[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 2
Chương 2
Edit: Kẹo
———
<NHIỆM VỤ 1. Trở thành cô vợ hờ của Maxim von Maldeck!>
Ngày cô quyết tâm bỏ lại tất cả mọi thứ và lui về ở ẩn cũng là ngày nhiệm vụ kỳ quặc này bắt đầu.
***
Trời tờ mờ sáng. Trong một góc của căn nhà cầu nguyện nhỏ, hình ảnh cô gái Daisy đang chắp hai tay, thành kính dâng lời cầu nguyện dần hiện ra.
“Thưa đấng tối cao, con biết mình chỉ là một kẻ phàm trần tội lỗi… nhưng từ nay về sau, con xin thề sẽ không bao giờ sát sinh nữa. Con sẽ sống lương thiện.”
Nội dung lời cầu nguyện chủ yếu là sự sám hối cho quá khứ đầy dơ bẩn và quyết tâm trở thành một con người hoàn toàn mới của cô.
…Bởi lẽ, Daisy từ đầu vốn dĩ không phải là Daisy.
[MẬT DANH: EASY]
Vốn dĩ, cô từng là sát thủ xuất sắc nhất của tổ chức cách mạng bí mật mang tên ‘Clean’.
Nhiệm vụ chính: “Thanh trừng” bọn chó săn của phe bảo hoàng.
Từ thuở lọt lòng, Daisy – một đứa trẻ không nơi nương tựa đã được nuôi dạy như một sát thủ chuyên nghiệp. Chính vì vậy, cô không hề có đến một cái tên thật, và tất nhiên cũng không có ký ức nào về cha mẹ ruột của mình.
‘Easy’ – cái tên thường gọi trong nội bộ mang ý nghĩa “kẻ giết người một cách dễ dàng.” Còn ở bên ngoài, cô chỉ dùng những cái tên giả phù hợp với từng nhiệm vụ. Từ nhỏ, cô luôn phải trải qua những buổi huấn luyện đầy căng thẳng, vì thế, Easy luôn xem công việc giết người như một lẽ hiển nhiên, và cũng không bao giờ tỏ ra thái độ bất mãn nào.
[Daisy]
“… Daisy.”
Cô bất ngờ ngừng cầu nguyện, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve những họa tiết khắc tỉ mỉ trên cây thánh giá và thì thầm. Lúc này, mảnh ký ức về ngày mình biến thành “Daisy” ngay lập tức hiện ra trong đầu.
Khi đó, cô vẫn là Easy, không, trong nhiệm vụ ngay trước đó, cô từng mang cái tên “Barbara Austin.”
Điểm yếu chết người – quá mềm lòng khi đối diện với trẻ nhỏ và động vật.
“Hu hu hu—!”
Kẻ đó vốn là đặc vụ bí mật của phe bảo hoàng, chính vì hắn mà và người đồng đội của cô đã bị thảm sát. Vì vậy, hắn đương nhiên trở thành mục tiêu của ngày hôm nay.
Ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tiếng khóc oe oe ở gần đó bất ngờ phát ra, khiến tâm trạng của cô hoảng loạn vô cùng.
Người mà Easy vừa giết chính là người đã sinh ra đứa trẻ sơ sinh còn đỏ hỏn ấy.
Nếu cứ vô tâm mặc kệ sống chết, nó chắc chắc sẽ khóc mãi đến kiệt sức vì chết đói thôi.
“Phải làm sao đây…”
Không nghĩ ra được cách nào khác vẹn toàn hơn, Easy chỉ đành bế đứa bé ra ngoài. Nhưng thật không may, cô lại bị một kẻ còn sót lại chém vào hông lưng.
Cô đã quá sơ suất. Dẫu vậy, Easy vẫn nhanh chóng hạ gục hắn. Vết thương chỉ là một vết xước nhẹ, nhưng trớ trêu thay, lưỡi dao lại tẩm một lượng độc vô cùng lớn.
Trên đường mang đứa trẻ đến trại mồ côi, Easy đã gắng gượng hết mức, cho đến khi vừa cách cánh cửa tầm năm bước chân, cô đã không chịu nổi mà ngã quỵ xuống.
“Em tỉnh rồi sao?”
Khi vừa hồi tỉnh, cảm giác cô cảm thấy lúc này chính là sự nhẹ nhõm.
Dù đã từng không mảy may do dự khi giết chết bao nhiêu mục tiêu, thế mà giờ Easy lại thấy yên tâm chỉ vì mình còn sống. Trong cơn mơ màng, cô tự thấy buồn cười đến mức bật ra một tiếng cười khẽ.
