[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 20
Chương 20
Edit: Kẹo
———
Maxim cẩn thận hỏi han bác sĩ riêng về tình trạng sức khỏe của Daisy, song, sau khi nhận được xác nhận cô không có gì bất thường, hắn mới quyết định khởi hành đến kinh đô.
Dù vậy, có vẻ Maxim vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, nên cũng đã ra lệnh cho ngài ấy đi theo đến khu nhà phố ở kinh đô.
Dù sao cũng phải đi, việc giả vờ ốm chỉ làm mọi thứ thêm rắc rối thôi. Chính vì vậy, nếu có lần sau, nếu không có cách nào chắc chắn, tốt hơn hết là đừng nổi hứng chống đối như vậy nữa.
Bởi lẽ đối phương là kiểu người không thể áp dụng lý lẽ thông thường mà.
‘Rốt cuộc làm sao mà mình lại rơi vào tình cảnh này chứ?’
Nghĩ đến đây, Daisy liền nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khẽ thở dài.
Với điều kiện muốn được nghỉ ngơi thêm hai ngày, cô đã thành công thuyết phục Maxim đi trước, còn mình sẽ theo sau đến kinh đô.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn bị kéo vào rắc rối vì tội bất trung với hoàng gia, thậm chí trước khi việc ly hôn còn chưa thực hiện được.
Lúc này, trong xe chỉ có Daisy, Đại Công tước phu nhân đời trước, và tài xế của gia tộc Waldeck.
Đó là lý do vì sao không gian vẫn luôn im lặng đến mức tiếng thở dài nhẹ của Daisy cũng vang lên rõ mồn một.
“Sao mà thở dài đến mức làm sụp cả đất vậy? Còn trẻ mà lại ủ rũ thế sao hả?”
“Con xin lỗi. Thực ra con có chút bối rối ạ.”
Lại chuẩn bị bắt lỗi vặt vãnh để làm khó mình đây.
Đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, nên Daisy chỉ đành chọn cách không cãi lại mà ngoan ngoãn cúi đầu, để mọi chuyện trôi qua nhanh hơn. Như vậy, đống lời cằn nhằn kia cũng sẽ sớm kết thúc hơn.
Nếu suy xét thật kỹ, thì dù Đại Công tước phu nhân đời trước có nói nhiều, bà vẫn dễ đối phó hơn Maxim von Waldeck.
Mặc cho bà thuộc kiểu người phiền phức, nhưng nghĩ đến những gì đã trải qua hôm qua, Daisy lại thấy việc đối mặt với bà cụ khó tính này còn dễ chịu hơn rất nhiều.
Bầu không khí tĩnh lặng một lúc thật lâu. Cuối cùng, chính Đại Công tước phu nhân đời trước là người phá tan sự im ắng đáng sợ đó.
“Này, Daisy. Ta có chuyện quan trọng muốn nói với cô.”
“Với con ạ?”
Nghe xong, Daisy mở to mắt, ngạc nhiên hỏi lại.
“Đúng vậy. Không phải vì ta có ác cảm cá nhân gì với cô đâu. Ta chỉ đang nói trên cương vị của một Đại Công tước phu nhân đời trước, vì tương lai của gia tộc Waldeck. Cô đừng hiểu lầm mà hãy nghe ta nói nhé.”
“Vâng. Thím cứ nói thẳng luôn đi ạ, đừng vòng vo. Như thế con sẽ không hiểu lầm đâu.”
Muốn người khác không hiểu lầm thì trước hết phải nói rõ ràng đã.
Nhưng đã dùng kiểu cách nói chuyện của giới quý tộc mà lại bảo đừng hiểu lầm thì đúng là điều không tưởng tượng nổi.
“Nhất là, khi nói chuyện với Công tước, ta mong cô đừng tùy tiện truyền đạt lại bất kỳ điều gì cả.”
“Vâng, con hứa. Thím cứ thoải mái nói ạ.”
Lúc này, trong đầu Daisy đang tự hỏi liệu bà có đang cẩn thận đến như thế chỉ vì sợ ánh mắt của Maxim hay không. Bởi vì đối phương chưa từng nói chuyện dè dặt đến thế bao giờ.
Cô cũng tò mò không biết rốt cuộc bà định nói chuyện gì mà lại ngập ngừng vậy.
“Hãy đặt tay lên ngực mình và suy nghĩ xem. Cô có nghĩ mình phù hợp với vị trí nữ chủ nhân của gia tộc Waldeck không?”
Lời nói thẳng thắn và mang đầy gai góc. Với người khác, có lẽ họ sẽ ngay lập tức bị tổn thương mất.
Nhưng Daisy, thật sự, đã quyết định làm theo toàn bộ lời nói của đối phương.
“Ừm…”
Thình, thịch, thình, thịch. Trái tim cô đập không mạnh, nhưng từng nhịp lại rất rõ ràng.
Phải rồi, đây chắc chắn là một dạng kỳ vọng nào đó.
“…Không.”
