[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 195

Chương 195
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Thật.”
Daisy dứt khoát đáp lời.
“Sao thế? Đây là cơ hội để em chọn thách đấy. Định bỏ qua thật à?”
“Không cần. Dù sao thì ngài cũng sẽ làm theo ý mình thôi. Nếu vậy thì em thà nghe sự thật còn hơn.”
“Cũng đúng. Quả nhiên em thật khôn ngoan, nữ hoàng của ta ơi.”
Hắn cố ý trêu chọc.
Maxim dùng mấy lời tâng bốc chẳng hề hợp với mình để nâng cô lên. Thật đáng ghét vô cùng.
“Được rồi, vậy thật.”
“Maxim, tại sao ngài lại thích em đến thế?”
Đây là một câu hỏi ngoài dự đoán khiến ánh mắt của Maxim thoáng trở nên nghiêm túc.
“Em nói rõ hơn xem nào.”
“Dù sao thì em cũng là một nhiệm vụ, là gián điệp. Khi ngài phát hiện ra thân phận thật của em… ở góc độ của ngài thì đáng ra phải thấy bị phản bội mới đúng chứ.”
Daisy cũng chẳng mấy dễ chịu khi nói ra điều này, nhưng khi có cơ hội, cô cần phải làm rõ.
Dù khó xử, nhưng nếu nghĩ đến mục đích của trò chơi – hỏi về sự thật mình muốn biết – thì đây là một câu hỏi phù hợp nhất.
Dù ngài là ai…
Ngài nói ngài yêu em vì em là chính em.
Với Daisy, khi biết Maxim là mục tiêu thì đầu óc cô hiểu rõ rằng mình không được phép như vậy… nhưng rốt cuộc cô vẫn không thể khác đi, và tình cảm ấy là thật.
Còn Maxim lại có một hoàn cảnh khác.
Cô không biết hắn đã nhận ra thân phận của cô từ lúc nào, nhưng chắc chắn đó là một quyết định không dễ dàng. Người đến để giết hắn mà hắn lại đem lòng yêu, điều đó chẳng phải thật kỳ lạ sao?
“Nhưng ngài biết rõ thân phận em rồi mà vẫn cố gắng bảo vệ em… Em nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi.”
…Hay là vì Reilly?
Không, chắc không phải vì đứa bé.
Vì nếu là vậy, thì trước đó Maxim đã có quá nhiều lời nói đầy ẩn ý rồi.
[Dù em là ai. Không, chính vì em là em nên ta mới yêu.]
Lá thư ngọt ngào hắn từng để lại cũng vậy.
“Nguyện vọng của ta là được chết dưới tay em, Easy à.”
Hay những lời hắn nói đùa khi còng tay cô trong chuyến dã ngoại.
Bây giờ nghĩ lại, thật sự giống như hắn đã biết gì đó rồi mới nói vậy.
“Không, khoan đã. Phải hỏi cái này trước. Vậy… chuyện em là gián điệp, ngài đã biết từ khi nào?”
“Em muốn ta thành thật sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Từ rất lâu trước rồi.”
Từ rất lâu trước…?
Chẳng lẽ ngay sau lễ cưới, lần đầu gặp mặt, khi suýt có đêm tân hôn… lúc hắn gọi ‘Easy’ không phải là tên thân mật mà là mật danh?
Nhưng thế có hợp lý không? Daisy bối rối nhìn quanh.
“Phải, có lẽ từ rất lâu rồi ta đã mong được trở thành mục tiêu của em cũng nên.”
“Ý ngài là sao…?”
“Ta nói rồi mà. Ước mơ của ta là được chết dưới tay em.”
“…Thật sự rất kỳ lạ.”
Không thể phân biệt nổi đâu là đùa, đâu là thật.
Daisy cằn nhằn không dứt, nhìn Maxim, người lúc nào cũng nói năng mập mờ chẳng nghĩ cho người nghe.
“Phải ha. Kỳ lạ thật.”
Maxim chăm chú nhìn cô rồi khẽ bật cười như tự giễu.
Kỳ lạ thật. Chắc chắn là vậy rồi.
Ngay cả chính hắn nghĩ lại cũng thấy kỳ quặc.
Hắn hoàn toàn hiểu được phản ứng của Daisy.
“Lúc đầu, ta thật lòng cảm thấy bị phản bội, thậm chí là ghét em nữa.”
Dám ghét em, dám oán trách em.
Thế nên ở kiếp đầu tiên, ta đã đánh mất em, Easy.
Vì ngu ngốc, vì không thể tin em, ta đã ra lệnh xử tử em.
Ngay cả sau khi em chết rồi, ta vẫn còn oán hận. Dù biết được sự thật, ta vẫn cố vờ như chưa từng nghe thấy.
Phải đến khi tất cả kết thúc rồi mới…
Lại một lần nữa đau buồn theo ý mình. Nhất quyết nói rằng ta yêu em. Nói rằng ta sẽ theo em. Và rồi tự chĩa súng bắn vào đầu mình.