Sau một lúc, Easy dường như cảm nhận được một sự hiện diện xa lạ, cô khẽ mở mắt và chạm phải ánh nhìn lo lắng đang hướng về mình. Trước mặt cô là một người phụ nữ trung niên, khoác trên mình bộ tu phục của một nữ tu.
“Ta là sơ Sophia. Còn cô gái trẻ, tên em là gì vậy?”
Tên ư. Tên sao. Nhưng cô đâu có tên. Biết trả lời thế nào đây?
Đang bối rối, ánh mắt cô chợt dừng lại trên bông hoa cúc dại cắm trong chiếc bình trên bàn cạnh giường.
“…Daisy.”
Ban đầu, đó chỉ là từ ngữ bật ra trong cơn bối rối, như thể bị thôi thúc chỉ để có gì đó trả lời nhanh chóng.
“Em tên là Daisy.”
Nhờ sự cứu giúp của sơ Sophia, ‘Easy’ đã được tái sinh thành ‘Daisy’.
Tu viện nhỏ nằm sâu trong làng, nơi chăm sóc những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Đây cũng là nơi đã cưu mang Daisy trong suốt một năm qua. Tại đây, công việc hàng ngày của cô là phụ giúp các sơ làm việc vặt và dạy dỗ đám trẻ con cơ nhỡ này. Tuy cuộc sống có chút đơn điệu và bình dị, nhưng khi ngẫm nghĩ lại, những ngày tháng ấy lại tràn ngập niềm hạnh phúc vô bờ.
“Cầu nguyện gì mà suy tư thế hả em?”
Vẫn còn đang chìm đắm trong những lời tâm sự dốc hết cả tâm tư, một giọng nói ấm áp đột nhiên vang lên, khiến Daisy hơi giật mình quay đầu nhìn lại. Đó là sơ Sophia.
“À, chị… Em chỉ là… không ngủ được thôi ạ. Cầu nguyện giúp em dễ vào giấc hơn một chút.”
“Đúng là vậy. Thế nên ta cũng vì vậy mà đến đó.”
Sơ Sophia nhẹ nhàng nở một nụ cười đồng tình, rồi ngồi xuống sát bên cạnh Daisy.
“Ơ, chị à. Liệu một người tội lỗi đầy mình như em có thể lên thiên đường được không?
Trong suốt một năm qua, Daisy không biết đã hỏi câu hỏi này không biết bao nhiêu lần rồi. Cứ mỗi lần như vậy, sơ Sophia đều dùng những câu từ êm tai trấn an cô.
“Tất nhiên rồi. Ai cũng có thể được cứu rỗi mà em.”
“Thật ạ? Dù cho em đã phạm phải những sai lầm to lớn trong quá khứ, Chúa vẫn rộng lượng tha hết thảy sao?”
Nghe đến đây, sơ Sophia dường như nhận ra Daisy vẫn chưa thể hoàn toàn gạt bỏ mọi lo lắng, nên cô ấy lại tiếp tục nở thêm một nụ cười hiền từ, đôi mắt nhăn lại đầy ấm áp.
“Em đừng lo. Điều quan trọng không phải là quá khứ, mà là hiện tại và tương lai.”
Thật sự có thể như vậy không? Liệu Chúa có tha thứ cho cô, sau khi đã giết hại bao nhiêu mạng người?
Dù mỗi ngày đều sám hối và không ngừng cầu nguyện, nhưng Daisy vẫn mãi hoài nghi.
Mỗi mục tiêu có giết chết cũng là một người thân yêu của ai đó. Song, cô luôn muốn phủ nhận cái quá khứ đầy vết nhơ đó của mình.
Daisy không chắc mình có thể được tha thứ, nhưng ít nhất thì cũng có thể tự hứa với bản thân.
Sẽ không bao giờ giết hại bất kỳ ai nữa.
“Thưa sơ, có người tìm Daisy ạ.”
Cùng lúc đó, một nữ tu khác nhẹ nhàng bước vào nhà nguyện, thông báo có khách đến.
“Giờ này sao? Ai lại có thể tìm mình chứ? Ai đây nhỉ?
Đột nhiên, đôi mắt của Daisy trợn trắng kinh ngạc.
“Người đó nói… là phụ thân của Daisy.”
Vừa quay người lại, cô ngay lập tức bắt gặp hình ảnh một người đàn ông trung niên đang tựa lưng vào cửa nhà nguyện cười xảo quyệt, cánh tay không liên tục vẫy về phía mình.
“Lâu rồi không gặp, con gái yêu của ta.”
