[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 199

Chương 199
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Daisy giật mình trùm chăn kín đầu đến tận đỉnh.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Phải rồi… hôm qua cô đã ngủ với Maxim. Cô vẫn còn nhớ rất rõ cái khoảnh khắc bồng bột đó…
Nhưng tại sao mấy hầu gái lại có mặt ở đây? Làm gì có lý do gì để họ vào phòng mình chứ…
“Em giật mình à?”
Giật mình ư? Tất nhiên là giật mình rồi! Không giật mới là lạ đó!
…Muốn hét vào mặt hắn như vậy lắm.
“…”
Nhưng Daisy chỉ còn cách cắn chặt môi, không thể thốt ra một lời nào.
Tiếng bước chân và tiếng bát đĩa va chạm của mấy hầu gái đang chuẩn bị đồ ăn khiến cô không tài nào mở miệng phản bác nổi. Maxim thì chẳng để cô rút lui, cứ thế mạnh mẽ kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy.
“Thẹn thùng gì chứ.”
Dù hắn nhận ra rõ ràng là cô đang xấu hổ…
Chụt, chụt. Maxim vẫn chẳng ngại ngần mà hôn lên đỉnh đầu cô liên tiếp, bất kể có người đang nhìn hay không. Thật sự quá đáng lắm rồi. Toàn thân cô nổi hết da gà.
“Dễ thương quá.”
Đồ điên. Làm ơn dừng lại đi!!
Đã trần truồng nằm trên giường thế này, để người khác bắt gặp thì… chắc chắn mấy hầu gái kia đang hít thở không thông vì quá sốc!
Từ cái gọi ‘Easy của ta’, đến mấy nụ hôn tấn công, rồi cả câu ‘dễ thương’ không đầu không đuôi kia nữa…
Cô biết rõ, rồi sẽ bị họ bàn tán không dứt. Và cô không muốn thêm bất cứ lý do nào để họ xì xào.
Dù có giãy giụa, nện vào ngực hắn bằng nắm tay, Maxim vẫn không mảy may bận tâm.
“Xong hết rồi thì ra ngoài đi. Easy của ta sắp ngộp thở mất.”
Ngay khi tiếng đặt khay thức ăn lên bàn vang lên, Maxim lập tức đuổi một cách không thương tiếc.
Làm ơn đi mà…!
Cái tiếng ‘Easy của ta’ kia, có thể bớt dùng lại một chút được không?
Đợi đến khi nghe thấy tiếng cạch, cánh cửa đóng hẳn lại, và hầu gái đi ra hết rồi – Daisy mới dám thò đầu ra khỏi chăn.
“Cái gì, đây là sao…”
Không đúng, đây là đâu vậy?
Daisy định hỏi cho rõ đầu đuôi, nhưng vừa nhìn thấy khung cảnh trước mắt, cô lập tức cứng họng.
Không biết có phải vì thế mà hôm nay chăn đệm mềm mại đến kỳ lạ…
Rõ ràng tối qua cô còn nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình trong dinh thự Waldeck, nơi mà cô và Maxim đã quan hệ đến kiệt sức. Vậy mà khi mở mắt ra, cô lại thấy mình đang nằm trong phòng của Maxim.
“Tại sao… em lại ở đây vậy?”
“À, chuyện đó… là do có lý do bất khả kháng.”
“Vâng?”
Lý do bất khả kháng? Là lý do gì mới được chứ?
Ánh mắt Daisy bắt đầu ánh lên vẻ nghi hoặc.
“Chuyện hôm qua chắc em vẫn nhớ rõ. Rồi sau đó em mệt quá, thiếp đi trước… chuyện đó em cũng nhớ đúng không?”
“À… vâng. Cái đó thì…”
Cũng không phải là chuyện hiếm gặp khi ở Waldeck rồi…
Hắn nói là ‘bất khả kháng’ mà sao lời mở đầu dài dòng thế không biết. Rốt cuộc đang định giở trò gì đây? Cô có linh cảm chẳng lành.
