[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 185

Chương 185
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Mặc dù thấy tên đó thật thảm hại và buồn cười, nhưng Daisy vẫn không thể hoàn toàn phớt lờ kẻ lố bịch đó, khiến Maxim cảm thấy mình có phần thảm hại.
Nghe nói ông chủ tiệm hoa tin tưởng Daisy hơn cả Phillip, vì cô chu đáo và tỉ mỉ, còn bảo nếu tác hợp được hai người thì thật tốt.
‘Chết tiệt. Dám gán ghép Easy yêu dấu của ta với thứ rác rưởi đó…?’
Lão già điên không biết thân biết phận đó. Dám cả gan mơ tưởng đến đâu cơ chứ.
Maxim muốn bắn chết hết cả đám người đó. Hắn muốn san phẳng tiệm hoa và tất cả những trò trẻ con đó, nhưng hắn đã kìm nén.
Vì với Daisy, cái tiệm hoa xập xệ chẳng ra gì ấy lại là nơi làm việc quý giá của cô.
Vì Daisy thích.
Vì Daisy…
Chỉ vì nghĩ đến Daisy mà hắn nhẫn nhịn.
Chẳng còn có lý do nào khác cho lựa chọn của Maxim.
Con trai của chủ tiệm hoa mà hắn đã trực tiếp đối mặt trước đây, nhìn qua đã thấy là một kẻ tầm thường, và khách quan mà nói thì không cùng đẳng cấp, nhưng Maxim vẫn không yên tâm chút nào.
Hắn tự tin mình sẽ thắng. Không, hắn không thể thua được.
Dù nghĩ thế nào, Maxim vẫn chẳng hề kém cạnh. Nếu phải so sánh, vấn đề là ở gu kỳ lạ của Daisy.
Daisy giản dị và không tham vọng.
Dù được tặng bó hoa hồng đắt tiền, cô vẫn thích bó hoa cúc dại mộc mạc hơn, và ngay cả trên chiếc giường rộng lớn, cô cũng chỉ nằm ở một góc nhỏ, cuộn tròn lại để ngủ.
“Vị trí đó quá cao so với em rồi… em không đủ năng lực, phẩm cách cũng kém, nên không xứng làm Đại công nương đâu.”
Daisy thậm chí còn cảm thấy vị trí Đại công nương là một gánh nặng.
Nghĩ lại lời hắn nói để thuyết phục cô, thì chúng cũng tương tự.
“Ta cũng xuất thân từ lính đánh thuê phải lăn lộn dưới đáy xã hội, nên cũng rất ghét mấy thứ phẩm vị đó. Và ta cũng thích những người phụ nữ xuất thân từ khu ổ chuột. Thế nào, câu trả lời này đủ chưa?”
Chỉ sau những lời đó, hắn mới có thể thuyết phục được Daisy.
Lúc làm Đại công nương đã vậy, giờ hắn lại là vua. Địa vị cao hơn, có lẽ Daisy lại càng cảm thấy áp lực hơn.
“Ngài có làm gì thì tôi cũng chẳng quan tâm đâu. Tôi có quỳ xuống xin bệ hạ giữ tôi lại đâu?”
Từ bệ hạ phát ra từ miệng người hắn yêu nghe thật đau lòng.
Dù rất buồn, nhưng…
Maxim chẳng có tư cách gì để đau lòng.
Nghĩ lại thì, lần đầu Daisy bé nhỏ chìa tay ra với hắn… là khi hắn bị giam trong ngục và gần như chết đói.
Nói cách khác, hắn chẳng khác gì gã ăn mày cả.
Sau khi nghĩ lại, Maxim đi đến một kết luận tuyệt vọng.
Tức là, Daisy von Waldeck dù có một người chồng đẹp trai và giàu có… lại cảm thấy áp lực, nên mới có thể bị kẻ tầm thường kia thu hút.
Hắn tự kết luận, rồi lại muốn phủ nhận rằng cái quái gì vậy chứ.
“…Max! Xin ngài!”
Nhưng khi nhớ lại giọng nói hốt hoảng của Daisy khi hắn định giết chết tên Phillip đó, hắn không thể phủ nhận được nữa.
Cô gọi liên tục gọi hắn là Bệ hạ, Bệ hạ một cách lạnh lùng. Nhưng khi anh ta gặp nguy hiểm đến tính mạng, cô lại gọi Max như đang ban ơn cho kẻ ăn xin vậy.
