[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 189

Chương 189
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Là Maxim.
Hắn ướt như chuột lột, toàn thân đẫm nước.
“Chuyện… chuyện gì thế này? Sao ngài lại ướt hết thế…”
“Nói ra thì hơi dài. Trời lạnh thế này. Chúng ta vào trong nói chuyện nhé?”
Cô không kịp ngăn cản.
Khi Daisy còn đang bàng hoàng, Maxim đã vào phòng một cách vô cùng tự nhiên. Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt.
“Sao ngài lại tự ý vào vậy?”
“Xin lỗi em. Ta lạnh quá. Ưm, lạnh.”
Maxim co người lại, xoa hai tay vào nhau, làm ra vẻ rụt rè.
Daisy chỉ biết cười gượng trước tình huống trớ trêu này.
“Em biết ta bị mất ngủ mà đúng không?”
“Vâng, tôi biết.”
“Lúc đó, vì em mà ta đã đỡ hơn một chút, nhưng bây giờ lại tái phát rồi.”
Chắc không phải nói dối đâu.
Khi sống chung trong căn nhà trên phố, Maxim cũng rất khó ngủ. Cuối cùng, cô phải ôm hắn, vỗ về như dỗ trẻ con, rồi cô mới có thể ngắm nhìn khuôn mặt hắn khi ngủ.
Bên cạnh cô, hắn dường như ngủ rất ngon. Có lẽ vì thế mà hắn trông sắc sảo hơn chăng?
“Hôm nay cũng không ngủ được, nên ta đi dạo đêm một lát. Trên đường về, vừa lúc trời đổ mưa đột ngột nên mới ra nông nỗi này.”
“…”
“Thôi, chuyện đó cũng có thể xảy ra mà. Chắc là ta xui xẻo thôi.”
Daisy nghe câu chuyện tiếp theo với một chút lòng thương xót, nghĩ rằng chuyện này cũng có thể xảy ra thật.
“Vậy sao?”
“Ta định tắm nước nóng, uống một ly rượu rồi ngủ, nhưng lại đúng lúc, ta làm mất chìa khóa phòng rồi. Chỉ là hoạ vô đơn chí thôi.”
Cho dù cô có nhượng bộ cả trăm lần thì đến mức này cũng còn có thể chấp nhận được.
Nhưng Maxim lại tiếp tục nói những lời giả tạo mà không chút xấu hổ.
“Khi ta rơi vào bước đường cùng, điều duy nhất ta nghĩ đến là Easy.”
“Tại sao?”
“Thì… khi vui hay buồn, trong khoảnh khắc của hỉ nộ ái ố, việc nghĩ đến người mình yêu là chuyện hết sức tự nhiên mà. Không phải sao?”
Mắt Daisy nheo lại đầy nghi ngờ.
“Nhưng trong cái rủi có cái may, ta lại nhận ra mình còn có một điều ước. Giống như cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy.”
“Cứ cho là vậy đi.”
“Thế nên, ta đến đây để dùng điều ước đó và nhờ Easy giúp đỡ đấy.”
Lời nói thì trôi chảy như rót mật vào tai. Nhưng vấn đề là toàn lời sáo rỗng.
Daisy luôn cảm thấy vậy, nhưng những lời ngụy biện của người đàn ông này thật sự rất đỉnh cao.
Có lẽ vì tính cách của cô vốn dĩ như vậy chăng. Daisy lại thấy mềm lòng trước những thứ đáng thương và đáng yêu, hơn nữa lại mềm lòng trước người đàn ông này, nên cô luôn vô thức bị cuốn theo.
Đúng vậy, có lẽ vì thế mà cô mới bị kéo đến đây. Daisy quyết định phải cứng rắn hơn.
“Haizz, sao mưa lại xối xả thế này. Đáng sợ thật đấy nhỉ?”
Maxim làm ra vẻ lảng tránh, dán mắt vào cửa sổ, Daisy quay người hắn lại.
“Max, đừng lấp liếm nữa. Nói rõ điều ước của ngài đi. Tôi cần biết để quyết định có thực hiện hay không.”
“Sao cơ?”
“Chính xác thì ngài muốn ước điều gì? Tôi cũng phải biết thì mới quyết định có chấp nhận hay không chứ.”
Bị nói trúng tim đen, Maxim cười tủm tỉm.
