[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 19
Chương 19
Edit: Kẹo
———
‘A, may thật. Cuối cùng cũng lấy lại được khẩu vị rồi. Tranh thủ thời gian lúc hắn không ở đây, mình sẽ ngủ thỏa thích và lên kế hoạch cụ thể hơn.’
Daisy cố gắng kìm nén khóe môi cứ liên tục vô thức nhếch lên, bắt đầu một bữa ăn nghiêm túc.
Còn Maxim, khi nhìn thấy đối phương ăn từng miếng ngon miệng hơn, hắn chỉ cười nhẹ, như thể đã yên tâm phần nào.
“Con sẽ xuất phát ngay sau bữa sáng chứ nhỉ? Bệ hạ vẫn đang đợi đấy, con nên nhanh lên mới phải.”
“Vâng.”
“Thật tình, con đúng là lạ lùng. Tại sao không đi thẳng đến kinh đô, mà lại ghé qua đây trước vậy?”
Mặc dù Đại Công tước phu nhân đời trước không ngừng cằn nhằn, Maxim vẫn bày ra vẻ không để tâm.
Bởi vì theo lệ thường sau khi trở về, việc đầu tiên là phải báo cáo với hoàng gia.
Đặc biệt, nếu là một anh hùng chiến tranh vừa giành được chiến thắng vang dội, trở thành tâm điểm của kinh thành thì điều đó lại càng quan trọng. Thế nhưng Maxim không làm vậy. Thay vì đến kinh đô, hắn chọn quay về nhà trước, điều này rõ ràng không phải là chuyện thường tình hay xảy ra.
“Ta có công việc gấp. Bệ hạ chắc chắn sẽ hiểu thôi.”
“Công việc gấp? Là chuyện gì vậy?”
“Thím cũng đọc báo rồi phải không?”
Hỏi xong, Maxim bất ngờ nở một nụ cười thoáng vẻ bí ẩn.
Ồ, không lẽ nào. Chắc không phải đâu.
“Có gì gấp hơn việc ôm Daisy chứ?”
Nhưng cái “chắc không phải” ấy luôn có tính chính xác một cách đáng ghét đến vô lý.
Đại Công tước phu nhân đời trước nhìn như thể vừa chứng kiến điều gì không thể chịu nổi, nét mặt nhăn nhó như đang nhai phải thứ gì kinh khủng lắm.
“Vậy nên, thưa thím. Ta nghĩ sẽ đưa Daisy đi cùng đến kinh đô.”
Đây là lần đầu Daisy nghe nhắc đến chuyện này. Song, lời tuyên bố đầy bất ngờ của Maxim khiến sắc mặt cô trở nên tái nhợt.
Phải làm sao đây? Nếu cùng về kinh đô, chắc chắn cô sẽ phải đi theo hắn đến khắp mọi nơi.
Chưa nói đến kế hoạch ly hôn, thì việc phải xuất hiện ở chỗ đông người, làm mọi người đều sẽ biết đến cô.
Thật sự không muốn như thế chút nào cả.
Chỉ mới tưởng tượng thôi cũng đã thấy áp lực đè nặng. Một mình Maxim đã đủ khó đối phó, giờ lại như bị nhân đôi gánh nặng nữa.
Sau một lúc chìm đắm trong hàng loạt suy nghĩ, cuối cùng Daisy chợt nảy ra một ý tưởng.
“Em hơi mệt một chút… tiêu hóa không tốt lắm, đầu cũng hơi đau…”
…Nói trắng ra là tôi không phải con nít. Làm ơn, ngài cứ đi một mình đi.
Nói đến đây, Daisy cố tình hạ mi mắt, làm ra vẻ yếu đuối đáng thương.
“Em không sao chứ? Để ta gọi bác sĩ ngay.”
Còn Maxim vẫn chăm chú nhìn với vẻ mặt đầy lo lắng, ánh mắt dò xét sắc mặt của cô.
“Không sao đâu. Chắc tại hôm qua em căng thẳng quá nên hôm nay thấy mệt thôi. Em chỉ cần tự nghỉ ngơi một là sẽ ổn ngay.”
“Ta thì không ổn đâu. Nếu em ốm, ta làm sao có thể an tâm mà đi được?”
“Thật sự không có gì nghiêm trọng cả, xin ngài đừng lo quá…”
“Cung điện có thể để sau. Nhưng sức khỏe của phu nhân ta mới là quan trọng. Mấy cái nghi thức rườm rà đó thì có gì đáng để bận tâm chứ.”
“Cái, cái đó…”
Không phải như thế này.
Ban nãy rõ ràng chỉ là đang giả vờ thôi, thế mà giờ cô lại thấy thật sự không khỏe, bụng khó chịu và đầu đau nhức như búa bổ.