Và hắn thật ngu ngốc làm sao, khi Daisy mới chỉ gọi tên đã mừng rỡ vẫy đuôi rồi thả anh ta ra một cách ngoan ngoãn.
Thân xác hắn tự làm ra những hành động đó, thật thảm hại.
Chết tiệt. Hắn hoàn toàn không hiểu, nhưng biết làm sao đây.
Hắn đang ở vị trí phải cầu xin Daisy đừng ly hôn, nên hắn phải làm mọi thứ.
Dù tự trọng bị tổn thương khi bị so sánh với một kẻ kém xa về đẳng cấp, nhưng trước mặt Daisy, lòng tự trọng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Maxim von Waldeck sinh ra đã quá hoàn hảo.
Dù có nghĩ thế nào thì khuôn mặt hắn cũng không thể xấu xí được, và nếu đầu óc không có vấn đề thì cũng khó mà trở nên ngốc nghếch được.
Nhưng nếu Daisy thích người kém cỏi…
Sự tự tin của hắn bỗng chốc biến mất.
Maxim von Waldeck luôn sống với sự hoàn hảo.
Nhưng trước mặt Daisy… đứng trước Daisy.
Hắn không hiểu sao mình lại trở nên tầm thường và thảm hại đến vậy.
Nếu Daisy mà biết được, có lẽ cô sẽ thích hắn.
Thậm chí hắn còn có những suy nghĩ ngốc nghếch như vậy, nhưng Daisy tàn nhẫn của hắn lại không muốn biết. Càng nghĩ, tim hắn càng thắt lại.
“…Xin em đừng đến tiệm hoa nữa. Làm ơn.”
Ngay cả bây giờ, hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm những lời cầu xin, nhìn chằm chằm vào sau gáy của Daisy.
Hắn đã cầu nguyện với Chúa bằng cả tấm lòng. Nhưng quả nhiên, Daisy ngay lập tức đi thẳng đến tiệm hoa.
Lại một lần nữa, rõ ràng là Chúa không đứng về phía Maxim.
“Không có.”
Phù, may quá.
Anh ta không có ở tiệm hoa.
Có vẻ như lời cầu nguyện của hắn đã linh nghiệm. Maxim nhìn chằm chằm vào bên trong cửa hàng, liếm đôi môi khô khốc của mình.
Có vẻ như cô không đến gặp anh ta mà chỉ để lấy đồ gì đó thôi.
Daisy chào ông chủ tiệm hoa, lúi húi nhặt thứ gì đó vào giỏ rồi chạm mặt với anh ta
“Mẹ kiếp…”
Hắn đã bỏ thời gian quý báu của mình đến nhà thờ để cầu nguyện, vậy mà.
Chúa ơi, sao ngài lại đối xử với hắn thế này?
Hắn đã tin ngài, và đã ngồi yên trong buổi lễ nhàm chán đó. Vậy thì ngài phải ban cho hắn chút ân huệ chứ.
Người ta nói Chúa luôn đầy lòng nhân từ, nhưng hoá ra ngài lại chẳng có chút tình người nào cả.
Maxim lẩm bẩm chửi thề, cố gắng giữ chặt cơ thể mình không tự động lao lên.
Hai người bắt đầu nói chuyện trước tiệm hoa. Chỉ mới nhìn họ đứng gần một chút, Maxim đã thấy khó chịu rồi. Maxim định lao ra phá đám ngay lập tức, nhưng nghĩ rằng biết rõ mối quan hệ của họ sẽ hữu ích hơn, nên hắn đã kiên nhẫn theo dõi.
Phillip đã ra sức nài nỉ, nhưng Daisy không phản ứng gì nhiều.
Càng như vậy, Phillip càng sốt ruột, cố gắng thuyết phục Daisy.
Hắn muốn đập chết anh ta ngay lập tức, nhưng phải hiểu rõ tình hình, nên hắn đành cố nhẫn nhịn.
Nếu bóp cổ anh ta, Daisy lại sẽ van xin hắn buông tha. Khi đó, có lẽ hắn sẽ thật sự bẻ gãy xương cổ của tên tầm thường đó.
Maxim siết chặt nắm đấm trong tay.
Đột nhiên, vẻ mặt Daisy trở nên lạnh tanh, rồi cô bắt đầu mắng nhiếc.
