[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 184

Chương 184
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Cái này tôi chẳng bao giờ dùng tới đâu. Với lại… ngài biết tôi rửa tay gác kiếm lâu rồi mà.”
“Ta biết. Nhưng em phải cầm thì ta mới để em đi.”
“Ôi trời.”
Cô chỉ nói vậy vì sĩ diện thôi. Dù Daisy đã từ chối nhưng Maxim vẫn cương quyết.
“Xinh đẹp thế này mà đi tay không thì nguy hiểm lắm. Thế gian này đáng sợ biết bao, em biết không.”
“…Xinh đẹp thì đúng thật, nhưng mà súng thì…”
…Tôi thích đâm hơn là bắn cơ. Daisy nuốt xuống những lời định nói.
Cô đang đeo một cái kẹp tóc nhọn hoắt, và đã bị lộ chuyện vẫn đeo chiếc vòng tràng hạt mà hắn tặng, việc nhận thêm khẩu súng lục nữa thật sự quá áp lực.
“Nếu em thấy bất an vì đã rửa tay gác kiếm lâu rồi thì để ta hộ tống em nhé?”
“…”
Còn chẳng có chỗ nào để đi, lấy đâu ra chỗ mà hộ tống chứ. Cô đã nhắc đến quyền riêng tư nên giờ mọi chuyện lại thêm khó xử.
“Thôi được rồi.”
Daisy miễn cưỡng nhận lấy khẩu súng, nhét vào ngực áo.
“Và xin lỗi, nhưng trưa nay ngài ăn một mình đi.”
Cô không cố ý nhưng đã có thời gian rảnh rỗi thì cứ đi dạo một chút thôi.
Daisy mang theo thứ vũ khí Maxim tự tay trao cho mình, bắt đầu lang thang dọc theo khu phố sầm uất.
***
‘…Đi đâu bây giờ nhỉ.’
Cô đã viện cớ có việc riêng để thoát khỏi Maxim, nhưng thực ra cô chẳng có việc gì cả. Nói đúng hơn thì đó chỉ là một kiểu sĩ diện thôi.
Hơn nữa, cô còn lỡ nhận cả khẩu súng lục, nếu không làm gì mà về nhà ngay thì thật là xấu hổ.
‘Hay là ghé tiệm hoa một lát giúp đỡ gì đó rồi đi về nhỉ.’
Daisy đi thang lang một lúc, cô nhận ra mình đang ở gần tiệm hoa.
Đã đến đây rồi thì nhân tiện lấy thêm kéo cắt hoa và ruy băng thì tốt hơn.
Vì cô đang được cử đến Montardi, ông Kraus chắc hẳn đang một mình chăm sóc hoa và bó chúng lại, có lẽ ông ấy đang rất vất vả.
Bước vào tiệm, đúng như dự đoán của cô, ông Kraus đang tất bật với công việc.
“Ơ? Isabelle, aao giờ này cháu lại đến đây? Có chuyện gì ở Montardi sao?”
Có lẽ vì ngạc nhiên với sự ghé thăm đầy bất ngờ đó, ông Kraus hỏi.
“Dạ không, cháu vừa đi lễ về… Nhân tiện ghé qua lấy thêm ít đồ thôi ạ.”
“Sao cháu không nói trước với ta? Cứ để thằng Phillip mang qua là được mà.”
“Thì…”
Vì nếu cậu con trai của bác mà gặp vị khách quý ở Montardi thì chẳng hay ho gì đâu.
Daisy nuốt xuống những lời muốn nói, mỉm cười trả lời.
“Cháu tiện đường ghé qua nên vào xem có giúp đỡ được gì không thôi ạ.”
Có lẽ ông Kraus cảm thấy cô đã hiểu lòng mình nên có vẻ hơi cảm động.
“Lo gì chứ. Ở đây vẫn ổn mà. Cháu mau lấy đồ rồi về đi, sắp đến giờ trưa rồi.”
Cô đã bảo Maxim tự lo rồi, nhưng liệu hắn có nhịn đói không? Cô hơi lo. Vì đã hùng hồn nói có việc riêng nên mọi chuyện hơi rắc rối một chút.
“Vâng, vậy cháu đi đây. Bác cố lên nhé, ông chủ.”
Daisy nhặt kéo cắt hoa và ruy băng bỏ vào giỏ rồi đi ra ngoài, tình cờ bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
Phillip trở về khi vừa giao hàng xong.
“Đợi một lát.”
“Sao thế? Có chuyện gì à? Tôi sắp phải đi rồi.”
Ông Kraus đứng phía sau cũng cau mày.
“Thằng nhóc này, đừng quấy rầy Isabelle nữa. Nếu còn làm chuyện vô ích thì coi chừng ta đấy.”
“Aishh, chỉ một lát thôi mà.”
Philip với vẻ mặt nghiêm trọng gọi Daisy ra ngoài tiệm hoa.
Daisy gật đầu trấn an ông Kraus rồi cũng đi ra ngoài.
Ở bên ngoài tiệm, Phillip hạ giọng, cẩn thận hỏi.
