[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 200

Chương 200
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Khi quay đầu lại, cô thấy một cô bé tóc nâu đã lớn hơn trước khá nhiều đang nhìn cô chăm chú.
Nhận ra gương mặt quen thuộc ấy, Daisy ngạc nhiên đến mức không tin nổi mà hỏi lại.
“Em… em là Mia thật sao?”
“Vâng ạ!”
Mia vui vẻ gật đầu, rồi nhào ngay vào lòng cô.
“Em nhớ chị lắm luôn đó.”
Mia là một trong những đứa trẻ mồ côi mà cô từng rất quý mến và chăm sóc khi còn ở tu viện.
Gặp lại đứa trẻ ấy không phải ở Antica, mà là tận một đất nước khác, quả thực không thể tin nổi.
“Ta cũng rất nhớ em. Mia của ta lớn nhanh quá, suýt nữa chị không nhận ra rồi.”
“Hehe.”
Đúng là trẻ con lớn lên từng ngày. Trong thời gian không gặp, em ấy không chỉ cao lớn hơn mà còn ăn mặc gọn gàng, khuôn mặt đầy đặn hơn, trông khỏe mạnh và tươi tắn hẳn.
Trông em ấy giờ khác hẳn ngày trước.
Nếu Mia không chủ động chào trước, chắc cô đã không nhận ra.
Khi cầu nguyện, cô chưa từng quên cầu nguyện cho các em nhỏ ở tu viện. Thấy em ấy trưởng thành khỏe mạnh như thế này, cô cảm thấy vừa tự hào vừa biết ơn.
“Mia của ta thì lớn mỗi cái thân xác thôi chứ tính nết vẫn y như xưa ha, cứ thích làm nũng.”
“Vâng, em thích mùi của chị mà.”
“Bây giờ em vẫn còn ôm gấu bông ngủ hửm?”
“Trời, chị tưởng em vẫn là con nít hả? Em tặng con đó cho người khác từ lâu rồi.”
“Thế à? Mia giờ mạnh mẽ và chững chạc hẳn rồi. Giỏi lắm.”
Daisy vừa vuốt ve má cô bé đang dụi vào ngực mình, vừa ôm em ấy thêm một lần nữa.
“Thời gian qua em sống ổn chứ?”
“Ổn lắm ạ!”
Dù sống ở một đất nước xa lạ, Daisy vẫn luôn nhớ tới những đứa trẻ trong tu viện.
Cô đã ngăn chặn được lời cáo buộc liên quan đến tổ chức phản vương, nhưng từ khi Sơ Sophia – người phụ trách vận hành tu viện – qua đời, cô không còn biết tin tức gì, điều đó luôn là gánh nặng trong lòng.
Cô từng muốn quay về hàng trăm lần, nhưng sợ mình sẽ gây thêm rắc rối nên đành không dám.
Thấy Mia cười tươi như thế, cô tin rằng em ấy nói thật, rằng em ấy vẫn luôn sống tốt.
“Sao em lại đến đây vậy?”
“À, là vì em sắp học ở một trường nhạc. Em đến đây để cầu nguyện với Chúa, mong rằng mình sẽ học tốt. Người ta nói chỉ cần cố gắng thì em cũng có thể trở thành một ca sĩ opera giỏi.”
“Trường nhạc á? Ở đây luôn hả?”
“Vâng. Em đi du học đó.”
Ngày còn ở tu viện, Mia đã có năng khiếu đặc biệt về ca hát. Em ấy thường được giao hát solo trong dàn hợp xướng.
Daisy từng nghĩ sẽ thật tốt nếu có ai đó cho em ấy cơ hội học thanh nhạc một cách chuyên nghiệp, và có vẻ như đã có người nhận ra tài năng của em.
Ở Egonia có một học viện âm nhạc danh tiếng, nơi từng đào tạo ra những nhạc sĩ xuất sắc nhất lục địa.
Nhưng nếu là trường đó, học phí chắc chắn không rẻ…
Không lẽ Mia cuối cùng cũng được nhận nuôi bởi một gia đình tốt?
Dù sao đi nữa, việc em ấy đến tận đây để theo đuổi ước mơ là điều tuyệt vời.
Daisy cảm thấy tim mình rộn ràng như thể chính mình đang được sống giấc mơ đó.
“Mấy bạn khác cũng đang đi học giống em. Oliver thì vào trường nghệ thuật, Laura học múa ba lê… À, Jamie cũng xuất viện rồi, đang học ở trường hoàng gia! Họ bảo sẽ tài trợ toàn bộ chi phí học hành cho tụi em đến khi trở thành người lớn thật giỏi.”
