[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 186

Chương 186
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Lần này là xe bán kem.
Daisy sao lại thế nhỉ?
Không biết cái thứ kem tầm thường đó có gì mà cô đứng chọn cả buổi.
Trong hầu hết các trường hợp, Maxim khi phải lựa chọn, hắn sẽ chọn thứ tốt nhất và đắt tiền nhất.
Vì con người có thể phản bội, nhưng giá trị thì không.
Trong xã hội, tiền bạc quyết định giá trị mà, đó là lẽ đương nhiên.
Vậy mà Daisy lại nghiêm túc với chuyện cỏn con này, thật khó hiểu.
Nếu không phải vì Daisy, Maxim đã chẳng thèm đoái hoài đến những thứ đồ ngọt đó rồi. Hắn rơi vào trạng thái băn khoăn còn hơn cả khi phải đưa ra quyết định quan trọng của quốc gia.
Do dự mãi, cuối cùng Daisy chọn mua kem vị dâu rồi rời đi.
Maxim bước đến xe kem, mua vị socola mà khi nãy cô lưỡng lự, rồi tiếp tục bám theo.
“A… ngọt quá.”
Ngọt đến mức đầu óc muốn ong lên. Maxim cắn một miếng kem, theo bản năng mà nhăn mặt lại.
Người lớn rồi mà vẫn thích những thứ như thế này, đúng là khó hiểu.
Quả nhiên gu của cô thật kỳ lạ.
Rồi đột nhiên Daisy rời khu phố sầm uất, sau đó rẽ vào một con hẻm.
Maxim đã hơi lơ là khi từ nãy tới giờ vẫn theo dõi cô một cách khá dễ dàng, hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng. Con hẻm mà lần đầu tiên hắn bước vào trông phức tạp như một mê cung.
Daisy lúc ẩn lúc hiện, khiến bước chân Maxim cũng trở nên gấp gáp hơn.
Khi hắn rẽ ở góc một con hẻm hẹp vắng người, Một nòng súng lạnh lẽo chĩa vào vào cổ hắn.
“Bị phát hiện rồi.”
Maxim cười khẩy, khi tiếng cười vừa lắng xuống, cạch-. âm thanh lẫy súng vang bên tai.
“Em bảo là rửa tay gác kiếm lâu rồi mà. Kỹ năng vẫn không tệ nhỉ.”
“Ngài bảo nếu có gã điên nào đuổi theo thì cứ bắn đi mà. Ngài đưa cho tôi để tôi bắn đó thôi?”
“Thì đúng là vậy. Nhưng không ngờ em lại chĩa vào ta.”
“Nếu ngài biết rồi thì ngậm miệng lại đi.”
Maxim nuốt khan, yết hầu chuyển động lên xuống.
Hóa ra cô cứ lượn lờ trong hẻm này là vì đã phát hiện ra hắn.
“Bây giờ ngài còn cười được sao?”
Daisy hỏi với vẻ mặt bực tức.
“Hay là ta phải khóc?”
“Nếu ngài khóc lóc cầu xin thì có thể tôi sẽ tha cho ngài.”
“Sao ta phải làm vậy chứ? Easy đâu thể giết ta.”
“Tại sao?”
“Vì em yêu ta chứ sao?”
Đúng là trơ trẽn mà. Daisy tức đến bật cười.
“Vì yêu nên không thể bắn được, hai năm trước chính em đã nói như vậy mà, quên rồi à?”
“Đó là chuyện của hai năm trước rồi. Ngài không nhớ mấy ngày trước ngài đã nói dù tôi không yêu thì cũng hãy thương hại ngài hay sao?”
“Không nhớ.”
Đúng là kẻ lừa đảo. Dù Daisy có đang dí sát nòng súng, Maxim vẫn cúi xuống, cắn một miếng to vào cây kem vị dâu cô đang cầm.
“Kem của tôi…!”
Cô biết làm vậy với là trẻ con, nhưng cô còn chưa ăn được mấy miếng mà. Đúng là đồ không có lương tâm.
Thật tức chết đi được.
“Ấm ức sao? Ấm ức thì bắn đi.”
Maxim cười toe toét, trên môi hắn dính đầy kem dâu. Trông hắn buồn cười như thể có bộ râu bằng kem dâu vậy.
“Đáng đời. Ngài có râu rồi kìa.”
“Em thích sao?”
“Vâng, chắc tại có ria mép, nên trông ngài xấu tệ.”
“Thật là một vinh hạnh của ta.”
Chê xấu vậy mà vinh hạnh là sao? Ý hắn là gì chứ…
Chụt.
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Maxim bất ngờ lên môi cô.
“Ngài, ngài làm gì vậy…”
Chụt.
Một lần nữa, hương dâu ngọt ngào lại tràn ngập.
Như sét đánh ngang tai, Daisy tay vẫn cầm súng, bất động.
“Thấy em có vẻ ghen tị với ria mép của ta.”
Chụt.
“Nên ta làm cho em một bộ rồi đấy. Thế nào, thích không?”
Tách, kem dâu tan chảy rơi xuống đường. Lúc đó, mặt Daisy cũng đỏ bừng.
“Kem của tôi…!”
Daisy cố tình lảng tránh, nhìn đống kem đang tan trên mặt đất với vẻ mặt thất thần.
“Cái này sao? Ta cũng có mà.”
Hắn liếm một vệt dài lên que kem chocolate như để trêu tức cô.
“Cho em một miếng nhé?”
“…Thôi khỏi. Ngài đi mà ăn một mình đi.”
Cũng đâu phải trẻ con nữa. Sao hắn lại làm vậy chứ.
