[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 201

Chương 201
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Chỉ là…”
Maxim chần chừ một lúc, rồi khẽ cúi mắt xuống. Hàng mi đen nhánh của hắn đổ bóng dài che phủ bờ mi.
Daisy, đang nhìn chằm chằm vào dáng vẻ ấy, vô thức nuốt khan một ngụm nước bọt.
Mi mắt hắn khẽ run lên, rồi đôi đồng tử màu xanh xám chậm rãi ngẩng lên một lần nữa.
“Ta muốn xin lỗi.”
“Với Reilly sao?”
“Ừm.”
Ánh mắt của hắn điềm tĩnh, vững vàng, không hề dao động.
“Ta thấy có lỗi với Reilly.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe hắn nói như vậy.
Không, phải nói rằng từ sau khi mất Reilly, chuyện Reilly bị mang ra nhắc đến vốn đã là điều hiếm hoi, nên cũng chẳng lạ gì khi nó khiến cô bối rối đến thế.
Bởi Daisy từng cho rằng mình đã hiểu hết lòng hắn, và bởi nhắc đến Reilly luôn khiến cô cảm thấy vô cùng tội lỗi, đến mức chính bản thân cũng không dám gọi tên đứa bé.
“Max, cha đi đây. Con nhớ bảo vệ mẹ nhé.”
Ngay sau đó, lời mà hắn thốt ra cũng là một câu nói rất quen thuộc với Daisy.
“Reilly, cha đi đây. Con nhớ bảo vệ mẹ nhé.”
Vì mỗi lần ra khỏi nhà, Maxim đều nói chính xác y như vậy với Reilly, đứa con chưa kịp chào đời của họ.
“Hồi nhỏ, cha ta luôn nói câu đó mỗi lần đi xa. Khi ông nói lần cuối cùng, ta chỉ mới chín tuổi thôi.”
Nói cách khác, giống như người cha đã từng nói với cậu bé Max khi hắn lên chín, thì giờ đây chính hắn cũng nói y như vậy với đứa con trong bụng – Reilly. Daisy chớp mắt chậm rãi.
“Lúc ấy, ta đã rất hận cha. Nghĩ ông là một kẻ ngốc nghếch, vô trách nhiệm… Nhưng rồi chính ta cũng trở thành như vậy trước Reilly.”
“…”
“Vô trách nhiệm đến mức… dám nhờ một đứa bé còn chưa chào đời hãy bảo vệ mẹ nó thay ta. Chính lúc đó, ta mới bắt đầu hiểu phần nào cảm xúc của cha ta.”
Mi mắt hắn rủ xuống. Đây là lần đầu tiên Daisy thấy Maxim không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Một người đàn ông luôn ngẩng cao đầu kể cả khi làm điều không ai tưởng tượng nổi, giờ lại ngượng ngùng và thu mình như thế. Trông hắn thật khác thường.
“…Lúc ấy, ngài nghĩ gì?”
“Muốn bám víu vào điều gì đó. Không vì bản thân cũng được… chỉ cần người quan trọng nhất sống tiếp. Như cách loài mẹ đặt cả sinh mạng mình vì con non vậy. Cho nên…”
Ánh hoàng hôn chiếu nghiêng lên khuôn mặt Maxim. Trong ánh chiều đỏ rực, đôi mắt hắn, hướng về phía biển, dường như cũng ánh lên màu lửa.
“Ta hận cha ta. Vì ta đã không thể bảo vệ mẹ.”
“…”
“Cũng giống như… có thể Reilly cũng đã từng ghét ta.”
Cô không rõ Reilly có từng oán hận gì không. Nhưng chính Daisy, đã từng oán hận Maxim.
Vì hắn từng bảo cô hãy sống vì con, khiến cô càng thêm tội lỗi khi bản thân từng mang thai Reilly mà vẫn muốn chết. Chính điều đó khiến cô càng căm ghét bản thân mình hơn.
“Không… có lẽ, chính ta cũng đã từng… oán trách Reilly.”
Giọng nói trầm khàn ấy run rẩy như từng con sóng lặng lẽ dập dìu nơi bờ biển.
Trên khóe mắt Maxim, như ánh sáng dập dờn trên mặt nước, cũng đọng lại một nét buồn lặng lẽ.
Cô không biết nên nói gì.
Daisy chỉ có thể lặng im, nhìn vào mắt hắn – đôi mắt chất chứa nỗi niềm mà cô từng nghĩ rằng mình chẳng bao giờ hiểu nổi.