Easy, một kẻ ngu ngốc như vậy… chính là ta đấy.
“Sau này, ta cũng tự hỏi nhiều lần… Tại sao chúng ta lại phải gặp nhau theo cái cách như thế. Ta đã oán trách rất nhiều.”
Ở kiếp thứ hai, ta mất em chỉ vì sự liều lĩnh ngu xuẩn của một đứa trẻ yếu ớt.
Ở kiếp thứ ba, lại vì quá tin vào sức mạnh, vì nôn nóng và ngạo mạn mà một lần nữa để mất em.
Rồi đến kiếp thứ tư…
Ta chìm trong vô vọng vì những thất bại lặp đi lặp lại.
Một kẻ ngu ngốc như ta, từng nghĩ mình thậm chí không có tư cách để bảo vệ em, nên đã không dám đi tìm em nữa.
“…Thế nhưng cuối cùng ta cũng không thể chống lại được.”
Phải, thật sự là không thể.
Easy à, khi ta nghe thấy giọng một người phụ nữ khác trong buổi biểu diễn văn nghệ tại đơn vị nơi lẽ ra em phải đến…
Khi ta biết không hề có ca sĩ nào tên Isabelle Trevis trong đoàn.
Chỉ cần nghĩ đến việc lần này em có thể không còn ở bên ta nữa… cảm giác như phát điên lên được.
“Dù có chết đi sống lại… dù đã biết hết kết cục, dù có tái sinh bao nhiêu lần đi nữa, ta vẫn không thể không tìm đến em, Easy.”
Cho dù là những kiếp sống lặp đi lặp lại, dù cuộc đời ta như một bản án trừng phạt không hồi kết… nhưng sự tồn tại của em vẫn luôn là một lời nguyền.
Và ta, dám yêu cái lời nguyền ấy hơn cả mạng sống.
Chỉ để được nhìn em, để bảo vệ em, và để có được em…
Ta lại một lần nữa không thể không chĩa súng vào đầu mình. Không thể không đi theo em.
Vì ta là con chó của em, Easy à.
Dù là một thằng khốn nạn vô phương cứu chữa từ trong máu thịt…
Thì việc chó đi theo chủ, vốn dĩ là chuyện đương nhiên.
“…Vì ta sinh ra đã như vậy rồi. Không thể khác được. Là chuyện bất khả kháng.”
Daisy nhìn hắn như thể vừa nghe một câu đố không lời giải.
Em lúc nào cũng vậy, Easy à.
“Cậu thật sự muốn chết đói đến thế à?”
Khi lần đầu trong ngục tối, em chìa bàn tay bé xíu ra đưa cho ta miếng bánh, vừa hỏi han tình trạng của ta.
“Dù sao thì! Max, cậu… thật kỳ quặc. Rất là đặc biệt đấy.”
Khi em hùa theo trò chơi gia đình ngốc nghếch ấy và cầu hôn ta lần đầu tiên.
“Vì em có vẻ sẽ xinh lắm.”
“Chỉ huy, em…”
“Đúng là xinh thật.”
Trước khi em chĩa súng vào ta, ta đã chẳng có tí lãng mạn nào, đến một lời cầu hôn bình thường cũng không… chỉ biết cứng đầu nói rằng em đẹp lắm.
Ngay cả khi ta cố chấp nhét chiếc nhẫn kim cương vào tay em.
Khi ta dọa rằng em hãy tự tay giết ta, hoặc ôm lấy ta. Khi ta tự biến mình thành mục tiêu chỉ để có thể gặp em trong lễ cưới… rồi không kìm được mà hôn em thật sâu vì quá đỗi vui mừng.
Không, có lẽ là trong mọi khoảnh khắc bên em…
Cả bây giờ nữa…
Lúc nào em cũng nhìn ta bằng ánh mắt.
Như thể chẳng hiểu nổi tại sao ta lại như vậy.
“…Xạo vừa thôi.”
Vẫn như mọi khi, cô phụng phịu dễ thương.
Như thể đang tỏ ra miễn cưỡng chấp nhận.
Ta nhìn thấy em như thế lại càng thấy đáng quý, thấy lo lắng, thấy muốn ôm lấy em… thấy em thật quá đỗi quý giá, đến mức chỉ cần nhìn cũng thấy không đủ.
Thế thì biết làm sao được, Easy à. Ta không thể chịu nổi nữa rồi.
Cứ bảo ta là thằng điên cũng được.
Không, đúng là ta điên thật.
Từ rất lâu rất lâu trước đây, ta đã hoàn toàn phát cuồng vì em. Thế nên em có nói gì, ta cũng sẵn lòng gánh chịu tất cả.
“Không phải xạo đâu.”
“Dù sao thì ngài cũng không nói rõ ràng gì cả…, toàn mập mờ cho qua, rồi… có phần ngài hơi phóng đại nữa đấy.”
Ngay cả lúc này, cô vẫn không tin.