Cô ấy cãi lại một cách sắc sảo với vẻ mặt kiêu kỳ.
Đó là dấu hiệu Daisy đang từ chối.
Đúng vậy, dù có sở thích giản dị đến đâu, cô ấy cũng sẽ không bao giờ thích một kẻ như vậy mà bỏ rơi hắn.
Chuyện đó rất vô lý.
Maxim vừa mới an tâm, một sự nghi ngờ chết tiệt lại len lỏi vào.
‘Chẳng phải em ấy cũng thường xuyên làm thế với mình sao?’
…Vậy là thích hay không thích đây.
Không, với hắn thì có hơi khác một chút.
Không biết. Hắn không biết.
Dù có hỏi, cô cũng sẽ không ngoan ngoãn mà trả lời đâu. Vì những suy nghĩ không có lời giải đó, Maxim sắp phát điên rồi.
Hắn đang đau đầu suy nghĩ thì Daisy rời khỏi chỗ Phillip. Cuối cùng, Maxim lại đi theo Daisy mà không đưa ra được kết luận cụ thể nào.
Nơi tiếp theo Daisy ghé vào là một cửa tiệm tạp hóa.
Đứng trước đống phụ kiện xinh xắn, cô lại đắn đo mãi.
“Dễ thương thật.”
Cô cầm lên đặt xuống cây trâm cài, rồi lại mân mê nó, có vẻ rất thích, nhưng lại không thể quyết định một cách dễ dàng được.
Dù hắn có mua cho cô những bộ quần áo và đồ trang sức đắt tiền, cô cũng không mặc nhiều, mà chỉ tặng hết cho những người hầu gái thân thiết.
Vậy mà cô lại lăn tăn vì một cây trâm rẻ tiền đó, trông vừa đáng thương… lại vừa khó hiểu.
Nghe người bán nói cứ đeo thử, Daisy cài chiếc trâm lên tóc.
Rất đẹp.
Cây trâm rẻ tiền đó chẳng làm cô kém đi chút nào.
Khi người bán đưa gương cho Daisy soi, cô nở một nụ cười rạng rỡ đến mức… Maxim sợ sẽ có tên khác nhìn thấy, khiến hắn bất giác sợ hãi.
Daisy mân mê ví tiền, rồi đặt chiếc trâm xuống và rời khỏi cửa hàng.
Hắn phải đi theo ngay lập tức, nhưng trước đó còn có việc cần phải làm.
“Cái đó đâu?”
“Cái gì ạ?”
Hắn xông vào hỏi, khiến người bán hàng giật mình.
“Cái mà cô gái khi nãy vừa thử ấy, cây trâm đó đâu rồi?”
“À, cái này ạ?”
Cây trâm đơn giản đính những viên ngọc trai nhỏ li ti. Hắn nhìn thoáng qua từ xa nhưng đúng là nó. Hắn chỉ nhìn thoáng qua từ xa nhưng đúng là nó.
“Khoan đã. Cái này vẫn có vẻ hơi thiếu…”
Maxim sốt ruột, giữa lối vào và kệ trưng bày rồi hỏi.
“Trong đống trâm cài này, cái nào quý và đắt nhất?”
“Cái ngài cầm… là cái đắt nhất rồi đấy ạ. Tuy hạt nhỏ nhưng đều là ngọc trai thật đấy, thưa quý khách.”
Không phải là chiêu trò để bán hàng đấy chứ. Mắt Maxim nheo lại đầy nghi ngờ.
“Ngươi có dám lấy mạng mình ra đảm bảo không?”
“Chắc, chắc chắn ạ. Ngài xem bảng giá… sẽ thấy tôi không nói dối đâu.”
Dù câu hỏi có phần gay gắt, người bán vẫn trả lời một cách bình tĩnh.
Maxim nhìn giá, đôi lông mày hắn cau lại.
Loại này… đã là đắt nhất rồi sao?
Thật ngớ ngẩn, nhưng hắn cảm thấy nếu cứ ở đây tranh cãi thì sẽ mất dấu Daisy mất.
“Đây.”
Người bán tròn mắt nhìn số đồng vàng mà hắn đưa.
“Khỏi thối. Việc hôm nay, hãy giữ bí mật nhé.”
Nếu Daisy biết hắn bám theo cô, chắc sẽ mắng hắn té tát mất.
hời ơi khi nào mới hết ngược đây huhu