“Vì ta hèn nhát và vô dụng… ta đã muốn đổ lỗi cho Reilly. Rằng vì đứa bé mà em suy sụp. Vì ta đã không thể giữ lời hứa với cha, không thể bảo vệ mẹ… Cái hình ảnh đó cứ chồng lấn lên nhau. Thế nên ta giận, ta có lỗi… và ta đã cố tình lảng tránh.”
Maxim từng oán giận Reilly. Còn Daisy từng oán giận Maxim.
Reilly… có lẽ, cũng đã từng oán giận cả hai người họ.
Chúng ta từng mang trong lòng nhau, nhưng lại cứ ôm lấy nỗi oán trách lẫn nhau.
Dù vậy, dưới cái tên Waldeck, chúng ta vẫn là một gia đình.
“Giờ nói ra thì cũng đã quá muộn, ta biết chứ. Ta cũng không nghĩ mình có tư cách để chuộc lỗi. Nhưng… nếu còn cách nào đó để làm gì đó cho đứa bé, thì ta vẫn muốn làm. Chỉ là… Reilly đâu còn ở bên nữa. Nên ta đã hỏi thím, rằng vì sao Reilly không còn. Và bà nói… đứa bé đã trở thành một thiên thần rồi.”
Lúc Daisy vừa tỉnh lại sau khi mất con, thím cũng từng nói câu y hệt như thế.
Cô đã tự nhủ rằng Reilly chắc hẳn đã đến một nơi tốt đẹp, nhưng tận sâu trong lòng vẫn là những tháng ngày day dứt vì không thể bảo vệ con khi con còn trong bụng.
Với Maxim… Reilly cũng đã trở thành một thiên thần.
Cô từng nghĩ hắn chưa từng đặt con trong tim.
Vì cái lỗ hổng nơi tim cô quá đau đớn, đến mức những lời nói của hắn chẳng khác nào từng mũi gai đâm vào da thịt.
Chỉ mãi đắm chìm trong nỗi đau của riêng mình, cô đã không thể nhìn thấy được lòng của ngài Maxim.
Không, thậm chí cô còn chưa từng muốn hiểu.
“Vì đó là con của chúng ta mà. Em không thể để ta giữ lại sao?”
Cuối cùng thì, câu nói trong trẻo mà cậu bé Maxim thốt ra năm ấy… chính là câu trả lời.
Không phải ‘con của tôi’, mà là “con của chúng ta”. Vậy mà khi ấy, tại sao cô lại chỉ nghĩ đến bản thân mình?
Vì xấu hổ. Vì bản thân mình lúc đó thật đáng hổ thẹn, đến mức không dám đối mặt.
Mặt cô nóng bừng, ngực như bị ai bóp nghẹt.
Có lẽ Maxim cũng đang mang cảm giác tương tự. Có lẽ vì vậy, hắn mới không thể nhìn thẳng vào mắt cô được.
Có khi nào… chúng ta – những kẻ đã trưởng thành – lại còn kém chín chắn hơn cả những đứa trẻ mà ta từng thấy trong giấc mơ ấy?
Daisy nghĩ vậy.
Và cũng chính lúc đó, lần đầu tiên… cô thực sự hiểu được lòng của Maxim.
Trớ trêu thay, dù vết thương đã để lại sẹo, nhưng khi phát hiện hắn cũng mang cùng một vết sẹo như mình, chính điều đó khiến cô thấy đồng cảm sâu sắc.
“Ta đã nghĩ về cách xin lỗi một thiên thần. Và… có vẻ như cách tốt nhất là làm điều tốt. Thế nên ta đã thử làm vài chuyện vốn không hợp với mình.”
Phải, đúng là những chuyện không hợp chút nào. Vì thế ban đầu cô chẳng thể tưởng tượng nổi Maxim lại là người đứng sau tất cả.
Nhưng mà… rốt cuộc ai quy định cái gì hợp hay không hợp với ai? Có lẽ chính Daisy mới là người đã cố chấp giam giữ hắn trong khuôn mẫu của riêng mình suốt bấy lâu nay.
“…Ngài bảo chỉ có em là đủ cơ mà. Vậy sao lại làm cả cho Reilly nữa?”
Chẳng hiểu sao, cô lại muốn được nghe chính miệng hắn xác nhận điều ấy.
“Đúng thế.”
Hắn gật đầu mà chẳng chút do dự.
“Trong mắt ta, từ trước đến giờ chỉ có mình em. Nhưng nếu yêu em thật lòng, thì cả những điều em yêu quý… ta cũng phải chấp nhận như một phần của em.”
Maxim đang nhìn Daisy. Khóe mắt hắn đỏ lên, nhưng ánh mắt thì ấm áp đến mức còn rực rỡ hơn cả ánh hoàng hôn.
