[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 190

Chương 190
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Đã lâu lắm rồi kể từ khi hắn vào phòng tắm, nhưng Maxim vẫn bặt vô âm tín.
‘Sao lại lâu ra thế này?’
Xoạt xoạt-.
Bên trong vẫn còn tiếng nước chảy.
‘Chắc chắn là đang tắm rồi.’
Thật kỳ lạ. Đáng lẽ giờ này tắm xong từ lâu, vậy mà chẳng thấy tăm hơi.
‘Điên mất thôi.’
Chỉ cần lơ là một chút thôi, cô sẽ đối mặt với một người đàn ông trần truồng với thứ ở giữa đang cương cứng. Chỉ nghĩ đến cảnh phải đấu khẩu như cuộc chiến giữa giáo và khiên cho đến khi hắn mặc áo choàng vào cũng đủ khiến cô cạn kiệt sức lực.
Có lẽ vì vậy. Daisy không thể buông lỏng cảnh giác được. Cô chỉ lo lắng đi lại trong phòng, tay vẫn cầm khẩu súng lục.
Không phải giờ làm việc. Đây là phòng ngủ, nơi cô đáng lẽ được thư thái nhất. Vậy mà giờ lại vì người chồng sắp ly hôn bất ngờ xông vào.
Chuyện quái quỷ gì thế này.
Trong giây lát, Daisy cảm thấy vô cùng tội lỗi về cuộc sống, nhưng rồi đột nhiên cô lại cảm thấy lo lắng.
‘Chẳng lẽ… có chuyện gì không ổn sao?’
Cái dáng vẻ hắn cứ làm bộ làm tịch than lạnh thì đáng ghét thật, nhưng khuôn mặt hắn lúc nãy xem ra không phải là nói dối.
Daisy bận tâm về điều đó.
‘Nếu ngài ấy bị ốm rồi ngất xỉu thì sao?’
Môi hắn tái xanh rồi không ngừng run lên, tay cũng lạnh cóng như băng.
Dù là một người đàn ông siêu khỏe mạnh, nhưng đã dầm mưa lạnh như thế rồi đi loanh quanh thì sao mà không ốm được chứ. Chắc chắn là sức khỏe hắn đã xuống dốc rồi.
‘Rốt cuộc là sao vậy chứ. Tò mò chết mất thôi.’
Daisy vô thức ghé tai vào cửa phòng tắm, nín thở lắng nghe.
Xoạt xoạt-.
Tiếng thở nhẹ nhàng lẫn trong tiếng nước chảy nghe vô cùng mơ hồ. Giống như tiếng thở dốc đầy khó nhọc vậy.
‘Chắc không có gì đâu. Mình nghe nhầm rồi.’
Chắc có lẽ cô đã nghe nhầm vì tiếng mưa rào rào bên cửa sổ rồi. Đừng vội phán đoán khi chưa có gì là chắc chắn.
Dù Daisy đã cố gắng không để tâm.
‘Ngài ấy thật sự bị ốm sao? Nếu Maxim xảy ra chuyện gì đó và mình phải dọn dẹp cái xác ở đây… mình sẽ giải thích thế nào đây?’
…Suy nghĩ cứ dần trở nên cực đoan. Daisy gần như phát điên lên.
‘Không được rồi. Cứ kiểm tra một chút thôi.’
Khụ khụ, Daisy hắng giọng, nhắm chặt mắt, rồi cốc cốc, cô gõ cửa phòng tắm.
“Max, ngài chưa xong sao?”
Maxim không trả lời.
Cốc cốc-.
“Max?”
Cô gõ cửa một lần nữa rồi gọi nhưng cũng không có tiếng trả lời.
‘Thật sự… không phải là chết rồi đó chứ?’
Nếu như vậy thật thì phải làm sao đây?
Không phải người bình thường, mà là vị vua của Antica.
Nếu bị tiết lộ rằng cái chết của hắn có liên quan đến phòng tắm của Daisy von Waldeck, tức là vợ cũ của hắn, một sát thủ…
Chắc chắn sẽ được nhắc đến như một vụ án mạng thế kỷ.
Ưm, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy kinh khủng rồi, tim cô như thắt lại.
‘Được rồi, chỉ xác nhận thôi. Chỉ xác nhận thôi.’
Nếu hắn bị ốm thì cô phải gọi bác sĩ, và thực hiện mọi biện pháp cứu trợ để chứng minh rằng mình không có ý định giết hắn.