Ngay từ đầu, câu trả lời đã rất rõ ràng rồi.
“Thành thật mà nói thì, con hoàn toàn không phù hợp.”
Thế mà Daisy vô cùng bình thản khi bày tỏ suy nghĩ của mình.
Câu này mới thật sự là đúng với suy nghĩ của Daisy hơn.
Cuối cùng, cô cũng có một đồng minh đáng tin cậy trong hành trình ly hôn với Maxim von Waldeck rồi.
“Thật ra, con cũng cảm thấy rất áp lực với tình cảnh hiện tại.”
Nhân cơ hội cả hai đang nói chuyện hợp ý, Daisy quyết định bộc bạch nỗi lòng của mình một cách thẳng thắn nhất.
“Trước khi tìm được cha, con từng sống ở khu ổ chuột, nên có lẽ vì vậy mà con vẫn còn vụng về trong các quy tắc lễ nghi. Cả việc báo chí bàn tán về con nữa, điều đó không khiến con vui mà chỉ thấy sợ hãi thôi.”
“Đúng thế, vị trí này không dễ dàng với một đứa chẳng biết gì như cô. Ban đầu, ta cũng cảm thấy như vậy. Cho nên phải thừa nhận rằng, đôi khi nó thật đáng sợ.”
Khi Daisy buồn bã lẩm bẩm, Đại Công tước phu nhân đời trước cũng nhanh chóng tán thành, như thể hiểu được cảm giác của cô.
Từ khi cả hai bắt đầu sống chung, chưa bao giờ họ hợp ý như lần này.
Trước đây, dù bà có không ngừng cằn nhằn về hành vi của Daisy, cô cũng chỉ nghe tai này lọt tai kia.
Nhưng đâu chỉ có thế.
Maxim thì đúng là không coi ai ra gì. Hắn ngang nhiên phớt lờ thím mình, chỉ lặp đi lặp lại chuyện vợ mình như một con vẹt, mà không hề để ý đến bất kỳ ai khác.
Từ giây phút Maxim trở về, bà bị đối xử chẳng khác gì một người già vô dụng bị đẩy ra sau cánh gà. Hẳn là đã phải chịu không ít tủi thân.
Giờ đây, khi cả hai buộc phải chung một con thuyền, Daisy nghĩ rằng nếu đã phải làm vừa lòng bà, thì chi bằng khiến đối phương hoàn toàn đứng về phía mình.
“Thím ạ, thật ra con vốn chẳng có tham vọng gì cả. Chỉ làm theo lời cha mà kết hôn thôi. Nhưng con không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này…”
“Con bé như cô thì biết được gì.”
“Nói ra điều này thì hơi kỳ, nhưng chẳng phải vì xuất thân không hoàn hảo của mình mà con may mắn được chọn vào vị trí này sao?”
Đại Công tước phu nhân đời trước nhìn Daisy với vẻ mặt phức tạp, rồi nhanh chóng đáp.
“Đúng vậy. Lúc đó chẳng ai muốn đảm nhận vị trí này cả. Vì họ cũng nghĩ Maxim không thể nào sống sót trở về.”
“Vâng, đúng thế. Có lẽ vì thế mà một người kém cỏi như con mới có được cơ hội quá mức to lớn và không phù hợp như thế này.”
…Cô lấy chồng vì nghĩ hắn sẽ chết trên chiến trường, nhưng hóa ra lại rơi vào tình cảnh thế này. Đúng thật là một thảm họa chết người mà.
Daisy cố gắng nuốt những lời cay đắng đã dâng lên đến cổ họng xuống lại dạ dày.
“Nhưng đúng là kỳ diệu thật. Chúa đã nghe lời cầu nguyện tha thiết của ta vì tương lai của Waldeck.”
“Thím quả thật là người có đức tin thật tuyệt vời. Con cũng đã cầu nguyện rất nhiều, nhưng so với người thì còn thua xa. Con thật sự muốn học hỏi từ thím đấy ạ.”
Có phải mình chưa đủ tha thiết nên mọi chuyện mới thành ra thế này không nhỉ?
Dù là người chồng mà cô từng nghĩ sẽ đi vào cõi chết, Daisy vẫn không thể nào cầu nguyện cho hắn chết đi được. Thay vào đó, mỗi ngày cô đều cầu mong hắn được lên thiên đường.
Nhưng nếu biết sớm cái “thiên đường” đó lại là vị trí ngay bên cạnh mình, có lẽ cô đã không cầu nguyện nhiệt thành đến thế.
Chắc chắn tất cả điều này là nghiệp chướng từ những gì cô đã làm, và Chúa đang dùng nó để trừng phạt cô.
Dù bây giờ có hối hận thì cũng chẳng thay đổi được gì.
“Con ước gì mình có thể trở thành một quý bà thanh lịch và tao nhã như thím. Có lẽ những điều đó là bẩm sinh phải không ạ?”
Daisy vẫn cố tình liên tục tự hạ thấp bản thân.
Càng như vậy, khuôn mặt của Đại Công tước phu nhân đời trước càng dịu lại.
