[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 187

Chương 187
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Sao tự nhiên lại chuyển đề tài như vậy chứ?
Nếu không phải là công việc thì không có lý do gì để ăn cơm cùng nhau cả. Daisy nhíu mày.
“Không. Tôi không đói chút nào. Vậy nên nếu Max đói thì ngài cứ tự đi ăn đi…”
Ọc ọc.
Chết tiệt. Cô muốn nói dối nhưng cơ thể lại quá trung thực. Sao cứ mỗi lần đứng trước mặt người đàn ông này thì cơ thể cô lại thẳng thắn thế chứ.
Ánh mắt cả hai chạm nhau. Chắc chắn hắn đã nghe thấy tiếng ọc ọc đó rồi. Đáng lẽ không nên cãi lại làm gì. Cô sẽ trông thảm hại đến mức nào trong mắt Maxim chứ. Daisy xấu hổ muốn chết.
“Easy.”
Quả nhiên Maxim không bỏ lỡ cơ hội.
“…”
“Vừa rồi em có nghe thấy tiếng gì không?”
Vừa rồi cô nghe rõ mồn một luôn mà, chẳng lẽ hắn lại không nghe thấy sao.
Chắc chắn hắn sẽ trêu chọc cô suốt đường về. Sao cứ vào lúc như thế này thì lại không biết điều như vậy chứ. Khó xử chết mất.
“Bụng ta kêu rồi.”
“Hả?”
“…Ta đói rồi. Em yêu à.”
Maxim dụi trán vào vai Daisy, cọ cọ như làm nũng.
Rõ ràng là tiếng kêu phát ra từ bụng cô, nhưng Maxim lại làm nũng như thể nó là từ bụng hắn vậy.
“A, ta phải làm sao đây. Chóng mặt quá. Không còn chút sức nào để cử động luôn rồi.”
…Rõ ràng là một chiêu trò đáng ghét.
Nhưng đúng là cô đã bỏ bữa vì sự cố chấp vô cớ của mình.
“Ngài ăn gì cũng được sao?”
“Gì cũng được. Em cứ thoải mái chọn món mình thích là được. Ta sẽ trả tiền.”
“Không.”
Khi Daisy trả lời một cách thẳng thừng, cặp mắt Maxim khẽ mở to.
“Đi theo tôi. Lần này tôi sẽ bao ngài.”
***
Cứ tưởng cô sẽ dẫn hắn đến một nhà hàng nhỏ nào đó.
Nhưng nơi cô kéo hắn đến là một khu phố sầm uất không có chỗ đặt chân. Có lẽ vì đang có phiên chợ Chủ Nhật nên có nhiều khách ngoại tỉnh tụ tập hơn bình thường, tạo nên một không khí ồn ào náo nhiệt.
“Nào, đừng ngại. Ngài cứ thoải mái chọn đi.”
Thực đơn trên quầy rất đơn giản.
Hot dog và double hot dog.
Chỉ có hai món.
“Chọn món đắt nhất cũng được đấy.”
Daisy nói một cách hào phóng. Trong hai món thì double hot dog đắt hơn.
“Hai món đó khác nhau chỗ nào?”
“Đơn giản thôi. Hot dog là một cây xúc xích. Double hot dog là hai cây xúc xích.”
“À à. Ra là khác nhau về số lượng xúc xích.”
“Xúc xích ở đây to và ngon lắm. Vừa nãy ngài bảo đói đến mức chóng mặt đúng không?”
Daisy liếc nhìn túi tiền rồi gọi món với nhân viên quầy hàng.
“Cho tôi một hot dog, một double hot dog.”
“Vâng, thưa quý khách.”
“Cho nhiều rau với sốt nhé.”
Thấy cô gọi món một cách thành thạo như vậy, có lẽ không phải là người mới ăn lần một lần hai.
Như muốn vét sạch túi tiền nhỏ xíu của cô rồi ấy, Maxim thấy có chút xót xa.
“Thôi. Easy làm gì có tiền chứ. Để ta trả.”
“Tôi cũng kiếm tiền được mà, cũng có chừng này tiền đó. Bây giờ ngài coi thường tôi vì tôi nghèo hay sao?”
Daisy vỗ vào mu bàn tay Maxim, trừng mắt.
“Đây là đang trả tiền cái trâm cài tóc khi ngài đưa đó. Vậy nên ngài cứ im lặng đi.”
“Ta đã bảo đó là tiền hối lộ rồi mà.”
“Tôi không nhận hối lộ.”
“Hay cứ coi là quà tặng đi?”
“Không, tôi không nhận hối lộ, cũng không nhận quà. Chúng ta đâu phải là mối quan hệ rảnh rỗi mà tặng quà qua lại cho nhau đâu chứ?”