Phải chăng vì ánh nắng chiều tà? Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn ánh lên một sắc tím nhạt dịu dàng khiến Daisy lặng người, quên cả hít thở.
Hắn chỉ đang nói sự thật. Mà Daisy là người hiểu hơn ai hết rằng Maxim, một khi đã nói sự thật, thì sẽ không nói nửa vời.
Ấy vậy mà cô – người luôn đòi hỏi sự chân thành – lại chỉ chăm chăm bám vào nỗi oán trách của mình, mà lảng tránh nỗi đau của hắn.
“Nhất là Reilly… đó là con của chúng ta.”
Giọt nước mắt từ khóe mắt Maxim rơi xuống má hắn, từng giọt, từng giọt một.
“Đúng vậy, con của chúng ta. Con của em và ngài Max.”
Phải rồi. Con của em và ngài. Một phần của em, nằm trong ngài. Một phần của ngài, nằm trong em. Là con của chúng ta.
“Xấu hổ quá đi. Đàn ông to xác như ngài mà còn khóc nữa.”
Cái gã gian xảo này, có vẻ rất hiểu rằng vợ mình mềm lòng trước những lúc hắn tỏ ra yếu đuối.
“Cẩn thận đó. Kẻo người ta đồn rằng quốc vương Antica là một ông chồng mít ướt.”
Daisy đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt hắn, rồi đặt lên má hắn một cái hôn nhẹ.
“Thôi, nín đi nào. Ăn kem ngọt cho đỡ buồn nhé.”
Rồi cô vội vàng dúi cây kem dâu trong tay vào tay hắn.
Mới khóc một chút mà đã bị gọi là mít ướt với trẻ con. Thật hết biết. Maxim đang định nói gì đó, rồi lại thôi. Hắn im lặng, nhận lấy kem và cắn một miếng lớn. Cả hai lại ngồi cạnh nhau, im lặng nhìn biển và ăn kem.
Chỉ còn tiếng chim biển văng vẳng và tiếng sóng vỗ bờ.
“Trời đất ơi…”
Chính Daisy là người phá tan bầu không khí yên lặng.
“Ngài thích em đến vậy sao?”
“Ừm. Thích.”
Maxim đáp ngay không chút chần chừ.
“Dù em suốt ngày đòi ly hôn?”
“Tất nhiên rồi.”
Vẫn cái giọng dứt khoát như mọi khi, chẳng có gì phải nghi ngờ.
“Em có chạy trốn mỗi ngày cũng không sao.”
“Thật ạ?”
“Em có thể từ chối ngủ với ta mỗi ngày, suốt ngày gây chuyện cũng được.”
Trước những lời vô phương cứu chữa ấy, Daisy không nhịn được mà bật cười.
“Gu của ngài đúng là không còn thuốc chữa. Ngài thích bị hành hạ à?”
“Không phải là thích bị hành hạ. Mà là… vì đó là em. Vì là em, nên ta mới chấp nhận tất cả.”
Easy.
Từ lần đầu tiên gặp cho đến tận bây giờ, trong mắt hắn lúc nào cũng chỉ có mình cô.
Có lúc, điều đó khiến cô không tin được. Có lúc, nó khiến cô thấy nghẹt thở. Có khi lại thấy thật kỳ lạ.
Và có lẽ… bây giờ cũng vậy. Sau này cũng sẽ như vậy.
“Em cứ làm tất cả những gì em muốn đi, ta sẽ để em làm hết.”
“Nếu làm hết rồi mà em vẫn chưa chắc chắn thì sao?”
“Vậy thì cứ bỏ đi cũng được. Dù sao ta cũng sẽ tìm thấy em lần nữa.”
Giờ đây, thử thách Maxim thêm cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Bởi hắn là người sẽ chẳng bao giờ thay đổi.
Nhưng ngay cả khi không thay đổi, cũng chẳng sao cả. Bởi từ nay về sau, hai người vẫn sẽ tiếp tục hiểu lầm nhau, cãi nhau đến phát chán, rồi lại hiểu nhau, rồi lại cãi… cứ thế lặp lại.
Vì họ là những con người đủ xứng đáng để giữ lấy nhau, dù phải trải qua những trận chiến dài đến mỏi mệt.
“Nhưng mà… phải làm sao đây. Em không tự tin làm hoàng hậu cho lắm.”
Daisy đưa ngón tay lên gãi cằm, ánh mắt như đang đăm chiêu suy nghĩ. Khi nghe từ ‘hoàng hậu’ thốt ra từ miệng cô, mắt Maxim mở to hơn một chút.
