[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 191

Chương 191
Trans: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“…”
Bác sĩ hoàng gia rốt cuộc nghĩ gì khi thấy cảnh đó chứ. Ông ta thì có tội gì đâu.
Mà vừa tự xử vừa cãi nhau, đúng là quá thể.
Không hiểu nổi mình đang làm cái quái gì nữa.
“…Tôi hiểu rồi.”
Khi cơn điên của Maxim vượt quá một giới hạn nào đó, Daisy lại thấy mình không còn sức để phản kháng nữa.
“Đây là chuyện riêng của ngài Max, tôi sẽ không xen vào nữa.”
“Cũng được thôi. Nhưng cá nhân ta thì lại thích em xen vào chuyện của ta hơn. Mắng nhiều vào. Được không?”
“Thôi đi.”
Daisy lạnh lùng cắt ngang.
“Sở thích của ngài, tôi không quan tâm. Tôi nghĩ tôi khuyên được đến đây là hết sức rồi.”
Tự xử hai lần mỗi ngày như thói quen.
Tần suất thế này là quá mức. Đã thế còn không biết chọn thời điểm hay địa điểm nữa, rõ ràng là nghiện. Cô cũng khuyên hắn đi điều trị rồi, vậy là làm tròn trách nhiệm của mình.
Giờ thì Daisy chỉ biết âm thầm cầu chúc cho tương lai của hắn. Nếu bắt đầu trị liệu thật sự thì chắc chắn phải giảm tần suất. Thôi thì… tranh thủ mà tận hưởng nốt đi.
“Ngài cứ tưởng tượng những gì muốn tưởng tượng đi, xong xuôi thì ra. Chúc ngài… đạt kết quả như mong muốn.”
“Cảm ơn em. Có em động viên thế này, ta thấy có động lư—”
RẦM—!
Không đáng để nghe đến hết. Daisy đóng sầm cửa phòng tắm rồi bỏ ra ngoài trước khi Maxim nói xong.
“Ha… Chỉ muốn giết hắn cho xong.”
Cô đã từng thề sẽ không giết người nữa.
Giờ thì Daisy bắt đầu hối hận vì quyết định đó. Cơn giận không lối thoát cứ sôi sùng sục trong cô.
Mới lang thang về đã mệt rã rời, chưa kịp ngủ đã phải chịu cảnh này… Thật quá sức chịu đựng.
Sau trận cãi vã đó, cô có cảm giác như cơ thể bị vắt kiệt.
Có lẽ vì quá mệt nên lý trí cũng bắt đầu lệch lạc. Hoặc… có khi phản ứng này mới là bình thường. Sau một thời gian dài bị Maxim hành hạ, cô cũng chẳng biết đâu mới là tiêu chuẩn hợp lý nữa. Cầm khẩu súng trên tay, cô chỉ muốn bóp cò ngay lập tức.
Daisy lấy chuỗi tràng hạt ra. Có lẽ giờ là lúc cô cần cầu nguyện thật sự.
“Lạy Chúa, nếu đây là thử thách cuối cùng mà Người muốn dành cho con, thì con xin chấp nhận.”
Dù thấy nó quá tàn nhẫn, nhưng cô không còn cách nào để tránh được. Bởi Chúa luôn muốn con cái mình mạnh mẽ hơn sau mỗi lần vượt qua khổ nạn.
Đó là tình yêu của Chúa dành cho loài người.
Dù vậy, nếu được thì…
Hãy làm với trái tim hoàn toàn của một con người.
Với tư cách một con người bình thường, Daisy vẫn hy vọng Chúa có thể rủ lòng thương để kết thúc thử thách khốn khổ này sớm một chút. Cô cố dằn lòng yếu mềm, tập trung cầu nguyện.
“Xin Người… xin hãy cho con đủ bình tĩnh và sáng suốt để vượt qua chuyện này.”
Daisy nắm chặt hai tay, nuốt giận vào lòng và thầm thì bằng tất cả sự chân thành.
“Chúa ơi, dù hắn là một kẻ dở hơi, nhưng Maxim von Waldeck vẫn là con của Người.”
Dù rằng… dù rằng…
Hắn đã từng nói năng xúc phạm Chúa, nghiện thủ dâm, chẳng biết xấu hổ…
Nhưng hắn cũng biết ăn năn, đã đến nhà thờ, đã cúi đầu cầu nguyện. Như vậy chẳng phải cũng có phần nào muốn thay đổi sao?
