi theo là được. Được không?”
“…Vâng.”
“Giảm cân làm gì chứ. Mới không gặp bao lâu mà đã gầy rộc đi, ta buồn muốn chết. Từ giờ ngày nào cũng sẽ chuẩn bị bánh tráng miệng, phải ăn hết đấy.”
Còn điều gì ngọt ngào hơn thế này nữa không?
Vị kem tươi vẫn còn đọng lại trong miệng, nhưng sao bằng được lời hắn – ngọt hơn bất kỳ món nào.
Trong lúc Daisy tiếp tục ăn bánh, Maxim ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân và bàn chân để cô thư giãn.
“À này, Max.”
“Ừm?”
“Trước khi rời đi… em muốn sắp xếp lại mọi thứ ở đây một chút. Còn tiệm hoa nữa… và vài người đã giúp đỡ em… Em muốn cảm ơn họ.”
“Được. Em thấy thoải mái là được.”
Mặc dù được cho phép một cách khá dễ dàng, nhưng vẻ mặt của Daisy vẫn cho thấy còn điều gì đó muốn nói.
“Nhưng mà, Max… ngài lại định theo em nữa à?”
“Là sao?”
“Nếu ngài ở gần, mọi người sẽ thấy áp lực lắm.”
“Thì kệ họ. Đó là chuyện của họ, không phải sao.”
Ấy chết. Lỡ lời mất rồi.
Daisy vội vã chỉnh lại cách nói theo kiểu mà ngài ấy sẽ dễ xiêu lòng hơn.
“Thật ra là… em cảm thấy không thoải mái ạ.”
“Vì sao? Vẫn còn chuyện gì chưa giải quyết với thằng ở tiệm hoa à?”
“…”
Vô lý hết sức.
Daisy nheo mắt nhìn hắn, còn Maxim thì trầm ngâm một lúc rồi khẽ gật đầu, lên tiếng.
“Được rồi. Vậy thì đi luôn vào ngày mai đi.”
“Ngày mai luôn ạ? Sao thế?”
Chẳng phải vẫn còn mấy ngày nữa mới khởi hành lên thủ đô sao?
“Đi chơi. Trước khi trở thành Hoàng hậu Antica, em phải cùng ta đi chơi một chuyến với tư cách là vợ ta đã.”
“Đi chơi…?”
“Ừm. Em từng nói là chưa từng được đi du lịch còn gì. Quên rồi à? Ta đã hứa sẽ đưa em đi mọi nơi.”
Đúng là Maxim – người luôn giữ lời hứa. Daisy thầm nghĩ, có lẽ tương lai phía trước dù có mịt mờ hay nặng nề đến đâu, nếu là bên cạnh người đàn ông này… thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng trước tiên, phải gặp được Rose đã. Cô đã quyết như vậy.
2 hôm rùi s khum có chap mới sốp ơiiiii
có liền nè
Shop chưa ra chap mới ạ?
hay quá hóng mỗi ngày lun á sốp ui 😫
có chap mới ch sốp
có chap ch sốp
sốp bổ sung rồi nha
nay có chap khôm sốp
cóa
có chap ch sốp ơiiii
Vui lòng tải lên các chương mới.
sốp dịch bộ love caution di sốpp
có link raw hoặc tên gốc không á, ib page gửi sốp check thử nha
sốp dịch truyện phểnike đi sốp~~~
Pherenike
sốp bị quá tải, đợi giãn giãn sốp xem xét nha người đẹp
Chưa có chap ms hả sốp
quả nay ngược nặng luon qua bay ơi
có chap mới ch sốp oii
có roài
nay có chap khum ạa
cóa
k thấy tội mấy chỉ thấy nwng th
lo cho đứa bé nghe tiếng nổ ma giật mk
chưa kịp dính răng t nx
lướt 10s:(
hóng cảnh 2 ng đạo tàn bụ ghe
ối chị ơi, bị đánh lỗi chương 138 với 139 hay là up thiếu vậy ạ?
đánh lộn số chương ní ơi
hay vl
Có chap 158 chx add ơi
có roài, có roài
ai giải thích giúp tui với, tức là lúc Easy làm việc ờ rạp hát rồi hai ng gặp nhau, Easy bắn Max đều là cảnh của quá khứ đúng không? kiểu tự nhiên đang là cảnh Easy mang thai bị nhốt lại trong phòng, ngược về thời thơ ấu rồi giờ đang tra tấn ông trùm tổ chức nên tui hơi loạn.
đúng òi bà ôi
Có chap 159 chx add ơi
ê nma tui thấy kiếp đầu ổng đối xử với chị tui v tui vẫn k ưng r đó
Loppy ơi dịch novel người hùng của ác nữ đi ạ
ê sao tui thấy chuyện ns bắt đầu nhạt dần á k bt ph tui thấy v khum nữa giờ chuyện ns hơi dễ đoán á với thấy nam9 ích kỉ quá
uh thấy na9 cũm cũm hơi nghĩ cho bản thân í
thấy hấp dẫn hơn ròi nha, mà mấy nay sốp chưa lên chương mới hóng ghế á
sốp ơi coá chap mới chh ạa
có chap mới chưa ạ
huhu baog ra chap mới z ạ
huhu k ra chương mới nữa ạ
huh ch rap chap mới ạ
má cha này hết thuốc