[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 194

Chương 194
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Miệng thì có thể nói dối bao nhiêu cũng được.
Cô có thể tỏ vẻ không có cảm xúc gì, thậm chí có thể làm bộ khinh bỉ hắn.
Nhưng… thứ duy nhất không thể che giấu được, là trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực cô.
Daisy biết mình phải nói gì đó trước khi Maxim nhận ra. Nhưng càng vội, đầu óc cô lại càng trở nên trống rỗng.
“Cứ tiếp tục nói dối đi. Ta lại càng thích. Mỗi lần như vậy, ta sẽ trừng phạt em thế này là được.”
Ngược lại, Maxim thì chẳng có ý định dừng lại hay cho cô một cơ hội để suy nghĩ.
“Thật ra, ta không cần em phải nói thật. Người cần điều đó… là em cơ.”
“Ư… A…!”
“Còn ta chỉ cần có em là đủ rồi.”
Hắn ghì chặt cô lại, lẩm bẩm những câu không rõ ràng, vừa cạ mặt vào ngực cô qua lớp váy ngủ như thể đang mê sảng.
Đôi mắt hắn hơi dại đi vì kích thích, rồi ngước lên nhìn cô.
“Giờ thì nói đi. Ngay bây giờ.”
Đôi mắt xanh xám ấy ánh lên vẻ chắc thắng, khiến Daisy giận run người.
“Dù tôi có nói gì… ngài cũng đâu có tin.”
“Không đúng. Vì em nói dối nên ta mới không tin.”
Lời hắn không sai nên cô không thể phản bác gì.
Nhưng nói thật ra… thì cô lại thấy sợ.
“Vậy thì chứng minh đi. Rằng em không nói dối.”
Chuyện đó… có lẽ chỉ có thể chứng minh được nếu tim cô ngừng đập. Dù cô có ghét hắn đến đâu, dù hắn không ở bên cạnh, dù cô biết rõ là không thể, dù cố né tránh… thì trái tim cô vẫn cứ luôn hướng về phía hắn.
Vậy nên, giờ chỉ còn cách, chối đến cùng.
“Chứng minh kiểu gì được chứ? T-Tim tôi đập mạnh vì… ngài toàn làm mấy chuyện bất ngờ, chẳng báo trước gì cả, nên giật mình thôi! Ai mà không vậy chứ?”
Không biết lý do gượng gạo ấy có hiệu quả không, nhưng ánh mắt Maxim bỗng lóe lên chút hứng thú.
Tốt lắm, đúng hướng rồi. Daisy liền lớn tiếng nói tiếp.
“Giống như thỏ gặp sư tử, tim đập nhanh là phản xạ để sống sót! Là bản năng sinh tồn đấy!”
“Cũng có lý. Ta tin.”
Không ngờ lại hiệu quả thật. Maxim gật đầu ngay.
Hắn chống tay ngồi dậy, cúi xuống nhìn cô vẫn đang bị hắn giữ chặt tay.
Daisy vẫn không thể cử động được chút nào.
“Vậy thì tóm lại, em đang nói là… vì nhiệm vụ, em không có cảm xúc gì với ta, và những lần đó chỉ là tình dục vô nghĩa. Đúng không?”
“Vâng. Đúng vậy.”
“Được thôi. Ta tin. Vậy thì giờ hãy làm tình với ta, không cảm xúc, không ý nghĩa đúng như em nói nhé.”
“Cái gì cơ?!”
Daisy cau mày, hoàn toàn bất ngờ trước đề nghị vô lý đó.
“Ta đã dùng quyền ước nguyện rồi mà. Mong muốn của ta là được em cho ngủ lại một đêm. Mà ta nghĩ, nếu được ngủ với em một lần thì chắc dễ ngủ hơn.”
“…”
“Dù sao thì đâu có vấn đề gì? Không có cảm xúc, không có ý nghĩa mà. Một nam một nữ rảnh rỗi giữa đêm hôm thế này mà ngủ với nhau một lần thì có gì to tát?”
“…Ngài thật sự thấy vui vì chuyện như vậy à?”
“Ừm. Với ta, miễn là được làm cùng em thì chuyện gì cũng đáng quý.”