“Bình thường em cũng biết là, trong lúc em ngủ ta thường làm đủ trò rồi đúng không?”
“Ngài làm ơn… đừng vòng vo nữa. Làm ơn, nói thẳng vấn đề chính được không ạ?”
“Cũng hai năm rồi. Ta sợ em quên mất. Xin lỗi vậy.”
“Vâng vâng.”
Maxim khẽ cụp mắt, ngoan ngoãn nói lời xin lỗi.
Biết thừa là cô không thể nào quên nổi. Và thật ra là, không đời nào có thể quên được.
Cô thừa hiểu hắn chỉ đang cố tình trêu cô để nhìn thấy gương mặt bối rối ấy mà thôi.
“Tóm lại là… ta mải mê quan hệ quá, đến mức mất kiểm soát, nên… cái giường bị gãy mất rồi.”
“…Dạ? Gì cơ? Cái giường…?”
“Ừm. Ta xin lỗi.”
Tức là… lúc cô còn chưa hoàn hồn, hắn đã đè đến mức làm gãy cả giường?
“…”
Điên mất thôi. Thật sự điên rồi.
Từng sợi lông tơ dựng đứng cả lên vì rợn người. Một câu chuyện kỳ quặc tới mức dù nghe tận tai cũng chẳng thể tin được.
“Nghe nói trong Montardie tuy có nhiều phòng, nhưng mỗi phòng đều có công năng riêng biệt cả.”
“Rồi sao nữa ạ?”
“Vậy nên… ta có tìm thử vì sợ em sẽ khó xử, nhưng đúng lúc lại không còn phòng nào trống.”
Hoàn toàn là lời xàm xí.
“Tạm thời đành phải ngủ chung với ta thôi. Em hãy rộng lượng một chút mà chấp nhận nhé.”
Không, đây rõ ràng là trò mèo có chủ ý.
Lời nói dối lộ liễu đến mức khiến người ta chỉ biết cười nhạt. Có vẻ từ hôm qua Maxim đã hoàn toàn bị cuốn vào thú vui lừa gạt cô.
“Ngài định thế từ đầu rồi phải không?”
“Làm gì có chuyện đó.”
“Đúng là kẻ lừa đảo, dối trá!”
“Ta xin lỗi. Đúng là ta hơi thiếu lương tâm.”
Đã thế mà vẫn còn bày ra cái mặt tỉnh bơ. Hắn vẫn là kiểu người sẵn sàng bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, và khái niệm lương tâm hình như đã ném cho chó ăn từ lâu rồi.
“À, bù lại thì em khỏi phải lo chuyện cắm hoa. Vì ta đã có Daisy rồi còn gì.”
Hắn lại siết chặt cô trong vòng tay như muốn bóp nát, rồi liên tục đặt những nụ hôn lên đỉnh đầu. Mặt Daisy tái xanh.
‘Chết mất thôi!’
Chỉ mong có cái lỗ nào để chui xuống trốn cho đỡ nhục.
Dù cố tránh né, ánh mắt của hắn vẫn chỉ dán chặt lấy Daisy.
Chỉ cần có cơ hội… dù là bất cứ đâu, cô cũng muốn chạy trốn thêm một lần nữa.
* * *
Buổi chiều trong tuần, nhà nguyện khá vắng vẻ.
Daisy ngồi lặng lẽ cầu nguyện, khẽ vuốt cổ rồi thở dài một tiếng nhỏ.
‘…Ngột ngạt quá.’
Cổ áo cao khiến cô cảm thấy khó chịu. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Bởi vì Maxim đã cắn, mút, hôn đến mức cổ, xương quai xanh không chỗ nào lành lặn cả.
Chẳng thể nào mấy hầu gái không nhận ra được. Vì vậy, Daisy bị họ vây lấy suốt một hồi dài, không thoát nổi khỏi vòng vây chất vấn.
“Ngủ rồi đúng không, ngủ rồi chứ?”
