[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 192

Chương 192
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Nếu không muốn ăn thì nhịn đi.”
“Ai nói là không muốn.”
Maxim nhanh tay giữ lấy cổ tay Daisy khi cô định cất lại hộp socola bằng gương mặt lạnh tanh.
“Đưa xem nào.”
Hắn giật lấy hộp rồi bắt đầu xem kỹ từng ô. Hộp có tổng cộng 16 viên, mỗi viên có hình dáng khác nhau.
Dù rất mê đồ ngọt mà… chỉ mới thiếu đúng 4 viên.
“Ngài cười gì vậy?”
Thấy Maxim khúc khích cười trong lúc nhìn hộp, Daisy hơi chột dạ hỏi.
“Không có gì. Nhưng cái này em chắc cho ta thật chứ?”
“Cái gì cơ ạ?”
“Trông như em đang cố ăn dè từng viên ấy. Có phải mỗi ngày chỉ ăn một viên không?”
Sao hắn biết được? Nhìn là lộ liền à?
Maxim đôi khi nhạy quá mức cần thiết.
Cái ngày cô bị hắn lừa ép quay về Montardie, Daisy đã bực đến mức mua hộp socola đắt tiền này để tự an ủi. Cô vốn mê đồ ngọt, lại có thói quen ăn vặt mỗi khi căng thẳng.
Hắn nói sẽ giữ cô lại chỉ hai tuần rưỡi.
Mua hộp 16 viên, mỗi ngày một viên, còn dư lại một viên để dành cho ngày stress nặng hoặc ngày cuối cùng làm phần thưởng.
Cô thật sự đã trân quý chúng… nhưng xét cho cùng, đó chỉ là socola. Không thể nào quan trọng bằng sức khỏe con người.
“Đúng là tôi có để dành, nhưng cũng chỉ là socola thôi mà. Ngài cứ thoải mái ăn đi.”
“Biết thế này, ta phải cảm ơn em kiểu gì đây?”
“Không có gì đâu ạ.”
“Không, ta phải cảm ơn. Người ta chỉ chia những thứ mình trân trọng với người mình quan tâm thôi.”
Chỉ là socola thôi mà…
Hắn lại cố thổi phồng chuyện lên với những lời có vẻ sâu sắc.
Daisy không đáp, chỉ im lặng nhìn hắn bỏ viên socola vào miệng.
Hắn nhai chậm rãi, tận hưởng vị ngọt ngào pha chút đắng dịu lan ra trong miệng, rồi uống thêm một ngụm rượu vang. Có vẻ khá hợp vị nên hắn khẽ gật đầu.
“Rượu này đi với socola hợp ghê.”
“Ngài thích là được rồi.”
Sau đó là một khoảng lặng khó xử.
Dù cô đã bảo ‘cứ ăn thoải mái’, nhưng Maxim sau khi ăn đúng một viên thì chỉ chăm chăm uống rượu tiếp.
‘Ngột ngạt thật.’
Tóc hắn chắc còn lâu mới khô.
Daisy liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc. Cảm giác như thời gian trôi chậm hẳn đi.
Thấy có ánh mắt chiếu tới, cô quay lại — và quả nhiên, đôi mắt xám xanh của hắn đang nhìn cô chăm chú. Cái kiểu nhìn ấy khiến mặt cô bắt đầu nóng lên.
“Sao ngài cứ nhìn tôi vậy?”
“Chỉ là… thấy em đẹp.”
Cô biết hắn rất giỏi nói mấy câu ngọt lịm, nhưng trong tình huống thế này mà buông lời kiểu đó thì… Không khí lập tức trở nên mờ ám một cách kỳ quặc.
“Không… tôi chỉ hỏi vì thấy ngài nhìn tôi mãi, tưởng là có gì muốn nói thôi.”
“Muốn nói?”
“Vâng.”
“Ta yêu em, Easy.”
Thấy chưa. Lại thành ra thế rồi. Mặt Daisy đỏ bừng.
“Không phải mấy chuyện kiểu đó…”
“Ta không thích giữ lời trong lòng quá lâu đâu.”
Không ai nói gì thêm nữa. Chỉ còn lại ánh nhìn lười biếng mà hắn cứ không rời khỏi cô.