Maxim nhướng mày, nói ra điều đó như thể là chuyện hiển nhiên.
“…”
Daisy chết lặng. Không biết vì tức hay vì cạn lời, cô chỉ đờ người ra một lúc.
Và rồi, cô nhận ra, cuối cùng thì… đây là một ván bài mà hắn đã chắc chắn thắng từ đầu.
Ngay cả cái gọi là tình dục không cảm xúc cũng khiến hắn thấy mãn nguyện, thì chẳng cần biết cô chọn sao, Maxim cũng sẽ có được điều hắn muốn.
Thật hay thách. (Truth or Dare.)
Là một trò chơi mà cô mới chỉ biết đến vào hôm nay.
Daisy chợt nhớ lại lời hắn từng nói lúc bắt đầu.
“Ừm. Nhưng ta nghĩ mình sẽ chỉ chọn ‘thật’ thôi. ‘Thách’ chắc ta không chọn đâu.”
Hắn sẽ cứ thế tiếp tục chọn ‘thật’ như đã tuyên bố. Bởi Maxim là kẻ chẳng biết xấu hổ là gì, hắn đủ tự tin để trả lời bất kỳ câu hỏi nào, cho dù chúng có trần trụi đến mức nào đi nữa.
Còn Daisy, cô không thể. Vì Maxim sẽ chỉ hỏi những điều cô muốn giấu nhất. Những thứ cô không đủ can đảm để đối diện.
Nếu nói dối, hắn sẽ trừng phạt như đã làm nãy giờ, hoặc đưa ra một ‘yêu cầu chứng minh’ đầy ép buộc.
Vậy nếu cô chọn ‘thách’ thay vì ‘thật’ thì sao?
Maxim chắc chắn cũng sẽ đưa ra một yêu cầu khiến cô không thể ngẩng đầu nổi.
Ngay từ đầu, Daisy đã không có cách nào để thắng trong trò chơi này.
Maxim đã tính toán tất cả, dùng cái cớ là kể tin tức về thím và Mary Gold để dụ cô bước vào một trò chơi mà hắn làm chủ hoàn toàn.
“Không công bằng chút nào. Ngài đã định làm thế từ đầu đúng không?”
“Gì cơ?”
“Dù tôi chọn gì thì ngài cũng được như ý, còn tôi thì chỉ rơi vào thế bí thôi.”
“Ờ, bị lật bài rồi.”
“Đồ khốn!”
“Đúng. Ta là thằng khốn. Giờ mới biết à? Ta từng nói rồi mà, ta là người sống trong chiến đấu. Và chiến lược là để thắng, không phải để công bằng.”
Cô biết. Biết rõ điều đó.
Nhưng mỗi lần bị hắn chơi trên cơ thế này, cô lại thấy tức đến mức nghiến răng ken két.
“Ngài đúng là… không thay đổi chút nào. Vẫn tệ hại như ngày nào!”
“Ừm, ta không thay đổi. Vẫn là kẻ tệ hại như em nói.”
Daisy gào lên đầy giận dữ, còn Maxim thì chỉ lặp lại lời cô với vẻ mặt không hề nao núng, như cố tình chọc tức cô.
“Cái kiểu dàn dựng mọi thứ trong bóng tối để điều khiển người khác, để dồn họ đến bước đường cùng… Tôi ghét nó đến tận xương tủy.”
“Đồng ý. Ta thừa nhận. Ta là loại người như thế. Và ta chưa bao giờ nói mình sẽ thay đổi.”
“Đồ bẩn thỉu.”
“Ừ, bẩn thì sao. Nhưng em thì khác mà, đúng không? Em bảo là sẽ thay đổi.”
Maxim bật cười nhạt, rồi nói thêm.
“Lúc rời đi, em để lại cho ta một bức thư. Em còn nhớ mình viết gì không?”
“…”
“Rằng em ghét sống một cuộc đời ‘giả tạo’ do người khác sắp đặt. Rằng em muốn sống cuộc đời ‘thật’ của chính mình. Vì vậy em đã bỏ đi.”
Lời hắn như một cú đánh thẳng vào giữa trán, khiến đầu óc cô choáng váng.