Cốc cốc-.
“Tôi vào đây.”
Daisy gõ cửa thêm một lần nữa, để lại lời cảnh báo cuối cùng rồi mở cửa bước vào, nhưng…
“…!”
Cùng với tiếng thở hổn hển, nhóp nhép, âm thanh nhầy nhụa vang lên một cách rõ ràng.
Cái này… là gì vậy?
“A, Easy à…”
Tạch tạch, tạch tạch tạch.
“Ưm, Easy. Ha…”
Tạch, tạch tạch, tạch, tạch tạch tạch tạch.
Trong hơi nước bốc lên nghi ngút của phòng tắm, bóng dáng Maxim mờ ảo hiện ra.
Tức là hắn…
Đang đứng dưới vòi sen, tuốt lấy dương vật của mình.
“Em đến rồi sao?”
Và hắn chào Daisy một cách vui vẻ, tay vẫn không dừng hành động thô tục đó.
Daisy chỉ có thể đứng sững lại.
“Bây giờ… ngài đang làm gì ở đó vậy?”
Sau khi chứng kiến cảnh tượng điên rồ này, Daisy cố gắng trấn tĩnh lại và hỏi với vẻ mặt không thể tin được.
“Em thấy ta đang làm gì?”
“Tôi hỏi ngài trước mà.”
Maxim nheo mắt cười khi nghe câu trả lời đầy bực tức của cô.
“Như em thấy đấy. Ta đang thủ dâm trong khi gọi tên Easy.”
Ngay cả khi hành động riêng tư nhất, cá nhân nhất bị người khác phát hiện, hắn cũng không xấu hổ một chút nào sao.
Maxim ưỡn dương vật của mình ra như khoe khoang, rồi dùng sức tuốt từ gốc đến ngọn.
“Ưm… Easy.”
Hắn khẽ rên rỉ với vẻ mặt hưng phấn không thể chịu đựng được, liên tục lắc lư.
Phần thân dưới căng cứng, to đến mức không thể nắm hết trong tay, đỏ thẫm vì máu dồn xuống.
Ôi trời. Vậy mà mà hắn vẫn không cảm thấy xấu hổ chút nào, nhìn chằm chằm vào mắt Daisy. Ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt, khiến mặt Daisy cũng nóng bừng.
“Tên tôi… sao ngài lại gọi tên tôi làm gì?”
“Thì… vì gọi tên Easy thì sẽ hưng phấn hơn mà?”
Chứng kiến cảnh này, Daisy cứ ngỡ như mình đang mơ. Thật sự quá đỗi kỳ dị.
Đúng vậy, trên đời này có người vợ nào lại đứng xem chồng sắp ly hôn của mình thủ dâm chứ.
“Ta đang tự sướng trong khi tưởng tượng mình đang làm tình với Easy đấy. Em có muốn biết ta đã tưởng tượng gì không… Ha, muốn biết chi tiết không?”
“Thôi đi. Tôi ra ngoài…”
“Khoan đã.”
Maxim thở dốc, nắm lấy cánh tay Daisy đang định bỏ đi.
“Đã đến rồi thì đứng đó một lát đi.”
“Hả?”
“Nghe giọng Easy, ta sắp… ha, sắp ra rồi.”
Cô biết hắn biến thái, nhưng thật sự có thể đến mức này sao?
Daisy nhíu mày.
“Rốt cuộc ngài đang làm gì tôi vậy? Dù sao thì hành động này cũng… đi ngược lại với lẽ thường mà.”
“Haizz, đúng vậy.”
Maxim bất ngờ chấp nhận một cách ngoan ngoãn.
“Thủ dâm trước mặt người vợ xinh đẹp của mình. Đó là một hành động cực kỳ phi lý, và ta cũng cảm thấy… ha, có lỗi khi để Easy thấy cảnh này.”
Dù đang thở dốc vì hưng phấn, hắn vẫn thêm vào một lời xin lỗi rất lịch sự.
“Xin lỗi em. Easy.”
“…”
“Ta sẽ xin lỗi em một cách chân thành từ tận đáy lòng.”
Dù sao thì hắn cũng xin lỗi rồi.
Nhưng lời xin lỗi đó hoàn toàn khác với ‘lời xin lỗi hợp lý’ mà Daisy nghĩ.