“Vì ta đang gặp khó khăn như vậy, nên Easy của chúng ta, vì lòng nhân ái… hãy cho ta ở lại một đêm đi.”
“Tôi từ chối. Mời ngài về cho.”
Daisy thẳng thừng từ chối và cố gắng đẩy Maxim ra.
Nhưng cơ thể hắn cứng như đá, không hề nhúc nhích.
“Thật lạnh lùng. Vậy em bảo ta cứ ngủ ngoài hành lang trong bộ dạng ướt sũng thế này sao?”
“Không. Sợi dây cứu sinh cuối cùng có thể giúp ngài giải quyết vấn đề đó ngay bây giờ.”
Daisy lấy chìa khóa từ ngăn kéo bàn cạnh giường ra đưa cho hắn.
“Đây. Chìa khóa phòng của ngài.”
“…”
Vì cô phụ trách việc trang trí hoa cho bữa ăn trong phòng hắn, nên Daisy cũng có chìa khóa phòng hắn.
Có lẽ vì không lường trước được chuyện này, khuôn mặt Maxim ánh lên vẻ thất vọng.
“Ngài cứ dùng cái này mở cửa, vào phòng tắm rửa, uống một ly rượu rồi ngủ đi. Xong rồi chứ?”
“Được rồi.”
Cứ tưởng sẽ phải vật lộn với hắn chứ.
Maxim chấp nhận một cách ngoan ngoãn hơn so với dự kiến. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa vừa nhận.
Không, cứ tưởng là hắn đã chấp nhận rồi. Nhưng đó chỉ là một ảo giác hoàn hảo của Daisy.
Rầm. Maxim mở cửa sổ rồi ném chìa khóa ra ngoài mà không chút do dự.
“Ôi. Ta lại làm mất rồi.”
“…”
“Làm sao đây.”
Hắn cười toe toét.
Tên điên này. Cứ tưởng hắn sẽ chỉ nói những lời nguỵ biện đầy lộ liễu, nhưng hóa ra ngay từ đầu hắn đã không có ý định che giấu trò lừa bịp đó rồi. Tức đến không chịu nổi mất.
“Ngài đang làm trò gì vậy?”
“Ta đã nói rồi mà. Điều ước của ta. Chỉ xin em cho ta ở lại một đêm thôi.”
“Thế nên tôi đã từ chối điều ước đó và đưa ra một giải pháp thay thế phù hợp cho ngài rồi mà.”
“Giải pháp thay thế vừa biến mất rồi mà.”
“Max tự mình vứt bỏ nó rồi bảo tôi phải làm gì đây?”
“Đơn giản thôi. Em chỉ cần rút lại lời từ chối là được.”
“Không. Ngài đi đi.”
Vì ban ngày hắn đã cưỡng hôn cô rồi. Chắc Maxim lại định giở trò gì đó.
Không đời nào.
Daisy dốc hết sức đẩy lưng Maxim về phía cửa ra vào.
“Easy, cho ta một cơ hội thôi.”
“Tôi đã bảo không rồi mà. Đi ra ngay đi.”
“Đã qua nửa đêm rồi, hôm nay là thứ Hai. Chúng ta vẫn là vợ chồng mà.”
Quả nhiên. Sao lại không lệch một ly nào so với dự đoán vậy chứ.
Vì vậy mà cô mới không muốn gặp hắn.
“Đi đi. Nhanh lên.”
Trong khi Daisy ngày càng mất lòng tin, Maxim lại phản bác với vẻ hơi oan ức.
“Đâu phải ta bảo làm tình ngay đâu. Chỉ là muốn ngủ nhờ một đêm thôi mà. Em có cần phải lạnh lùng đến vậy không?”
“Vâng, bây giờ ngài mới biết tôi lạnh lùng sao? Nếu chưa biết thì bây giờ hãy nhớ kỹ đi, ngài cứ gọi người hầu hay ngủ ngoài hành lang thì tùy ý ngài.”
“A, làm ơn mà…”
Maxim nhanh chóng xoay người, nắm lấy hai tay Daisy đang đẩy hắn ra.
“Ta lạnh quá. Easy à.”
Đầu ngón tay hắn run rẩy.
Môi hắn cũng tái xanh. Sắc mặt nhợt nhạt. Nhìn là biết hắn lạnh thật chứ không phải giả vờ.