“Làm đại công tước phu nhân thì còn đỡ. Chứ làm hoàng hậu thì áp lực lắm.”
“Vậy ta bỏ làm hoàng đế nhé?”
“Nói gì vậy chứ. Giờ bỏ làm sao được nữa.”
“Làm gì có gì quan trọng hơn em đâu.”
Maxim mỉm cười, gương mặt rạng rỡ hẳn lên. Nỗi buồn ban nãy chẳng còn dấu vết, chỉ còn ánh mắt phấn khích như một cậu trai lần đầu được hẹn hò.
Thật sự… chẳng lẽ trong tim người đàn ông này, chỉ có mỗi vợ thôi sao? Đúng là đồ cuồng vợ đến mức quá đáng.
“Vậy thì rốt cuộc điều gì khiến em lăn tăn đến thế? Nếu có gì phiền lòng thì cứ nói với ta thoải mái mà, được chứ?”
Daisy mới chỉ vừa mở lời mà vẫn chưa nói tiếp, thì hắn đã vội sốt ruột hỏi dồn.
Thấy dáng vẻ vội vàng ấy đáng yêu đến buồn cười, Daisy cũng muốn trêu thêm chút nữa… nhưng nghĩ lại, dù sao hắn cũng đã đợi suốt hai năm, vậy nên lần này, cô quyết định rộng lượng một lần.
“Thì là… nếu làm hoàng hậu, em sẽ không thể ngồi ăn kem thế này ngoài bãi biển. Sẽ có rất nhiều thứ không còn làm được nữa. Em còn chưa được đi du lịch lần nào trong đời cơ mà.”
“Vậy thì mình làm hết.”
Maxim đáp lời ngay, rồi đặt một cái hôn nhẹ lên môi cô như một dấu niêm phong.
“Ta sẽ cho em được làm tất cả.”
Một lời hứa mà người khác nghe có lẽ sẽ cho là viển vông.
Nhưng với hắn, đó là lời hứa nhất định sẽ giữ.
Bởi vì hắn là Maxim von Waldeck – người có thể tiêu diệt cả kẻ thù chỉ để trở về với đêm tân hôn của vợ mình.
2 hôm rùi s khum có chap mới sốp ơiiiii
có liền nè
Shop chưa ra chap mới ạ?
hay quá hóng mỗi ngày lun á sốp ui 😫
có chap mới ch sốp
có chap ch sốp
sốp bổ sung rồi nha
nay có chap khôm sốp
cóa
có chap ch sốp ơiiii
Vui lòng tải lên các chương mới.
sốp dịch bộ love caution di sốpp
có link raw hoặc tên gốc không á, ib page gửi sốp check thử nha
sốp dịch truyện phểnike đi sốp~~~
Pherenike
sốp bị quá tải, đợi giãn giãn sốp xem xét nha người đẹp
Chưa có chap ms hả sốp
quả nay ngược nặng luon qua bay ơi
có chap mới ch sốp oii
có roài
nay có chap khum ạa
cóa
k thấy tội mấy chỉ thấy nwng th
lo cho đứa bé nghe tiếng nổ ma giật mk
chưa kịp dính răng t nx
lướt 10s:(
hóng cảnh 2 ng đạo tàn bụ ghe
ối chị ơi, bị đánh lỗi chương 138 với 139 hay là up thiếu vậy ạ?
đánh lộn số chương ní ơi
hay vl
Có chap 158 chx add ơi
có roài, có roài
ai giải thích giúp tui với, tức là lúc Easy làm việc ờ rạp hát rồi hai ng gặp nhau, Easy bắn Max đều là cảnh của quá khứ đúng không? kiểu tự nhiên đang là cảnh Easy mang thai bị nhốt lại trong phòng, ngược về thời thơ ấu rồi giờ đang tra tấn ông trùm tổ chức nên tui hơi loạn.
đúng òi bà ôi
Có chap 159 chx add ơi
ê nma tui thấy kiếp đầu ổng đối xử với chị tui v tui vẫn k ưng r đó
Loppy ơi dịch novel người hùng của ác nữ đi ạ
ê sao tui thấy chuyện ns bắt đầu nhạt dần á k bt ph tui thấy v khum nữa giờ chuyện ns hơi dễ đoán á với thấy nam9 ích kỉ quá
uh thấy na9 cũm cũm hơi nghĩ cho bản thân í
thấy hấp dẫn hơn ròi nha, mà mấy nay sốp chưa lên chương mới hóng ghế á
sốp ơi coá chap mới chh ạa
có chap mới chưa ạ
huhu baog ra chap mới z ạ
huhu k ra chương mới nữa ạ
huh ch rap chap mới ạ
má cha này hết thuốc