Người đó là bá tước Therese, thủ lĩnh của tổ chức cách mạng bí mật ‘Clean’.
Kẻ này từng giữ vai trò cấp trên của Easy và giờ lại trở thành vị khách không hề được Daisy hoan nghênh.
***
“Tất nhiên rồi, mà tôi nghĩ ông đừng gọi như vậy nữa, vì cả ông và tôi đều biết rất rõ, chúng ta không phải là cha con ruột đâu.”
“Sao ông biết được tôi đang ở đây?”
Daisy chậm rãi bước ra khỏi nhà nguyện, cẩn thận quay đầu qua lại để chắc chắn xung quanh không còn ai khác, lúc này mới lên tiếng chất vấn Bá tước Therese.
“Ôi, sao con có thể nói chuyện với cha mình bằng giọng điệu như vậy chứ.”
“Ai là cha tôi?”
“Con thừa biết mà, buôn bán thông tin chính là nguồn thu nhập riêng của ta. Vì vậy, nếu chỉ có mỗi một đứa con gái cũng không tra được gì, thì còn mặt mũi nào mà làm ăn nữa.”
Vừa nói, Bá tước Therese khẽ nhún vai như thể đó là điều tất nhiên. Còn Daisy nghe đến đây, liền cảm thấy vô cùng khó chịu trước tình cảnh hiện tại. Bởi lẽ, cô đã rất cẩn thận tìm cho mình một nơi trú ẩn an toàn, vậy mà cuối cùng vẫn bị phát hiện một cách dễ dàng.
Song, mặc kệ hết thảy ánh mắt lạnh lùng và sự né tránh của Daisy, Bá tước Therese vẫn nhếch mép cười xảo quyệt.
“Đừng nhìn cha con như thế chứ. Trên đời có ông bố nào không lo lắng khi con gái mình bặt vô âm tín lâu đến vậy đâu. Nhưng đây là chuyện quái quỷ gì đây, Easy? Chỉ mới không gặp một thời gian thôi mà đã hối cải rồi sao?”
Lời mỉa mai vừa dứt, bàn tay dơ bẩn của Bá tước Therese bất ngờ chạm nhẹ vào mặt thánh giá của chiếc dây chuyền trên cổ Daisy, khiến cô có chút giật mình giật tay ông ta ra.
“Tôi viết thư rồi. Tôi đã quyết định nghỉ hưu, cũng đã ảo ông đừng tìm tôi nữa.”
“Thật không may, ta chẳng nhận được lá thứ nào từ con cả.”
Dù nó chỉ là đề nghị từ một phía, nhưng Daisy chắc chắn đã tuyên bố từ bỏ mọi thứ rồi. Bởi vì có thể cô sẽ không bao giờ giết người nữa, nên không thể tiếp tục làm sát thủ cho tổ chức được.
“Dù sao thì, kỹ năng của con vẫn tốt lắm. Phải công nhận một điều, ta đã gặp chút ít khó khăn để truy lùng con đấy. Không ngờ lại mất đến một năm trời.”
“Sao Tôi nghe ông nói cứ giống như đang than thân trách phận vậy.”
Lạy Chúa, xin Người tha thứ cho con, vì đây sẽ là lần cuối cùng con phải sát sinh.
Daisy thầm cầu nguyện, rồi nhẹ nhàng gỡ chiếc kẹp gắn trên đầu ra, mái tóc vốn được búi gọn đổ xuống như dòng thác. Cũng ngay lúc này, đầu nhọn của đồ vật trong tay nhanh chóng chuyển hướng, chĩa thẳng vào động mạch cổ của Bá tước Therese.
“Kỹ năng của tôi không dễ dàng bị thời gian bào mòn như vậy đâu.”
“Bình tĩnh nào, Easy. Ta hiểu hết mà, bỏ vũ khí xuống, chúng ta giải quyết bằng lời nói trước đi.”
“Ông đến đây một mình à? Ông phạm sai lầm rồi đấy.”
“Không cần nhiều lời. Nghỉ ngơi đủ rồi thì quay lại tổ chức.”
“Tôi sẽ không quay lại nữa.”
Daisy cương quyết từ chối.
“Tại sao ông không thông báo cho tôi biết mục tiêu có con nhỏ?”
“Chuyện đó cũng không phải ta cố ý giấu mà. Chắc chắn tên thu thập thông tin đã bỏ sót điểm này rồi. Ta xin lỗi là được thôi.”
Bá tước Therese thản nhiên thừa nhận sai lầm to lớn của mình. Hành động đặt tay lên ngực và nhẹ nhàng cúi đầu của ông ta trông quá mức giả tạo.