“Nếu ta gọi người hầu đến… họ sẽ nói rằng ta đến tìm Easy vào đêm khuya nhưng bị từ chối một cách tàn nhẫn nên mới phải tìm họ. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ rồi.”
“…”
“Không, hay là cứ ngủ ngoài hành lang đi. À, phải rồi. Vậy thì bọn họ cũng sẽ tự động sẽ biết thôi. Chuyện đáng xấu hổ đến mức ta không thể tự mình nói ra, vậy thì thà như vậy còn hơn.”
Đúng là hết thuốc chữa mà.
Người đàn ông trơ trẽn trước mặt này thật sự hết thuốc chữa rồi, nhưng bản thân cô cũng hết thuốc chữa khi không thể ngoảnh mặt làm ngơ trước con người đang lạnh cóng và khó xử này.
Tính cách định mệnh.
Có lẽ chính Daisy chứ không phải ai khác đang làm cuộc đời mình rắc rối hơn.
Daisy đã nghĩ như vậy.
“Được rồi. Đổi lại, ngài chỉ được ngủ thôi đấy.”
Khi Daisy miễn cưỡng đồng ý, mắt Maxim hơi mở to lên.
“Cảm ơn em. Nhờ em mà ta sống sót rồi. Easy à.”
“Hứa đi. Ngài sẽ thật sự không làm chuyện đó đúng không?”
“Cái đó… ta sẽ cố gắng.”
Quả nhiên. Hắn có âm mưu gì đó rồi. Maxim lấp lửng, tránh đưa ra lời khẳng định.
“Không đời nào. Nếu ngài làm những hành động trái ý tôi hoặc giở trò gì đó thì tôi sẽ bắn ngài ngay lập tức. Và khi đó hợp đồng của chúng ta cũng tự động chấm dứt. Ngài hiểu chưa?”
“…Được rồi, Easy nà. Ta sẽ cố gắng hết sức mà.”
“…”
“Hứa nhé.”
Maxim chìa ngón út ra.
Đâu phải trẻ con nữa đâu. Một người đàn ông là vua của một quốc gia mà sao lại làm trò như vậy chứ.
Đúng, có hơi kỳ lạ một chút, nhưng dù sao thì hắn cũng là người luôn giữ lời hứa.
Daisy miễn cưỡng móc ngoéo với Maxim.
“Trước hết thì ngài cứ đi tắm đi.”
“Easy tắm cho ta đi.”
“…Hay là bây giờ ngài muốn chết ngay lập tức?”
Daisy dí họng súng vào cằm Maxim. Một động tác rất nhanh, không, rất vội vàng.
“Không.”
Nhìn khuôn mặt cứng rắn đến đáng sợ của vợ mình, Maxim nhận ra có điều gì đó không ổn, liền vội vàng cụp đuôi.
“…”
“Được rồi. Đừng nhìn ta theo kiểu đáng sợ như vậy nữa. Ta sẽ tự tắm mà.”
Maxim nói xong liền vội vàng cởi quần áo ướt ra. Mặt Daisy tái xanh lại.
“Sao ngài lại cởi ở đây? Vào phòng tắm mà cởi chứ.”
“Được rồi.”
Hắn bị ngăn cản ngay lập tức, trả lời một cách buồn bã.
Thật là. Cứ hễ có cơ hội là hắn lại lao vào như thể đã chờ sẵn vậy. Daisy không thể lơ là dù chỉ một chút.
“Nếu ngài ra ngoài mà không mặc gì thì tôi sẽ bắn ngài đó. Nhớ mặc áo choàng vào đấy.”
“Vâng.”
Khi Daisy lải nhải cằn nhằn, Maxim quay lưng buồn bã đi vào phòng tắm.
Cạch-. Cửa phòng tắm đóng lại, và chỉ khi nghe thấy tiếng nước chảy, Daisy mới hạ súng xuống và buông lỏng cảnh giác.
“Lại… mang cái gì đến đây vậy chứ.”
Daisy mở chiếc túi đang đặt trên bàn mà Maxim mang đến.
Bên trong có hai chai rượu vang và hai chiếc ly được đặt một cách gọn gàng.
Ngay từ đầu hắn đã có ý đồ rồi mà. Còn giả vờ không biết gì nữa chứ.
Đúng là đồ giả tạo.