Cô thật lạnh lùng. Vừa như nhường nhịn, lại vừa gai góc, chắc cô vẫn còn giận vụ hắn cưỡng hôn cô.
“Thật sao? Vậy thì số tiền để trả cho chiếc trâm đó không hợp lý lắm đâu nhỉ?”
“Gì cơ?”
“Không, Ý ta là nếu không phải quà hay đút lót gì thì số tiền đó không đủ trả cho chiếc trâm thôi.”
“Max làm rơi kem của tôi nên ngài phải trừ đi số tiền đó chứ.”
“Trừ đi thì có khác gì sao?”
“…”
“Cái này nhìn vậy thôi chứ là cái đắt nhất ở đó đấy. Người bán bảo dù hạt ngọc nhỏ nhưng đều là ngọc trai thật.”
Nghe hắn nói vậy, Daisy không còn lời nào để biện minh nữa, mặt cô xụ xuống.
Hắn không muốn trở nên nhỏ nhen, nhưng việc nhìn thấy khuôn mặt bối rối của Daisy luôn mang lại cho Maxim một niềm vui thú vị.
“…Tôi không nhận đâu. Ngài đem trả lại đi.”
“Ta cầm thứ này về làm gì chứ.”
“Đó không phải chuyện của tôi. Ngài cứ giữ lại rồi tặng cho người phụ nữ khác đi.”
Maxim bật cười khi thấy Daisy tháo chiếc trâm ra và đặt vào tay hắn.
“Ta biết phải tặng cho ai nữa chứ.”
“Nếu ngài đến thủ đô thì hãy tặng cho công chúa Egonia làm quà đính ước đi.”
Maxim mân mê chiếc trâm, rồi nhanh chóng cài lên đầu mình.
“Vậy ta đeo.”
“…”
“Thế nào, có đẹp không? Có hợp với ta không?”
Phụt. Daisy đã cố gắng kìm nén nhưng vẫn bật cười.
Trên vầng trán nghiêm nghị lại có một chiếc trâm cài tóc dễ thương và nữ tính như vậy. Ai nhìn vào cũng thấy thật lố bịch.
“Không thể chấp nhận được. Trông thật kinh khủng.”
“Thế à? Easy đeo thì đẹp mà. Ta đeo lại chỉ đến mức đó thôi sao?”
Ừm ừm. Daisy muốn đưa cho hắn một cái gương để hắn tự soi lại chính mình.
Nếu hình ảnh của một vị vua cài một chiếc trâm của phụ nữ được đăng lên trang nhất tờ báo, chắc chắn toàn thể dân chúng Antica sẽ cười nhạo hắn.
“Cái này, thật là khó xử quá. Toàn là ngọc trai đấy. Phải làm sao đây.”
“Thôi. Ngài đưa đây.”
Daisy nhón chân, tháo chiếc trâm cài trên đầu Maxim xuống rồi cài lại lên tóc mình một cách hào phóng.
Quả nhiên, chiếc trâm cài lại như tìm thấy chủ nhân của mình, rất hợp với cô.
Đúng lúc đó, hot dog cũng được mang ra. Thấy Maxim ngơ ngác cầm chiếc hot dog ngon lành đang bốc khói nghi ngút, Daisy hỏi vu vơ.
“Max đã ăn hot dog bao giờ chưa?”
“Chưa, đây là lần đầu tiên. Là trải nghiệm đầu tiên của ta đấy.”
“Trời ơi. Cái này ngon thế cơ mà. Chưa ăn hot dog bao giờ thì cả đời này rốt cuộc ngài đã làm gì vậy?”
“Ừ, sống uổng phí rồi.”
“Vậy để tôi chỉ ngài món ngon nhé? Đã là lần đầu, tôi sẽ làm nó thật đáng nhớ.”
“Được thôi.”
Lời mời thật đúng ý hắn. Khuôn mặt Maxim rạng rỡ khi nhận được lời đề nghị hấp dẫn của cô.
“Hot dog ấy. Ngài có biết ăn ở đâu là ngon nhất không?”
“Ở đâu?”
“Đằng kia kìa. Nên họ mới bán hot dog ở trước đó đấy.”
Daisy chỉ vào tòa nhà ngay trước mặt. Đó là nơi có trường đua ngựa.
“Đi cùng nhau nhé. Tôi sẽ mua vé.”
“Em nói là đi xem đua ngựa sao?”
“Vâng. Tôi có bao nhiêu tiền đâu. Muốn gỡ vốn cái trâm đắt đỏ đó bằng chỗ tiền ít ỏi này thì chỉ có nước cờ bạc thôi.”