“Nhưng mà Easy này, đám chó săn của phe bảo hoàng đáng phải bị loại bỏ hoàn toàn. Dù chúng có con cái hay không thì lý tưởng vẫn như vậy.”
“…”
“Thật tình, sao con có thể mềm lòng thế chứ.”
Nhìn thấy Daisy vẫn im lặng, Bá tước Therese hơi tặc lưỡi thất vọng.
“Dù thế nào thì, tôi cũng không thể tiếp tục nữa. Từ giờ, tôi muốn sống như một con người bình thường, hẹn hò, làm những việc lặt vặt và tận hưởng cuộc sống giản dị. Nên làm ơn, buông tha cho tôi đi.”
“Con nắm rõ luật lệ mà, Easy. Bất tuân mệnh lệnh cấp trên đồng nghĩa với việc bị xử tử. Không có ngoại lệ.”
“Cứ giết chết tôi là được.”
“Hừ, thật là ương ngạnh.”
Bá tước Therese thở ra một hơi thật dài rồi tiếp tục nói.
“Vậy nếu không phải làm sát thủ nữa thì sao? Có một nhiệm vụ bắt buộc dành cho con đấy.”
“Ông có biết mình đang nói gì không?”
Sát thủ mà không đi ám sát thì còn làm gì khác được? Daisy hơi chau mày.
“Nhiệm vụ đơn giản thôi. Con sẽ đóng vai đứa trẻ ngoài giá thú của ta. Chỉ cần kết hôn, hoàn thành nhiệm vụ làm vợ, sau đó nhận tiền và ta sẽ trả tự do cho con.”
“Hình như kết hôn và tự do không cùng khái niệm thì phải.”
“Có chứ. Chồng của con sẽ bị đưa ra chiến trường làm bia đỡ đạn ngay sau đêm tân hôn, con sẽ ngay lập tức trở thành góa phụ.”
Lẽ nào ông ta đang gặp khó khăn tài chính sao? Không còn hợp đồng ám sát, nên chuyển sang làm mai mối hôn sự giả?
Mặc kệ ánh mắt của cô có ngỡ ngàng đến hoảng hốt đến đâu, Bá tước Therese vẫn giữ thái độ bình thản nhướn mày nói thêm.
“Tên chồng của con là Maxim von Maldeck.”
“Không liên quan, nếu còn muốn sống thêm vài ngày thì cút nhanh. Vậy thôi.”
Nói đến đây, cô chậm rãi thu hẹp sải tay đang cầm chiếc trâm chĩa vào động mạch cổ của Bá tước Therese và đẩy mạnh đối phương.
“Thù lao là một triệu đồng tiền vàng.”
Nghe thấy số tiền công khổng lồ, Daisy không kìm được sự phấn khích, bất giác mở to mắt.
“Đó là món quà nghỉ hưu đặc biệt mà ta chuẩn bị riêng cho con đấy. Nếu không thích thì ta đành tìm người khác rồi.”
“Nếu tôi… hoàn thành nhiệm vụ này, thì thật sự có thể nghỉ hưu sao?”
“Tất nhiên rồi. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này một cách an toàn, ta sẽ chấp nhận thư xin phép của con.”
Thú thật, cô đã dao động.
Nơi tu viện nhỏ cô đang sống túng thiếu rất nhiều thứ. Không có bất kỳ mạnh thường quân nào tài trợ, trong khi lại có một vài đứa trẻ mang trong mình căn bệnh quái ác. Đau đớn thay, tiền ăn uống sinh hoạt bình thường còn lo không xong, huống hồ chi là các loại chi phí điều trị đắt đỏ khác.
Daisy không phủ nhận việc ngay lúc này bản thân đang rất cần tiền.
Nếu có tiền chữa bệnh, lũ trẻ sẽ có thể lớn lên một cách toàn diện. Chúng sẽ được học hành và trở thành người tốt hơn cô nhiều…
Dù là Easy hay Daisy, cô đều rất yêu tiền. Bởi vì trong cái thế giới khắc nghiệt này, thứ duy nhất có thể tin tưởng tuyệt đối được chỉ là tiền mà thôi.
Nhưng Daisy đâu thể ngờ rằng…
Maxim von Maldeck.
Người chồng sắp cưới của Daisy, vừa là mục tiêu cuối cùng, vừa là kẻ nguy hiểm trên hết bất kỳ ai mà cô từng đối mặt.
— Còn tiếp —
Chương mới sẽ ra vào 22h hàng ngày!