“…”
Chắc là không.
Cô biết là hy vọng mong manh lắm…
Dù là không…
Nhưng từng sống với nhau như vợ chồng, nghĩ đến cảnh hắn sa xuống địa ngục thật khiến cô lạnh sống lưng.
Cái gọi là tình nghĩa, đôi khi nó thật quái lạ. Daisy chỉ muốn cầu nguyện cho người đàn ông mà cô từng yêu không phải chịu kết cục như vậy.
“Xin Người hãy nhìn đến đứa con lạc lối của Người… Dù có lệch lạc đến đâu, cũng xin cho hắn một cơ hội để không khiến tương lai của Antica càng thêm tối tăm…”
Một lời cầu nguyện tha thiết.
Có lẽ nhờ cầu nguyện, cô thấy lòng mình dịu xuống, đến mức có thể hiểu được phần nào hành vi quái gở của hắn.
Chúa vẫn nói, mọi chuyện xảy ra đều có lý do.
Dù chỉ là nhiệm vụ, nhưng việc gặp phải một gã chồng biến thái và bị cuốn vào chuyện dở khóc dở cười thế này, chắc chắn cũng có một ý nghĩa nào đó. Chỉ là con người ngu ngốc như cô thì chưa hiểu được ngay thôi.
Mà… ai cũng có nỗi khổ riêng cả.
Biết đâu Maxim cũng có lý do khiến hắn phải sống như vậy. Cũng như cô, có bao điều không thể nói ra với bất kỳ ai.
“Xuất tinh à…, xuất tinh thật sao.”
Càng cầu nguyện, cô lại càng thấy… phần nào chấp nhận được chuyện đó.
‘Ừ thì, điều trị là chuyện sau này. Còn bây giờ… hắn đang phải thủ dâm vì chứng nghiện mà đâu còn cách nào khác. Đã làm rồi thì… mong là làm thật nhanh và thật vui vẻ cho xong đi.’
Cầu mong hắn cố gắng.
Daisy đã thật lòng cầu nguyện cho chồng mình… xuất tinh suôn sẻ.
“Làm gì đấy?”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cùng với mùi xà phòng quen thuộc. Daisy đang nhắm mắt cầu nguyện, giật bắn người rồi mở mắt ra.
Maxim vừa tự xử xong, mặt mày trông có phần tươi tỉnh hơn hẳn.
Gương mặt khi nãy còn trắng bệch, giờ đã hồng hào trở lại.
“Ta đang hỏi em đấy.”
“C-Cầu nguyện ạ. Ngài không thấy sao?”
“Cầu gì mà hăng vậy?”
Hắn cứ gặng hỏi những chuyện chẳng đâu vào đâu.
“Bí mật.”
“Nói đi. Để ta còn cầu nguyện chung.”
“Không cần.”
…Ai mà mở miệng nói mình vừa cầu nguyện để chồng xuất tinh bình an chứ?
Daisy đang nổi cáu vì bị hỏi mãi thì bất chợt thấy một cảnh tượng khiến cô sững người.
“Sao vậy?”
“Ngài… sao không buộc dây áo choàng vậy? Là cố ý đúng không?”
Áo choàng tắm hắn chỉ khoác hờ lên người, bên trong lồ lộ toàn bộ cơ thể trần.
Dĩ nhiên… cả ‘cái đó’ mà cô mới thấy hồi nãy cũng lồ lộ chẳng che nổi.
Daisy nhăn mặt như vừa thấy thứ không nên thấy.
“Phải để em kiểm tra chứ. Xả nước kỹ rồi mà.”
“Gì cơ ạ?”
“Phải để em tự nhìn tận mắt thì mới yên tâm mà không né tránh ta nữa chứ. Thấy không, giờ đâu có cương đâu?”
Mặt dày đến mức đưa hẳn của quý ra trước mặt cô để chứng minh là mình không còn hưng phấn.
Nếu cô còn đôi co rằng sao lại cần kiểm tra cái đó nữa, thì kiểu gì hai người cũng lại cãi nhau một trận. Cũng chẳng có cách nào lý giải nổi cho hợp lý, thôi thì Daisy quyết định… cho qua.
“Vâng, giỏi rồi. Nhìn ổn đấy ạ.”
“Cảm ơn.”