Càng thấy hắn uống, Daisy lại càng sốt ruột. Nếu tóc hắn không khô được trong đêm nay, có khi hắn cứ thế ngồi nhìn cô mãi mất.
“Có vẻ người đang có điều muốn nói lại là em thì đúng hơn.”
Phải rồi, hay là hỏi gì đó đi cho bớt căng mới được.
Cũng không hẳn là cô có chuyện gì cần hỏi, nhưng nói chuyện vẫn tốt hơn là im lặng thế này.
Nghĩ kỹ lại, đúng là cô có một chuyện muốn hỏi hắn.
“Thím của ngài dạo này vẫn khỏe chứ? Cả Mary Gold nữa?”
“Thất vọng thật đấy.”
Khuôn mặt Maxim xị ra, như thể hắn thật sự đang dỗi.
“Em có cả đống chuyện để tò mò, vậy mà điều đầu tiên hỏi lại là chuyện người khác à?”
“Vì tôi lo cho họ thôi.”
Dù thím hắn từng nói chắc chắn là vẫn ổn…
Thật ra, ngay cả lúc rời khỏi nhà Waldeck nhờ thím giúp, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng không yên.
Nhìn sơ qua mấy người như sơ hay Rose thì không giống kiểu bị hắn tra tấn dã man bừa bãi… nhưng với những gì hắn từng làm, cũng khó mà đoán chắc được.
Cũng phải… chẳng phải trong hợp đồng còn có điều khoản ‘cấm ngược đãi thân nhân’ hay sao? Hôn nhân vẫn chưa chính thức chấm dứt, đã thế còn là điều khoản trong hợp đồng, chắc hắn vẫn giữ lời…
Mà ai biết được.
Càng nghĩ lại càng khó đoán ra nổi.
“Em nghĩ ta trả thù họ à?”
“Không phải ạ?”
“Chuyện đó không dễ gì em biết được đâu. Cứ nghĩ là sẽ được biết dễ dàng thế sao?”
Maxim đúng là không bao giờ để người khác nắm thóp dễ dàng.
Không nói thì càng khiến người ta tò mò hơn ấy chứ. Rốt cuộc hắn có làm gì thật không đấy?
“Muốn biết không?”
Cô gật đầu.
“Vậy chơi với ta một trò đi, cho đỡ chán.”
“Trò gì cơ? Trò gì mà phải chơi?”
“Truth or Dare. Một kiểu chơi hỏi thật hoặc thách.”
Tự nhiên lại đòi chơi trò đó? Cô tròn mắt nhìn hắn.
“Luật đơn giản thôi. Em sẽ hỏi ta ‘Thật hay thách?’ Nếu ta chọn ‘thật’, em sẽ hỏi một câu, và ta bắt buộc phải trả lời thật.”
“Nếu ngài chọn ‘thách’ thì sao?”
“Thì ta phải làm bất kỳ điều gì em yêu cầu. Dù là gì đi nữa.”
“Nếu tôi bảo ngài ra khỏi phòng ngay bây giờ thì cũng phải đi sao?”
“Ừm. Nhưng ta nghĩ mình chỉ chọn ‘thật’ thôi. Vì ta có đủ can đảm để nói thật.”
Dám nói là luôn thành thật sao.
Tuy đây là lần đầu tiên cô nghe tới trò chơi này nên hơi lo, nhưng từ góc độ của Daisy, thì cũng chẳng có gì bất lợi.
Ít nhất, nó vẫn tốt hơn là phải ngồi trong im lặng, bị hắn nhìn chăm chăm với ánh mắt cháy bỏng, rồi cả hai rơi vào bầu không khí kỳ cục này.
Một trò chơi có khi lại là cách đổi gió hợp lý.
“Sau đó thì đảo lượt. Ta sẽ hỏi lại em ‘Thật hay thách?’, rồi em cũng phải chọn. Cứ thế thay phiên nhau.”
“Được thôi. Tôi không ngại. Tôi cũng đủ bản lĩnh để luôn nói thật.”
Tuy nhiên, trước khi bắt đầu, cô cần làm rõ một điều.
“Nhưng mà… có một vấn đề.”
“Gì cơ?”