“Nhìn là biết còn gì! Nhìn cổ con bé xem! Chắc ngủ say… và nóng lắm đấy nhỉ!”
“Thấy chưa, chị đã nói rồi mà. Nhất định là có tình cảm!”
“Trời ơi, vậy là đời con bé sang trang rồi! Đúng là phất lên rồi!”
Họ cứ thế thi nhau hò hét ầm ĩ. Trong khi Daisy vẫn còn chưa thể tin nổi, đầu óc cứ ngơ ngác như trên mây.
Vì chẳng biết phải làm gì khác, nên cô chỉ còn cách tìm đến nhà nguyện, cố gắng bám víu vào những lời cầu nguyện.
‘Lạy Chúa, xin hãy giúp con.’
Maxim đã nhất quyết đòi đi theo, nhưng Daisy đã phải dọa rằng nếu hắn dám bám theo thì cô sẽ giết hắn thật, thế mới có thể một mình đến được đây.
Chuyện phải dùng chung một căn phòng giờ cũng đã không thể đảo ngược.
Ít nhất, cô cần một khoảng thời gian để được yên tĩnh suy nghĩ.
Chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi. Cô cũng không có ý định phủ nhận nó.
Tối qua, Maxim – như mọi khi – luôn trực diện, luôn chân thành, và cũng như nước chảy, âm thầm khuấy động trái tim cô. Và cũng như bao lần khác, Daisy không thể làm gì hơn ngoài việc một lần nữa gục ngã trong vòng tay hắn – điều đó, cô không phủ nhận được.
“Vậy thì bây giờ, em đang sống cuộc đời thật sự mà mình từng mong muốn chứ, tiểu thư Isabelle Trevis?”
Đặc biệt là câu hỏi sắc bén ấy của hắn, khiến cô chỉ còn cách giơ cờ trắng đầu hàng. Không thể chống lại. Vì Maxim von Waldeck hiểu rõ điểm yếu của cô còn hơn cả chính cô.
‘Phải, vì nghĩ rằng nên thành thật… nên em đã làm vậy. Nhưng mà….’
Dù đã chọn thành thật, dù có chút nhẹ nhõm.
Nhưng cô vẫn không thể xóa đi cảm giác như thể mình bị đẩy theo dòng, bị cuốn đi bởi người khác.
Cũng không phải lời hắn nói là sai.
Dù cô có thật lòng yêu Maxim, thì mọi chuyện vẫn cứ trôi đúng theo những gì hắn mong muốn.
‘Đúng như Maxim nói, khi sống dưới danh nghĩa Isabelle Trevis, mình chưa bao giờ thực sự sống cuộc đời của chính mình… Nhưng vậy thì, khoảng thời gian ấy có hoàn toàn là giả dối không?’
Không.
Dù nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần, kết luận vẫn khá rõ ràng.
“Ngay cả những lúc đó cũng là một phần con người em. Không thể xem là hoàn toàn dối trá.”
Cô không chắc đó có phải là điều mình thật sự muốn hay không, nhưng ít ra cô đã nỗ lực tự mình sống một cách chủ động.
Cô đã gặp gỡ những con người mới. Đã làm công việc mà mình phần nào yêu thích và cũng thấy phù hợp.
Daisy lại một lần nữa đặt ra câu hỏi luôn canh cánh trong lòng trước Chúa.
Câu hỏi ấy, chính là điều được viết trong bức thư mà sơ Sophia để lại cho cô trước khi qua đời.
[Daisy nghĩ Daisy là người như thế nào? Với ta, đó mới là điều quan trọng nhất.]
Daisy.
Cái tên đầu tiên mà cô tự chọn cho mình, không phải tên do người khác gọi.
Không phải ‘mật danh Easy’, không phải ‘Isabelle Trevis’. Mà là Daisy.
[Nếu chưa biết, thì hãy bắt đầu quyết định từ bây giờ.]
[Cầu nguyện, suy nghĩ và tìm ra câu trả lời. Không có đúng hay sai. Câu trả lời do Daisy chọn chính là đáp án đúng nhất.]