“Maxim, con đã gửi tin báo trước cho Bệ hạ rằng mình sẽ đến muộn chưa?”
“Chưa ạ.”
“Ôi trời ơi.”
Nghe xong, gương mặt Đại Công tước phu nhân đời trước bất ngờ tái nhợt hẳn đi.
“Maxim, con nghĩ đó là kiểu hành xử gì với Bệ hạ chứ? Bao nhiêu người đang dõi theo, chưa kể Bệ hạ chắc chắn đã nhận được tin và đang chờ đợi con trở về. Con định lấy can đảm ở đâu mà làm chuyện như vậy thế…”
“Ta sẽ đi, nhưng chỉ sau khi Daisy khỏe lại thôi. Khi đó, ta sẽ sắp xếp lịch trình lại.”
“Cái gì cơ?”
Hình như không tin những gì tai mình vừa nghe được, Đại Công tước phu nhân đời trước đành hỏi lại Maxim.
“Thím ạ, dạo này thím có bị vấn đề gì về tai không? Như là nghe không rõ, hay bị ù tai chẳng hạn.”
“Con đang nói cái gì vậy?”
“Ta chỉ hỏi vậy thôi, vì thím cứ hỏi lại mãi.”
Khuôn mặt Maxim đột ngột tối sầm lại.
“Nếu thính lực có vấn đề, thím nên đi chữa trị. Còn không, thì xin đừng hỏi lại nữa. Ta rất không thích điều đó đấy.”
“…”
“Karen hay ai đó khác, chẳng phải cô ta đã nói chuyện với thím rồi sao?”
Cứ nghĩ Maxim sẽ ít cứng nhắc hơn với người thân.
Nhưng không, hắn cũng áp đặt với Đại Công tước phu nhân đời trước chẳng kém gì với đám người hầu cận.
“Daisy, đừng làm ra vẻ khó chịu như thế.”
Dù hắn nói vậy, nhưng việc bảo cô không khó chịu chẳng khiến cô dễ chịu hơn chút nào.
Cho nên Daisy chỉ biết đáp lại bằng giọng điệu khó xử.
“Ngài cứ đi một mình đi. Em ở nhà nghỉ ngơi, như vậy sẽ tốt hơn.”
“Không được.”
Dù cô đã khẩn khoản lên tiếng đề nghị, nhưng Maxim vẫn một mực từ chối thẳng thừng.
“Maxim, con cư xử thế nào với Bệ hạ vậy? Đừng chỉ nghĩ đến bản thân mà hãy suy xét lại với tư cách là người đứng đầu gia tộc Waldeck.”
“Đúng đấy. Không thể để việc của gia tộc bị ảnh hưởng chỉ vì em được. Em thật sự ổn mà.”
Daisy vội vàng đứng về phía Đại Công tước phu nhân đời trước, ủng hộ lời khuyên hợp lý của bà.
Khuôn mặt Maxim bỗng cứng đờ lại.
“Ta làm vậy vì thấy việc đó đáng thôi, còn nếu chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh mà ảnh hưởng đến ta, thì ta cũng không để yên đâu.”
“…”
“Câu trả lời này đủ rõ chưa, thưa thím?”
Người ta thường gọi Maxim là “chó săn của hoàng gia”, nhưng xem ra thực tế còn khác xa lời đồn. Hắn không giống một con chó săn trung thành mà giống một con chó hoang hung hăng, chẳng phân biệt được chủ nhân.
Tình hình này giống như muốn tháo bỏ một gánh nặng, nhưng lại tự chuốc thêm phiền toái vào thân.
Những ánh nhìn đầy trách móc giờ đổ dồn về phía Daisy. Bắt gặp ánh mắt của Đại Công tước phu nhân đời trước, Daisy chỉ cảm thấy thêm mệt mỏi.
Cô không muốn làm to chuyện thêm, càng không muốn gây phiền phức nữa. Daisy khẽ thở dài một hơi dài.
“Ngài Maxim… em không sao, không đến mức đó đâu. Nghỉ ngơi thêm chút, có lẽ chiều nay em có thể đi được.”
“Không cần phải cố gắng vì ta đâu. Bây giờ em còn không ăn uống được tử tế kia mà.”
“Thật sự ổn nên em mới nói vậy. Thậm chí có thể ra ngoài hít thở chút không khí, biết đâu lại thấy khỏe hơn.”
“Daisy, ta sẽ ở lại chăm sóc cho đến khi em hoàn toàn khỏe lại.”
Chăm sóc ư? Làm ơn, xin từ chối. Daisy vội xua tay.