“Thành thật mà nói, dù con có cố gắng thế nào đi nữa, con cũng không nghĩ mình có thể trở thành một người phù hợp với vị trí cao quý như Đại Công tước phu nhân đâu ạ.”
“Đáng tiếc là cô nói không sai. Có những thứ trên đời mà nỗ lực cũng không thể thay đổi được.”
“Con hoàn toàn đồng tình với thím.”
“Nhưng ít nhất, cô khá xinh đẹp. Chắc vì thế mà Maxim mới say mê và bao bọc cô như vậy.”
“Chắc là vậy ạ. Cảm ơn thím đã khen.”
Daisy chẳng buồn phủ nhận. Bởi vì bản thân xinh đẹp là sự thật mà.
Hơn nữa, nếu không phải vừa gặp đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, thì rốt cuộc hắn đã nhìn cô được bao nhiêu lần đây…
Mà lại thể hiện thái độ cực đoan như vậy?
‘Sắp đến nơi rồi.’
Nhìn Đại Công tước phu nhân đời trước, người vốn khó tính, bỗng dưng khen ngợi mình, Daisy đoán chắc hành trình gian khó này cũng sắp kết thúc rồi.
“Đàn ông chỉ biết nghĩ đến chuyện trong phòng ngủ, nên thấy đẹp là đủ. Nhưng làm chính thất, vị trí nữ chủ nhân ấy, không chỉ là chuyện dễ dàng đâu. Công việc nhiều hơn cô nghĩ đấy.”
“Con cũng nghĩ vậy. Giờ con phải làm sao đây? Con thật sự rất mông lung. Nếu nghĩ đến tương lai của Waldeck, có phải con nên quay về Therese không ạ?”
Làm ơn, cứ bảo tôi nên quay về thì tốt hơn đi.
Daisy mở to mắt, như đang vô cùng mong chờ câu trả lời.
“Không cần thiết phải quay về hẳn đâu. Dù sao Maxim cũng rất mê cô, nên nếu ở lại làm… tình nhân thì cũng chẳng sao cả.”
“Tình nhân ạ?”
“Đúng vậy. Để vị trí Đại Công tước phu nhân dành cho một cô gái có đủ tố chất phù hợp. Thẳng thừng mà nói thì, vị thế của Maxim giờ đã khác rồi, chắc chắn hoàng gia cũng muốn điều đó thôi.”
Tình nhân ư? Nghĩa là cô sẽ phải dành cả ngày đêm chỉ để làm chuyện đó với Maxim sao? Không đời nào!
Có lẽ tỏ ra đáng thương thêm một chút sẽ tốt hơn.
“Con không định trở thành gánh nặng cho Maxim. Thật lòng mà nói, vị trí tình nhân không phải điều mà một người vợ chính thức có thể chấp nhận được. Con cũng muốn sống tự do, không phải lo sợ ánh mắt của người khác. Nếu cần con rời đi… con sẽ sẵn sàng làm vậy.”
“Daisy à, ta không ngờ cô lại là người biết suy nghĩ thấu đáo đến như vậy.”
Đại Công tước phu nhân đời trước tiếp tục với vẻ mặt đầy xúc động.
“Dù bây giờ Maxim có say mê cô đến thế nào, thì hoa nở cũng chỉ một mùa. Cuối cùng, cô sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho nó mà thôi.”
“Đúng vậy ạ.”
“Nó chẳng qua là chưa từng quen ai ngoài cô, nhưng rồi khi gặp được một tiểu thư quý tộc xứng đôi vừa lứa, Maxim sẽ thay đổi thôi.”
Không đâu. Thím đúng là không hiểu gì về con mình.
Nhớ lại cái cách hắn tháo cởi đồ nhanh gọn và sự ham muốn tràn trề, Daisy chắc chắn Maxim chẳng phải người ngây thơ gì, mà đúng hơn là một tay lăng nhăng lão luyện.
Dù là như thế, cô cũng cảm thấy không cần thiết phải làm mọi chuyện phức tạp hơn.
“…Con cũng nghĩ vậy.”
“Ngay cả khi ly hôn, cô vẫn là người từng là vợ của Đại Công tước. Cô có thể dựa vào đó để tìm một cơ hội tốt hơn. Thời nay, tái hôn chẳng còn gì là điều đáng xấu hổ.”
“Thật vậy ạ?”
“Chắc chắn là vậy. Nếu cô biết rời đi đúng lúc, ta sẽ đảm bảo rằng cô nhận được một khoản tiền đền bù xứng đáng.”
Danh tiếng có thể không cần cũng được, nhưng tiền bồi thường thì càng nhiều càng tốt.
“Cảm ơn thím. Con sẽ chỉ dựa vào thím thôi.”
Khi ánh mắt Đại Công tước phu nhân đời trước bất ngờ chạm vào cô, Daisy ngay lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
Và thế là, kẻ thù của ngày hôm qua đã trở thành đồng minh của ngày hôm nay.
— Còn tiếp —