“Ai cơ?”
“Ngài Reilly đó ạ.”
…Reilly?
Khi nghe cái tên mà mình từng giấu tận sâu trong tim được Mia nhắc đến, Daisy bàng hoàng đến nỗi quên cả thở.
Cái tên ‘Reilly’ tuy không hiếm, nhưng với cô thì nó vừa đặc biệt vừa đầy ý nghĩa.
Cô tự nhủ có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng sâu trong lòng vẫn khao khát được biết ngọn ngành.
“Ngài Reilly?”
“Vâng, là người tài trợ cho tụi em. Sơ Agnes bảo nhờ có ngài ấy mà tụi em mới được học hành như vậy.”
Tài trợ ư?
Daisy chợt nhớ trước khi rời khỏi tu viện và tiết lộ thân phận thật với Sơ Sophia, cô đã gửi một khoản quyên góp dưới tên ‘Reilly’.
Không lẽ là chuyện đó?
Nhưng… nếu chỉ như thế thì có gì đó không ổn.
Số tiền mà Daisy đã quyên góp cho tu viện dưới danh nghĩa ‘Reilly’ không hề nhỏ, nhưng để đủ chi trả học phí cho tất cả những đứa trẻ cho đến khi trưởng thành thì hoàn toàn không thể.
“Cho… tất cả các em luôn à?”
“Vâng! Ngài Reilly còn gửi thư động viên nữa đó ạ! Em luôn mang theo bên mình. Chị muốn xem không?”
Reilly… giờ không còn nữa.
Không chỉ vì số tiền. Việc Reilly gửi thư cho từng đứa trẻ là điều hoàn toàn không thể xảy ra.
Chuyện này… là sao vậy?
Lẽ nào người giúp các em… là một người khác cũng tên Reilly?
Daisy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, lặng lẽ nhận lấy bức thư Mia đưa, rồi bắt đầu đọc.
[Mia của chúng ta có một giọng hát như thiên thần. Sau này chắc chắn con bé sẽ trở thành một *prima donna hát ở nhà hát opera.]
*Prima donna: là nữ ca sĩ chính của một nhà hát opera. Nữ ca sĩ này thường hát vai chính trong vở diễn, thường xuyên xuất hiện trong các chương trình của nhà hát và thường là giọng nữ cao.
[Nhớ lời này nhé: Ước mơ là thứ sẽ thành hiện thực nếu em nỗ lực.]
Câu chữ quen thuộc đến kỳ lạ.
Trong thư viết đúng những gì cô đã nói trong bài phát biểu khi làm đại diện Hội phu nhân chủ trì buổi đấu giá từ thiện ngày trước.
“Có lẽ người đó đã nghe bài phát biểu của chị lúc đó thì sao?”
Mia cũng đoán tương tự.
[Muốn chiến thắng thì đừng sợ thử thách. Nếu để lộ nỗi sợ, ước mơ sẽ chạy xa khỏi em đấy.]
Nét chữ thanh thoát và chỉnh tề đó, Daisy biết rõ là của ai.
[Nếu em cần, ta sẵn sàng trở thành may mắn của em. – Luôn ủng hộ giấc mơ thiên thần. Reilly.]
Khi đọc đến cuối thư, ánh mắt Daisy dần trùng xuống.
“Này chị… chị cũng biết ngài Reilly đúng không?”
“…Ừm.”
“Nếu chị gặp ngài ấy thì nhớ nói giùm em lời cảm ơn nha!”
Dĩ nhiên rồi. Reilly đã không còn, nhưng yêu cầu này của Mia… cô nhất định sẽ làm được.
Vì bức thư này… không phải do Reilly viết. Mà là nét chữ của cha Reilly.
* * *
Khi mặt trời bắt đầu lặn, Daisy vẫn ngồi trên bãi cát trắng, lặng lẽ nhìn ra biển.
Cô đã đến nhà nguyện để sắp xếp lại suy nghĩ, nhưng trong đầu lại càng thêm rối bời.
‘Tại sao ngài ấy lại làm vậy?’
Lần đầu gặp Maxim ở nhà nguyện này, cô từng nghĩ hắn chỉ đang giở trò tán tỉnh. Dù thấy cảnh hắn cầu nguyện, điều không hợp với hắn chút nào, cô vẫn tin là giả tạo.
Bởi vì hắn vốn là người không tin vào Chúa, đến mức chưa từng che giấu niềm tin ấy kể cả trước mặt người vợ ngoan đạo của mình.
Cô từng tin rằng tất cả chỉ là màn kịch để gây ấn tượng, chẳng có chút chân thành nào.