“Không, không, không. Nếu ngài lo lắng thì cứ gọi bác sĩ riêng đến kiểm tra xem sao.”
Vì chỉ là giả vờ, nên chắc chắn bác sĩ sẽ nói cô không sao.
Daisy cặm cụi nhét nốt phần thức ăn còn lại vào miệng và nhai một cách ngấu nghiến.
Đại Công tước phu nhân đời trước nhìn cô với ánh mắt đầy khó chịu trong một lúc lâu trước khi lại lên tiếng một lần nữa.
“Ở kinh đô, con định ở khách sạn à?”
“Vâng.”
“Phải ở đó vài tuần, mà dù là phòng suite thì vẫn bất tiện thôi. Tốt hơn là chúng ta nên chuyển đến khu nhà phố. Thu dọn đồ đạc đơn giản, đưa cả người hầu đi nữa.”
“Thím cũng muốn đi sao?”
Maxim hỏi một cách vô cùng thờ ơ.
“Đúng thế, ta cũng đi. Mà… với ta thì đây cũng là quyết định hơi đột ngột, nhưng con chẳng mấy quan tâm đến xã hội thượng lưu, còn Daisy lại xuất thân bình dân, chắc đây là lần đầu con bé dự tiệc lớn. Ta nghĩ ta đi cùng sẽ tốt hơn.”
Đại Công tước phu nhân đời trước nói với giọng điệu ra vẻ ban ơn, cố giấu đi sự khó chịu. Với một người khó tính như bà mà nói vậy, hẳn là bà đã phải quyết tâm lắm. Sau đó, Daisy liếc nhìn Maxim để xem phản ứng của hắn.
“Ta cũng thường xuyên thấy buồn tẻ. Lâu lắm rồi cũng chưa đến kinh đô, nếu đi hít thở không khí một chút, có lẽ tâm trạng của ta cũng sẽ tốt lên.”
Khi Maxim không đưa ra câu trả lời nào rõ ràng, Đại Công tước phu nhân đời trước lại vội vàng lên tiếng thêm.
Nếu muốn đi cùng thì cứ nói thẳng ra, có cần phải vòng vo như thế không? Chẳng lẽ vì ngại sao?
“Vậy con có thể đi cùng để giúp ta được không?”
Daisy vốn đang bối rối nhìn qua nhìn lại giữa hai người, ngay lập tức chen vào.
“Em cũng là lần đầu đến kinh đô, thật sự không biết phải làm gì. Nếu được phu nhân giúp đỡ thì em rất cảm kích. Cảm ơn người rất nhiều, thưa Đại Công tước phu nhân.”
Đi cùng với bà ấy dù sao cũng tốt hơn việc đi một mình với cái tên điên rồ này. Lúc này, nếu có ai đó hỗ trợ, kể cả là con mèo con, thì cũng đáng quý lắm.
Nếu thuê một căn nhà phố, chắc chắn sẽ tốt hơn việc ở chung một phòng khách sạn chỉ có hai người.
Xét trên nhiều phương diện, việc đi cùng Đại Công tước phu nhân đời trước là một lợi thế.
“Phu nhân thì chỉ để cho Daisy thôi, còn thím thì cứ gọi là thím đi.”
Maxim bình tĩnh mỉm cười, chỉnh lại cách xưng hô. Hắn vốn là người rất coi trọng tên gọi và danh xưng, chưa từng bỏ qua bất kỳ sai sót nào trong chuyện này. Khuôn mặt của Đại Công tước phu nhân đời trước lại càng sầm mặt hơn.
Dù bà thường xuyên cằn nhằn, nhưng trước mặt người cháu trai này, bà chưa bao giờ dám nói mạnh tay. Ngay lúc này, Daisy bỗng thấy giống một con hổ bị rụng hết răng, khiến cô cảm thấy tội nghiệp bà ta một cách khó tả.
Daisy vốn mềm lòng trước những điều yếu đuối, nên cũng muốn giúp bà đôi chút.
“Xin thím đi cùng ạ. Và cả ngài nữa, Maxim.”
Làm ơn. Daisy nói thêm với vẻ mặt đầy tha thiết.
“Em vẫn còn thiếu kinh nghiệm, nên rất cần lời khuyên từ một người giàu kinh nghiệm và khôn ngoan như thím. Nếu thím có thể đi cùng, đó sẽ là một vinh dự lớn đối với em.”
Chỉ cần làm hài lòng bà cụ này một chút, thì mọi thứ đâu phải chuyện khó khăn gì.
Nhìn Maxim mỉm cười nhẹ nhàng và Đại Công tước phu nhân đời trước với gương mặt dần giãn cơ ra, Daisy cũng khẽ nhếch môi mỉm cười.
— Còn tiếp —