Hành động khiêu khích đó rất trẻ con, nhưng Daisy cũng trẻ con như vậy, nên cô tức đến sôi máu.
“Ánh mắt đó như muốn giết chết ta ngay lập tức vậy.”
“Ngài biết rõ nhỉ?”
“Thì em cứ bắn ta đi. Sao không nổ súng? Em bảo không yêu ta nữa mà?”
“…Đồ trẻ con. Làm ơn hãy trưởng thành lên đi, thưa ngài.”
“Bắn đi. Nhanh lên.”
Khóe môi Maxim hơi nhếch lên một bên.
“Nếu em không bắn thì…”
Đôi mắt xám xanh của hắn phản chiếu gương mặt hoảng loạn của Daisy. Và khuôn mặt đó ngày càng lớn hơn.
Là do gương mặt Maxim đang tiến sát hơn.
“Thì cũng ổn thôi, hừm.”
…Vì ta sẽ hôn tới khi em chịu nổ súng.
Hắn thì thầm, đôi môi mềm mại lướt qua rồi quấn lấy nhau.
Hương socola ngọt ngào hòa cùng hơi thở nóng bỏng. Daisy dồn sức đẩy xương quai xanh của hắn ra.
Nhưng Maxim không quan tâm.
Hắn vứt luôn cây kem của Daisy xuống đất, ôm chặt lấy eo cô như thể không muốn buông ra dù chỉ một giây.
Chụt, chụt, chụt.
Môi chạm môi, âm thanh ướt át vang lên.
Maxim tận tình mút hết kem dính trên môi của Daisy.
Khi đôi môi của cô hơi hé ra đầy ngạc nhiên, Maxim không bỏ lỡ cơ hội, len lỏi vào bên trong. Hắn nhẹ nhàng mút lấy chiếc lưỡi đang run rẩy của cô như để an ủi.
Một nụ hôn như muốn nuốt chửng cô cứ thế tiếp diễn. Một lúc sau, khi Daisy khó thở, Maxim mới miễn cưỡng rời đi.
Hộc, hộc…
Hơi thở gấp gáp không rõ là của ai hòa lẫn trên gương mặt hai người.
“Thế nào? Lúc nãy em đã phân vân rất lâu vì muốn ăn cả hai vị mà.”
Maxim cười toe toét rồi hỏi vu vơ.
“Vậy vị nào ngon hơn?”
“Tôi ghét cách ngài cứ tự ý thế này.”
“Ta làm gì nào?”
Vừa nãy còn hôn cô như muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta, vậy mà giờ lại làm bộ làm tịch, thật đáng ghét mà. Hắn lại định đánh trống lảng rồi.
Cô không thể để mình bị lừa bởi ý định rõ như ban ngày của hắn được.
“Vậy chắc tôi sai rồi. Tôi xin phép nghỉ việc đây. Tạm biệt ngài.”
Cô vội thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng Maxim đã kịp nắm lấy cổ tay cô rồi kéo lại.
“…Ta xin lỗi.”
“Thôi đi.”
“Lỡ dại mà.”
Maxim nài nỉ.
“Sau này sẽ không như vậy nữa. Tha thứ cho ta lần này thôi, được không?”
“Làm sao tôi có thể tin ngài được chứ? Vừa nãy tôi đã bảo đừng bám theo tôi mà ngài vẫn làm đó thôi.”
“Không phải bám theo… ta cũng chỉ tiện đường đến đây tham quan một chút thôi.”
“Nói dối. Đồ trơ trẽn!”
Lời nói dối quá lộ liễu. Khi Daisy giằng tay ra và định bỏ chạy, Maxim lấy thứ gì đó ra và đặt vào tay cô.
“Cái này…”
“Hối lộ.”
Trong tay Daisy là cây trâm ngọc trai khi nãy cô đã lưỡng lự ở tiệm.
Daisy ngơ ngác, Maxim tự tay cài chiếc trâm lên tóc cô.
“Đẹp lắm.”
Hắn vuốt ve mái tóc của Daisy, đôi mắt khẽ cong lên.
Hóa ra hắn đã thấy cô đắn đo ở tiệm tạp hóa.
Còn cầm kem socola nữa, chắc cũng thấy cô ở xe bán kem luôn rồi. Vậy là hắn cũng đã biết thật ra cô không có việc gì quan trọng hết.
Xấu hổ chết mất…
Dù sao thì, vẫn phải nói gì đó để đỡ ngượng mới được.
“Vậy… ngài theo tôi từ đầu, đúng không? Từ tiệm hoa luôn?”
“Ừ, nhân tiện hỏi luôn. tiện lời hỏi luôn. Em với tên đó là sao vậy?”
Hỏng rồi. Hắn cũng thấy cô cãi nhau với Phillip ở trước cửa tiệm.
“Sao là sao? Liên quan gì đến ngài, thưa Bệ hạ?”
“Lại gọi Bệ hạ rồi. Gọi Max đi.”
Maxim tận tình sửa lại cách xưng hô cho Daisy còn đang bối rối.
“Không trả lời ta sao?”
“Bí mật.”
Bí mật sao. Vậy phải tự xử lý thôi.
Daisy liếc mắt nhìn Maxim khi hắn lẩm bẩm một mình.
“Mà Easy của ta xong việc chưa thế?”
Có chưa xong thì hắn cũng bám theo thôi. Daisy mím môi.
“Ta đói rồi.”
“Tôi đã bảo ngài tự ăn trước đi rồi mà.”
“Không có em, ta ăn không ngon.”
Hắn mà không nói mấy lời sến sẩm thì còn đỡ đáng ghét.
“Vậy nên, nhân tiện ra ngoài rồi thì đi ăn cùng ta luôn nhé?”