Tuy rằng cô vẫn chưa thể đưa ra ‘đáp án của riêng Daisy’, nhưng cô chưa từng hối hận về khoảng thời gian ấy.
Đúng là cô yêu Maxim…
Nhưng hắn là Quốc vương của Antica. Ở bên cạnh một người như hắn – không đơn thuần chỉ là sống chung với một ai đó. Nó mang một ý nghĩa quá lớn.
Vì điều đó mà hai năm trước, Maxim đã bất chấp tất cả. Và giữa hành trình ấy… đã có những người vô tội phải hy sinh.
Sơ Sophia.
Và cả…
Đứa con của họ – Reilly.
Daisy vẫn luôn mang nỗi day dứt ấy trong tim, như một lớp cặn đắng đọng nơi đáy lòng.
Thế nhưng đối với Maxim, Reilly chỉ là…
Một ‘công cụ’ – một ‘phương tiện’ để giữ lấy người vợ mà hắn không muốn buông tay.
Dù là con của hai người. Dù mang dòng máu của chính hắn. Nhưng ánh mắt Maxim, từ đầu đến cuối, chỉ dõi theo mỗi mình Daisy.
Hắn sẽ không bao giờ thay đổi. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, lòng cô đã nặng trĩu.
Nếu cô chấp nhận Maxim, chẳng khác nào phản bội Reilly, đứa con mà họ từng có với nhau.
Cô không thể nào ngăn được cảm giác rằng… mình đang bị cuốn đi, như thể đang bỏ lỡ một điều gì rất quan trọng.
‘Nếu một lần nữa, mình muốn được sống với cái tên Daisy…’
Nếu lần này, mình thật sự được sống bằng chính cái tên của mình.
Mình muốn sống ở đâu? Sống như thế nào? Và sống cùng với ai?
Đó là điều cô cần phải suy nghĩ một cách thực tế. Và quyết định ấy, phải là do chính cô đưa ra.
Nếu có ai đó hỏi “Em muốn sống cùng với ai?” Thì câu trả lời thật ra rất đơn giản.
Cô chỉ muốn sống cùng với người mà mình yêu quý.
“Dù con là Daisy von Waldeck, hay chỉ đơn giản là Daisy… thì ta vẫn sẽ luôn ủng hộ con.”
Là người thím của Maxim, người vẫn đặt chân dung của ‘Daisy von Waldeck’ bên giường mỗi đêm và ngày ngày trông đợi cô trở về làm con dâu.
“Người nói gì vậy chứ… việc chăm sóc Visionar là sứ mệnh của tôi mà.”
Là Mary Gold, người luôn chăm lo cho cô chu đáo hơn bất kỳ ai khác.
Cả Rose nữa, người đã cùng cô chia sẻ tình chị em trong những ngày tháng chông chênh ấy.
Và sau cùng…
“Yêu em, Easy.”
Cả Maxim von Waldeck, người đã từng khiến Daisy sống dưới cái tên von Waldeck, dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Giờ đây, tất cả đều đã tản mác mỗi người một nơi…
Những người quan trọng với Daisy đều đang ở lại trong quá khứ, ở Waldeck của ngày xưa.
‘Chuyện sắp tới… mình phải đối mặt thế nào đây? Còn Rose thì phải làm sao? Có nên để Maxim gặp lại Rose không?’
Cảm giác không ổn cứ mãi lởn vởn trong lòng.
Trong đầu Daisy là một đống câu hỏi chưa lời giải, khiến đầu cô đau nhức. Cô thật sự cần chút thời gian ở một mình để suy nghĩ.
‘Hãy cầu nguyện đi. Nếu cứ tiếp tục cầu nguyện… thì mình sẽ tìm ra câu trả lời của riêng mình.’
Vì sơ Sophia đã từng nói như vậy mà.
Daisy nắm chặt chuỗi tràng hạt trong hai tay, tập trung vào lời nguyện cầu.
Ngay lúc ấy-
“Chị Daisy?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.