Đánh bạc ư. Ai đã dạy cô cái thói xấu đó vậy. Cái mặt ngây thơ vậy mà nói chuyện chẳng kiêng nể gì cả. Mắt Maxim nheo lại.
“Mới không gặp nhau một thời gian mà Easy của chúng ta đã… hư hỏng vậy rồi sao.”
“Tôi vốn dĩ đã hư hỏng rồi mà. Ngài không nhớ sao? Tôi vốn xuất thân từ khu ổ chuột mà.”
Daisy cười tự đắc mặc kệ hắn có nói gì.
Trước trường đua ngựa có treo biểu ngữ ‘Ước mơ đổi đời!’
Nghe thật hão huyền, nhưng…
“Nào, cùng nhau đi đổi đời nào. Nhanh lên.”
Maxim quyết định thử một bữa ăn khác lạ tại sòng bạc của vợ mình.
***
Hai người chọn chỗ ngồi tồi tàn nhất trong trường đua ngựa. Mặc dù có những chỗ ngồi đặc biệt dành cho quý tộc, nhưng bữa ăn hôm nay không phù hợp với những chỗ đó.
“Cầm thế này. Rồi cắn một miếng như thế này. Ngài hiểu chưa?”
“Chẳng lẽ em nghĩ tôi không biết cách ăn sao.”
Daisy vừa giải thích xong đã cắn một miếng hot dog lớn.
Lần cuối cùng nhìn thấy cô vào 2 năm trước, Daisy hầu như không chịu ăn gì, và ngay cả khi ăn cùng nhau ở dinh thự, cô cũng chỉ chăm chăm ăn nhanh cho xong bữa.
Vậy mà bây giờ cô ăn món ăn tầm thường này một cách thật ngon lành.
Cái miệng nhỏ nhắn ngập thức ăn, Daisy nhai ngấu nghiến trông thật đáng yêu.
Maxim liếc nhìn, cô cũng nhìn lại, Maxim thấy vậy thì cũng cắn một miếng hot dog lớn theo Daisy.
“Ưm.”
“Thế nào? Bánh cũng ngon, đặc biệt là xúc xích đúng không?”
Đôi mắt Daisy trở nên lấp lánh. Maxim nhấm nháp miếng hot dog trong miệng rồi nuốt xuống, gật đầu một cách vui vẻ.
“Dù là đồ ăn đường phố nhưng cũng khá ngon đấy. Đúng là Easy giới thiệu có khác.”
“Đúng không? Vừa cổ vũ trận đấu vừa ăn thì tuyệt lắm đấy.”
Cô mua hai vé cá cược, một cái cho mình, một cái cho Maxim. Hắn vốn không quan tâm đến đua ngựa, nhưng vì Daisy cứ khăng khăng phải xem thì ăn hot dog mới ngon được, nên hắn đã quyết định làm theo.
“Dù sao cũng thấy hợp khẩu vị ngài nên tôi cũng mừng. Dù không bằng mấy món ăn trong nhà hàng nhưng thỉnh thoảng những món này cũng là đặc sản mà.”
Daisy cứ vui vẻ ríu rít vì những chuyện nhỏ nhặt trông cũng thật đáng yêu. Hắn không biết bản thân đã nhớ cô đến mức nào nữa.
“Sao ngài lại đặt cược vào con ngựa số 5 vậy?”
Daisy liếc nhìn vé của Maxim rồi hỏi một cách bực bội.
“Chỉ là, tỷ lệ tiền cược cao nhất thôi mà. Có vấn đề gì sao?”
“Con số 5 đó chạy không tốt đâu. Nó toàn về cuối cùng thôi. Khả năng thắng thấp nên tiền thắng cược mới cao. Người thông minh như ngài nhìn vào chẳng lẽ không biết sao?”
Cô chu môi, càu nhàu, khiến hắn chỉ muốn hôn lên đó.
Không biết cô có biết điều đó hay không. Nhưng Daisy vẫn không ngừng lẩm bẩm.
“Đã mất công mua cho ngài rồi mà lại sắp mất tiền oan rồi. Đánh bạc cũng phải dùng đầu óc chứ. Cứ ngây thơ không biết gì thế này… tôi lo lắng cho tương lai của Antica quá.”
Cứ líu la líu lo. Hắn muốn cắn rồi nuốt chửng đôi môi đang cằn nhằn đó quá.
Nghe điên thật, nhưng đúng là vậy.
“Chúng ta cá xem ai thắng không?”
“Cá sao?”
“Ừ.”
Maxim dùng ngón cái lau vết sốt còn dính trên môi Daisy rồi mút đầu ngón tay.
“Người thua sẽ phải thực hiện điều ước của người thắng.”
hay vckllllllllllll
ra chap hàng ngày đi năn nỉ shop lun á