Và rồi, câu hỏi tiếp theo giáng xuống như nhát chém.
“Vậy thì cho ta hỏi, giờ đây, em đang sống cuộc đời thật của mình sao, cô Isabelle Trevis?”
Isabelle Trevis.
Là cái tên giả mà cô dùng để lẩn trốn khỏi ánh mắt Maxim.
Dù cô từng tự nhủ nó chỉ là giải pháp tạm thời, nhưng… có thật chỉ cái tên là giả thôi sao?
Hiện tại, không có ai xung quanh cô biết con người thật của cô, từ đầu đến giờ, cô vẫn sống như một người hoàn toàn khác.
Để có thể đẩy hắn ra xa, cô đã tự viện ra cái cớ rằng dù có ở bên hắn thì cũng chẳng thể hạnh phúc được…
Dù yêu hắn, cô vẫn tự lừa dối mình rằng không hề yêu, rồi dối trá mà đẩy hắn ra khỏi cuộc đời mình.
Cô đã rời khỏi nhà Waldeck để không phải tiếp tục cuộc sống giả tạo mà cô căm ghét, nơi những người vô tội phải hy sinh vì lời nói dối của cô.
Cô từng nghĩ mình đã từ bỏ tất cả để sống một cuộc đời mới thật sự.
Nhưng đã hai năm rồi… chẳng có gì thay đổi.
Daisy cảm thấy ghê tởm chính mình khi nhận ra, mình vẫn đang sống trong dối trá.
Với thân phận Isabelle Trevis, cô không thể thắng nổi Maxim von Waldeck.
Nhưng Daisy là người không chấp nhận thất bại. Cô thà chết còn hơn là bị thua một cách hèn nhát.
Muốn thắng trong trò chơi bẩn thỉu này, vốn dĩ chỉ có một cách.
“…Thật.”
Chỉ còn cách thành thật với Maxim, với tư cách là Daisy, không phải Isabelle — mà là chính em, trước mặt Max.
“Lần này… tôi sẽ nói thật. Xin hãy cho tôi… một cơ hội nữa. Chỉ lần này thôi.”
“Được. Em cứ nói điều mình muốn.”
Không thể mãi trốn chạy. Không thể cứ tiếp tục sống kiểu này được nữa.
Đó là con đường mà cô đã chọn, đánh đổi bằng việc rời xa những người quan trọng nhất chỉ để sống là chính mình.
Dù thành công hay thất bại.
Dù đáng tự hào hay khiến bản thân xấu hổ.
Ít nhất, cô cũng phải sống đường hoàng với chính mình.
Daisy hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh, rồi chậm rãi trả lời.
“C-Chỉ là… cũng tạm ổn…”
Chỉ nói có vậy thôi mà sao cổ họng lại nghẹn đắng thế này. Cô nuốt nước bọt một cách khó nhọc rồi buột miệng nói tiếp như trút ra tất cả.
“Em sống… cũng ổn. Em đã cố gắng sống, chật vật học cách bắt đầu lại. Em không chắc đây có phải là cuộc sống em từng mong muốn không… nhưng mà… em đã cố gắng rất nhiều.”
“…”
“Thật sự… em cũng chưa rõ nữa. Nhưng đó là lời thật lòng.”
Ngay khi lời thú nhận vừa dứt, một nụ hôn nhẹ như lông vũ chạm xuống trán cô.
“Em làm tốt lắm.”
“…”
“Và cảm ơn em. Chắc khó để nói ra được chuyện đó. Vậy mà em vẫn thành thật với ta…”
Kỳ lạ thật. Chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy thôi mà.
Chỉ đơn giản là nói ra những gì thật sự đã xảy ra, vậy mà cô lại thấy nhẹ nhõm đến kỳ lạ. Tấm lưng căng cứng vì áp lực cũng dần thả lỏng, và Daisy có cảm giác như mình đang nhẹ nhàng chìm xuống sofa.
“Giờ thì đến lượt ta. Em hỏi đi. Bây giờ là lượt của Easy.”
“…”
“Chọn đi. Thật hay thách? Dù em yêu cầu gì, ta cũng sẽ làm theo hết.”