“Ta cũng rất căm ghét bản thân. Nếu ta đối xử tốt với Easy… thì bây giờ chúng ta đã cùng nhau tắm, ta sẽ mút ngón chân Easy. Và sẽ đâm em cho đến khi em không ngừng rên rỉ.”
“…Không phải ý đó đâu.”
Hắn đang cố tình chọc tức cô sao? Daisy hỏi lại với vẻ mặt khó tin.
“Max không biết xấu hổ sao? Tự sướng trước mặt tôi thì không bình thường đâu. Tôi đang nói đến chuyện đó đấy.”
“Em nói cho đúng đi. Ta đang thủ dâm thì Easy bước vào thôi mà. Người thấy ta tự sướng là Easy. Ta chỉ là người đang tự sướng và bị nhìn trộm thôi. Không phải sao?”
Lời nói vừa đúng vừa sai, rất dễ gây hiểu lầm.
“Thế nào, nhìn trộm ta có thích không?”
Nói là cô nhìn trộm… thì chẳng phải hắn đang khoe khoang một cách trắng trợn sao?
Cô không thể bị cuốn vào những lời ngụy biện đó.
“Nhìn trộm cái gì chứ! Tôi thấy ngài tắm lâu quá nên sợ có chuyện gì rồi mới vào thôi.”
“Hừm, vậy à. Ta cứ tưởng em nhìn trộm nên lỡ hưng phấn mất rồi. Nhưng mà em lo cho ta thì cũng cảm động đấy.”
Maxim tiếc nuối tặc lưỡi. Đầu cô bắt đầu đau nhức.
“Không, ngay từ đầu việc tự sướng trong phòng tắm của người khác đã là kỳ quặc rồi. Ít nhất thì bình thường khi có người vào thì ngài cũng nên dừng lại mới đúng chứ?”
“Xin lỗi, ta xin lỗi. Làm ơn đừng giận mà.”
Khi Daisy không ngừng chất vấn, Maxim lại một lần nữa thấp giọng xin lỗi.
“Nếu có cố tình biện minh, thì việc ta tự sướng như vậy đều là vì Easy cả.”
Cái gì… lời nhảm nhí gì đây?
Cô cảm thấy tức tối đến mức nghẹn lời.
“Vì đã hứa không làm tình rồi. Nên ta phải tự giải tỏa trước… để không vì quá hứng tính mà lao vào em như thú dữ chứ?”
“Haizz, sao chứ…”
“Tự xử không phải là chuyện gì xa lạ với ta. Nên Easy không cần phải bối rối hay cảm thấy tội lỗi đâu.”
Càng nghe càng thấy lố bịch.
Maxim tiếp tục nói những lời vô nghĩa mà không chút xấu hổ.
“Ta thường tự xử vào buổi sáng và buổi tối, đó là khởi đầu và kết thúc một ngày của ta. Với ta, đó là một loại nghi thức.”
“Thậm chí ngày nào ngài cũng làm vậy sao?”
“Ừ.”
Maxim nói về việc tự sướng mà cứ như thể đang nói về việc cầu nguyện vậy, thậm chí còn có vẻ trang nghiêm.
“Nhưng đó… là chứng nghiện thủ dâm mà. Ngài không cần phải đi điều trị sao?”
Vị vua duy nhất của đất nước lại bị nghiện thủ dâm. Antica coi như xong rồi.
Bây giờ cô đã rời đi, và không có ý định quay về, nhưng nghĩ đến tương lai u ám của quê hương duy nhất của mình, Daisy chợt cảm thấy mịt mờ.
Cô thở dài. Nhưng Maxim vẫn như không để tâm mà nắm thân dưới rồi vuốt ve, gật đầu chậm rãi.
“Đúng là nghiện thật. Ta sẽ đi điều trị.”
“Thì ngài cứ làm đi. Làm ơn.”
Đúng vậy, việc điều trị cơn nghiện bắt đầu từ việc thừa nhận triệu chứng của mình.
Ít ra là hắn đã thừa nhận chứ không phủ nhận, nên tình hình có vẻ tốt hơn một chút.
“Ta sẽ nói hết mọi triệu chứng cho bác sĩ biết.”
Sau đó là những lời nói kinh hoàng tiếp theo.
“Rằng nếu không tưởng tượng Daisy von Waldeck rồi xuất ra vào mỗi buổi sáng và tối thì… ta không thể duy trì cuộc sống bình thường được.”