“Lỡ vi phạm luật thì sao? Nói dối rồi bảo là nói thật, hoặc không chịu làm thử thách chẳng hạn?”
“Sao, em đang định gian lận à?”
Maxim nhướng mày hỏi, Daisy lắc đầu ngay.
“Không ạ. Tôi không làm vậy. Tôi chỉ muốn làm rõ vì ngài có thể làm thế.”
“Dễ thôi. Nếu ta chơi bẩn thì phạt ta. Em cứ bắn ta cũng được.”
“Vậy tôi có thể hiểu là… dù tôi làm gì đi nữa, ngài cũng sẽ chấp nhận?”
“Ừm. Nhưng đổi lại, em cũng phải sẵn sàng như thế.”
Maxim đáp lại với gương mặt đầy tự tin.
“Lượt đầu tiên em hỏi nhé? Để làm quen, em hỏi liền hai lượt đầu luôn đi. Cứ hỏi ‘Thật hay thách?’ là được.”
Được quyền tấn công trước, không có lý do gì để từ chối.
“Được rồi. Max. Ngài chọn thật hay thử thách?”
“Thật.”
Không cần suy nghĩ, hắn chọn ngay “thật”.
Tốt.
Daisy quyết định tranh thủ cơ hội này để giải đáp thắc mắc lớn trong lòng.
“Thím và Mary Gold dạo này vẫn ổn chứ ạ?”
“Ổn.”
“…”
Gì vậy, hết rồi à? Ánh mắt Daisy hẹp lại.
“Ngài thấy đùa kiểu này vui lắm à?”
“Sao? Thím ta và Mary Gold vẫn ổn đấy. Là thật mà.”
“Nhưng ngài phải nói cụ thể, phải chi tiết thì tôi mới thấy chơi trò này có ý nghĩa chứ.”
“Được rồi. Em hỏi bao nhiêu thì ta trả lời bấy nhiêu. Nhưng đừng chơi kiểu hỏi hai câu cùng lúc, tách ra đi. Em muốn hỏi thím trước, hay Mary Gold trước?”
Dù gì thì cũng sẽ hỏi cả hai, nên chẳng có lý do gì phải nghĩ lâu.
Sau một thoáng do dự, Daisy đáp ngay.
“Thím trước ạ.”
“Thím ta đang ở biệt điện. Sức khỏe tốt, sống yên ổn.”
Maxim trả lời kiểu như ban ơn.
“Thật ạ? Không có vấn đề gì sức khỏe sao?”
“Ừm, bà từng bị đau nửa đầu, nhưng sau khi bớt uống trà đen và chịu khó đi dạo thì đỡ nhiều rồi. Gần đây hay đi dạo cùng cựu hoàng hậu trong vườn, trò chuyện cũng khá vui vẻ. Dạo này còn rất mê mấy khóm mẫu đơn trong nhà kính nữa.”
Cách hắn kể khá cụ thể, có vẻ không giống đang nói dối.
“Còn nữa…”
Maxim như định nói gì đó, nhưng chợt khựng lại trong giây lát.
Sau đó, hắn mỉm cười nhạt rồi nói thêm.
“Trên đầu giường bà vẫn luôn để chân dung của em.”
Cô còn nhớ, lúc Maxim còn ở tiền tuyến, để cầu cho hắn bình an trở về, thím đã đặt ảnh hắn trên đầu giường mỗi đêm.
“Chỉ cần chịu đựng thêm một chút thôi, có được không?”
Cái ngày Daisy thổ lộ rằng cô không còn hạnh phúc, thím đã xin cô ở lại nhà Waldeck cùng họ.
“…Đó là lòng ích kỷ của ta thôi. Nhưng dù con là ai đi nữa, ta vẫn luôn ủng hộ con. Dù là Daisy von Waldeck… hay chỉ đơn giản là Daisy.”
Thím đã chọn ủng hộ quyết định của cô, và chính nhờ thím mà Daisy mới có thể rời khỏi nhà Waldeck.
Thím không biết điểm đến, nên hẳn cũng không rõ con dâu mình đang ở đâu. Bà chỉ có thể làm một điều duy nhất, đó là giữ chân dung Daisy bên mình mỗi đêm.
Điều đó có nghĩa là…
Thím vẫn đang chờ Daisy von Waldeck quay về.