Ngay cả việc Maxim dùng tên Reilly để giúp lũ trẻ trong tu viện, biết đâu cũng là một phần trong vở diễn đó.
Thế nhưng không hiểu vì sao, câu nói của cậu bé Max trong giấc mơ đêm qua cứ mãi vang lên trong tâm trí cô.
“Đó là con của chúng ta mà. Em không thể để ta giữ lại sao?”
‘Con của chúng ta’… cô vẫn nhớ rất rõ.
Đúng như cậu bé Max đã nói, Reilly là đứa con của cô và Maxim.
Dù đã lâu kể từ khi mất con, nhưng chưa một lần nào Daisy quên Reilly, đứa con mà cô từng ôm vào tim và không thể chào đời.
Thím cô từng nói Reilly giờ đã trở thành thiên thần.
Vì con ngoan ngoãn và xinh đẹp, nên Chúa sẽ chăm sóc con thật tốt – đừng lo lắng.
Dù chẳng thể tận mắt chứng kiến điều ấy, nhưng lời nói ấy đã giúp cô an lòng biết bao. Những lúc nhớ đến Reilly, cô lại nhắc đi nhắc lại câu nói ấy như một cách tự an ủi.
Cô từng nghĩ rằng Reilly chưa từng tồn tại trong trái tim của Maxim.
Nhưng khi đọc bức thư mà Mia giữ bên mình, Daisy không khỏi dao động.
Giống như cô từng quyên góp dưới cái tên Reilly trước khi rời khỏi Waldeck, thì sau khi cô đi, Maxim cũng đã làm điều tương tự.
Bịch, bịch, bịch.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, ngày càng gần lại.
“Dâu? Hay là socola?”
Trước mắt cô là đôi tay đang cầm hai cây kem. Khi cô ngẩng đầu lên, Maxim đã cúi người nhìn cô, nở nụ cười toe toét.
“Em bảo đừng theo mà. Ngài muốn chết à?”
“Thì ta mua hối lộ đây còn gì. Chọn đi, dâu hay socola nào?”
Lại tự làm theo ý mình… Daisy phụng phịu môi dưới, nhìn qua lại giữa hai cây kem.
“…Cả hai thì sao?”
Vừa do dự hỏi xong, Maxim lập tức đưa ra lựa chọn tối ưu.
“Ừm.”
“Của em.”
Khi Daisy nhận lấy cả hai cây kem bằng hai tay, một lớp vải ấm áp nhẹ nhàng phủ xuống vai cô.
Đó là chiếc áo khoác mà Maxim đang mặc.
“Cái gì vậy?”
Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên, thì Maxim liền nhanh chóng ngồi sát xuống cạnh cô.
“Lần đầu tiên em thấy có người vừa cho kem vừa đắp áo khoác đấy.”
“Chuyện đương nhiên mà. Ăn kem thì lạnh, lạnh thì dễ bị cảm còn gì.”
Dù luôn làm những điều người khác chẳng ai nghĩ tới, Maxim lúc nào cũng tìm được lý do nghe có vẻ rất hợp lý.
Phải rồi, đó chính là Maxim mà cô quen.
“Nhìn có vẻ kỳ lạ, nhưng có khi cũng mang một ý nghĩa nào đó.”
Cứ ngồi đoán mãi cũng không có kết luận. Có lẽ hỏi thẳng sẽ tốt hơn.
“Thật hay thách?”
Daisy cắn một miếng lớn kem dâu, nghiêng đầu hỏi hắn.
“Thật.”
Không cần suy nghĩ, Maxim lập tức chọn ‘thật’.
“Mia ấy. Ngài cố tình gửi em đến nhà nguyện để em gặp con bé đúng không?”
“Đúng vậy.”
Hắn gật đầu thừa nhận không chút chần chừ.
“Cũng đúng là ta muốn được em khen, đúng là cố tình làm màu để được em chú ý. Và sau này cũng sẽ tiếp tục… giả nai đều đều, rất nghiêm túc luôn.”
Một câu trả lời trắng trợn. Rồi hắn cắn một miếng to từ cây kem socola trên tay cô.
“Đổi lại, cho em hỏi thêm một câu nữa.”
Ừ thì, cho hỏi cũng chẳng sao.
Vẫn còn một câu quan trọng cô chưa hỏi.
“Lần này, em mong ngài trả lời thật lòng nhất có thể.”
Daisy nghiêm túc nhìn hắn, Maxim cũng gật đầu đồng ý không chút do dự.
“Vì sao ngài lại dùng tên Reilly?”