Nhưng nếu ta kể hết những gì từng xảy ra, liệu em có tin không?
Ta hiểu rất rõ vì sao em không thể tin ta.
Bởi ta không thể sống thiếu em, không thể buông tay em, được ban phước – hay là bị nguyền rủa – bởi thần linh. Ta nói rằng ta sẽ theo đuổi em cho đến khi có được em… ai mà tin nổi lời ấy?
Thế nên, xin em đừng tin.
Ta sợ em sẽ lại bỏ trốn nếu em biết tất cả. Thà rằng em cứ mãi xem ta là kẻ đạo đức giả còn hơn.
Dù có trở thành một thằng khốn chuyên nói dối… cũng chẳng sao. Chỉ cần được ở bên cạnh Easy. Với Maxim, như vậy là đủ rồi.
“Vậy phải chứng minh thế nào đây? Giờ ta chết ngay trước mặt em nhé?”
“Ngài bị điên à?”
“Điên rồi đấy.”
Hắn bật cười vòng vo như thể đó là điều hiển nhiên.
Ngược lại, Daisy cau mày rõ rệt.
“Em chẳng muốn phải dọn xác đâu. Giờ em chỉ muốn sống yên ổn thôi. Ngài muốn bị đuổi ra khỏi nhà vì tội quấy rầy không?”
“Ta bị phạt đủ rồi còn gì. Xa nhau tận hai năm trời đấy nhé. Tha cho ta một lần thôi, được không?”
Quả là chỉ biết làm theo ý mình.
Daisy chu môi, liếc Maxim đầy khó chịu.
Hay là đuổi hắn thật nhỉ?
Nếu hắn bị cảm vì ngủ ngoài hành lang chỉ quấn mỗi áo choàng tắm thì sao?
Cô đã nghĩ thử một lúc, nhưng rồi lại không thấy muốn làm thế. Vì lý do gì thì chính cô cũng chẳng rõ. Có lẽ chẳng liên quan gì đến lý trí cả.
Thành thật mà nói, dù rất muốn lườm nguýt cái tên vô lại đang đè lên người mình thế này… cô vẫn không thật sự muốn đuổi hắn ra.
Ngay cả bản thân cô cũng thấy gu của mình thật kỳ lạ.
“Được rồi. Nhưng em chỉ tha cho ngài một lần thôi đấy.”
Chụt.
Ngay khoảnh khắc cô chu môi ra, Maxim cúi xuống đặt môi mình lên môi cô. Một nụ hôn bất ngờ khiến mắt Daisy mở to như sắp nổ tung.
“Ngài làm gì vậy?”
“Vì em chu môi ra. Ta tưởng em đang xin hôn.”
“Không có nha!”
“Xin lỗi. Ta hiểu nhầm rồi. Suy diễn bừa là sở trường của ta, nên lần sau đừng chu môi nữa nhé.”
“…Thật là tiểu nhân.”
“Đến lượt ta rồi. Chọn đi, sự thật hay thách?”
Maxim nhanh chóng giành lời, hỏi Daisy.
Tất nhiên, câu trả lời đã quá rõ ràng.
“…Thật.”
“Vậy… bây giờ em có muốn hôn ta không?”
“Gì cơ?”
Chưa kịp trả lời, khuôn mặt Maxim đã áp sát lại gần hơn.
“Trả lời trong vòng 3 giây. Không thì ta sẽ đổi câu hỏi đấy.”
Dù Daisy chưa nói gì, môi mềm mại của hắn đã khẽ lướt qua môi cô như thể cô đã ngầm đồng ý từ trước.
“Ba, hai…”
“À, cái đó… cái đó thì…!”
“1. Vậy thì đổi câu hỏi.”
Chụt. Vừa dứt đếm ngược, Maxim hôn lên môi Daisy như đang mút một viên kẹo, rồi mỉm cười tinh quái hỏi.
“Vậy… bây giờ em có muốn lên giường với ta không?”
Lại là một câu hỏi còn khó xử hơn nữa.
“Câu này cũng không trả lời được sao?”
“Không, em sẽ trả lời.”
Daisy không muốn thua hắn, nên quyết định không lảng tránh nữa.
Không rõ là do rượu vừa uống, hay vì nụ hôn của Maxim, mà đầu óc cô trở nên quay cuồng, cơ thể như nhẹ bẫng.
“Em hơi khát. Trước tiên… ngài rót cho em một ly rượu được không?”
“Ừm.”
Maxim nghiêng ly, uống một hơi cạn rượu vang, rồi ngay lập tức cúi xuống môi cô.
Vị ngọt xen chút đắng của rượu thấm vào khoang miệng. Daisy nuốt trọn ngụm rượu ấy, rồi hít vào thật sâu đến căng cả lồng ngực, sau đó mới đáp.
“Vâng. Em muốn ngủ với ng… Ưm!”
Chưa kịp nói hết, môi cô đã bị hắn nuốt chửng.
Ko hiểu sao Maxim yêu Daisy dữ vậy luôn!