“Buộc áo lại đi.”
“Giỏi như vậy rồi, em nên thưởng đi chứ. Buộc giùm ta nhé. Nha?”
“Ha….”
Đến nước này thì đúng là quá thể.
Daisy nuốt cục tức trong họng, tiến đến buộc lại áo cho hắn, thậm chí còn cột nút cho ngay ngắn.
“Nếu được thì buộc kiểu nơ cho đẹp nha.”
“Vâng…”
Trong lúc cô đang buộc nơ, Daisy có thể cảm nhận được chỗ đó của hắn… hơi nhúc nhích trở lại, nhưng cô vẫn giả vờ không thấy gì.
“Được em khen, ta vui quá trời.”
Không phải trẻ con mà… chỉ với bấy nhiêu mà hắn có thể vui như trẻ lên ba được sao?
Cạn lời thật sự.
Dù sao thì cũng đã vượt qua một cửa ải lớn.
Mong ước của Maxim chỉ là được cho ngủ lại một đêm. Tắm rửa xong rồi thì giờ chỉ cần cho hắn đi ngủ là xong.
“Vâng, ngài làm tốt lắm. Giờ lên giường ngủ đi. Ngài bị dầm mưa, chắc cũng không khỏe. Tối nay tôi sẽ ngủ ở ghế sofa.”
Từ phía Daisy, đây là lựa chọn hợp lý.
Nếu hai người cùng nằm giường, có khi hắn lại nhảy bổ vào thì hỏng hết.
“Không.”
“Sao vậy?”
“Tóc ta vẫn còn ướt. Ngủ khi chưa sấy tóc dễ bị cảm lạnh mà.”
Maxim rõ ràng không phải dạng dễ đối phó. Daisy thở dài, vẫy tay ra hiệu…
“Vâng vâng, vậy ngài sấy tóc cho khô rồi lên giường ngủ nhé.”
“Ừm. Rõ rồi, Easy.”
Tưởng đâu hắn ngoan ngoãn nghe lời, Maxim lại nhe răng cười rồi ngồi phịch xuống bên cạnh Daisy trên ghế sofa.
“Gì nữa đây?”
“Trong lúc đợi tóc khô thì uống tí rượu vang thôi. Như vậy người sẽ dịu lại, dễ ngủ hơn.”
Thấy Daisy bắt đầu cảnh giác, Maxim vẫn thản nhiên lôi từ giỏ ra một chai rượu vang cùng hai chiếc ly thủy tinh.
“Đừng lo. Ta chỉ nghiện… tự xử, không nghiện rượu. Nghe nói Montardie vừa nhập về một mẻ rượu ngon, lâu lắm rồi ta mới uống lại đấy.”
Hắn vừa nói vừa mở nút chai, dù chẳng ai hỏi.
“Easy có muốn uống cùng không? Loại này quý lắm, đắt lắm đó.”
“Không ạ. Tôi không uống rượu. Ngài uống một mình đi.”
“Ò, tùy em.”
Maxim cũng không cố ép khi bị từ chối thẳng thừng.
Róc rách— tiếng rượu vang chảy xuống ly trong veo, hương thơm vừa ngọt vừa hơi chát thoang thoảng lan trong không khí.
Quả thật, nghe nói là hàng đắt tiền, mùi rượu đúng là rất quyến rũ.
Daisy khẽ nuốt nước bọt.
Maxim cầm phần thân ly, khẽ xoay rồi đưa lên ngửi hương, sau đó nhấp nhẹ nơi môi.
“Ưm.”
Có vẻ mùi vị cũng hợp khẩu vị, hắn bắt đầu uống liên tục. Daisy ngồi cạnh hắn, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ đành im lặng quan sát hắn nhấm nháp từng ngụm.
‘Cứ uống khi bụng đói thế kia, say nhanh lắm đấy.’
Khi say, con người thường mất kiểm soát.
Mà mất kiểm soát thì dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nên… không phải vì cô lo cho Maxim.
Mà vì sự an toàn của chính cô thôi.
“Ngài đừng chỉ uống không. Ăn thêm cái này đi.”
Daisy tỏ vẻ tốt bụng, lấy từ dưới bàn ra một hộp socola giấu kỹ và đưa cho hắn.
“Em đút cho ta đi.”
hay vckllllllllllll
ra chap hàng ngày đi năn nỉ shop lun á