“Gã khách kia cứ quấy rầy cô à?”
“Hả?”
Gã khách sao? Ý anh ta là Maxim à?
“Mấy người hầu gái ở đó kể hết cho tôi rồi. Gã điên lúc đó mê mẩn hoa cúc đang ve vãn Easy đấy.”
Đúng là tin đồn lan nhanh thật. Có vẻ Phillip đã khó chịu mãi kể từ khi nghe chuyện từ các những người hầu gái, vẻ mặt anh ta khá nghiêm túc.
“Không, không phải thế…”
“Nếu gã đó ép cô làm việc thì cứ nói thật đi. Nếu cha tôi không ra mặt vì nể nang hắn, thì tôi sẽ giúp cô.”
…Thì đúng là hắn có quấy rầy thật. Nhưng anh có giúp được gì đâu.
Lần trước cô đã phải rất vất vả mới ngăn được cuộc hỗn loạn của hai người. Daisy cảm thấy đau đầu vì Phillip cứ mãi liều lĩnh mà không biết thân biết phận.
“Tôi ổn thật mà. Không có chuyện gì đâu, anh đừng lo.”
“Ổn gì mà ổn chứ. Gã đó dùng tiền để dụ dỗ cô à? Hắn hứa cho cô bao nhiêu? Hắn định chơi đùa rồi bỏ rơi cô đấy.”
“Không, tôi không phải một cô gái ngây thơ, cũng không định để mình bị chơi đùa đâu.”
Nói đúng hơn thì cô là một người phụ nữ đã có chồng nhưng chưa ly hôn, và đối phương đúng là đã dùng tiền để dụ dỗ, nhưng cô không ngây thơ.
Nhưng không biết Phillip đang vẽ ra viễn cảnh gì trong đầu mà lại cố chấp như vậy.
“Đừng mạnh miệng nữa. Không thì nghỉ việc đi. Tôi rất khoẻ mạnh mà, dù làm gì cũng đủ sức nuôi Easy.”
“Trời ơi, tôi nói thật đấy.”
Cũng không thể bắn anh ta được.
Bực mình vì Phillip cứ dai như đỉa, Daisy nghiến răng đáp.
“…Mười triệu đồng vàng.”
“Hả?”
“Ngài ấy cho tôi mười triệu đồng vàng. Anh có chắc là thắng được không?”
Daisy ngước mắt lên, hỏi thẳng.
“Hạnh phúc… đâu phải là thứ có thể mua được bằng tiền.”
“Đó là chuyện của người có mười triệu đồng vàng. Mà lần trước, chính tôi đã phải cứu anh khỏi gã khách đó đấy, nhớ không?”
Phillip ngây ra.
“Sau này đừng xen vào chuyện của tôi nữa. Anh lo giao hàng đi, giúp cha anh ấy. Không thấy ông ấy đang bận rộn trong kia à?”
“…”
“Đừng lo mấy chuyện vớ vẩn nữa, lo cho cha đi. Tôi đi đây. Tạm biệt.”
***
‘Cứ vào đại một chỗ nào thôi.’
Dù cô rất lo lắng Maxim sẽ bỏ bữa trưa, nhưng vì lỡ buột miệng nói ra lời đó nên cô không tiện quay về Montardi ngay lập tức được.
Rời khỏi tiệm hoa, Daisy bước vào một cửa hàng tạp hóa. Cô dừng lại ở quầy trâm cài, ngắm nghía một lúc lâu.
‘Dễ thương quá.’
Dù không có ý định gì khi bước vào, nhưng nhìn những món đồ nhỏ xinh này, tâm trạng của cô cũng dịu đi phần nào.
Cô cầm một chiếc trâm có đính ngọc trai nhỏ lên rồi mân mê nó.
“Cái này hợp với cô lắm đấy.”
“Thật không?”
“Vâng, cô cứ cài thử xem.”
Theo lời người bán, Daisy cài chiếc trâm lên đầu, cô soi mình trong gương, nghiêng qua nghiêng lại để ngắm nghía.
“Thế nào ạ?”
“Đẹp quá.”
“Mua một cái đi ạ. Tôi sẽ giảm giá cho cô.”
Đẹp thật, Daisy cũng muốn mua một chiếc, nhưng giá cũng khá cao. Daisy lăn tăn.
‘Sắp nghỉ việc rồi. Từ bây giờ phải tiết kiệm từng chút một thôi.’
Cô muốn để dành tiền mở một cửa tiệm nhỏ với Rose, nên phải thắt lưng buộc bụng từ bây giờ mới được.
“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ quay lại.”
Daisy đặt chiếc trâm lại chỗ cũ, rời khỏi cửa tiệm với vẻ mặt tiếc nuối.
Cứ thế đi dạo quanh bến cảng, cô nhìn thấy một quầy xe bán kem.
“Nếu là một cây kem thì… chắc không sao đâu nhỉ?”
Cô cảm thấy bức bối nên muốn ăn gì đó mát lạnh, và có lẽ ăn đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng tốt hơn một chút.
Ăn kem xong đi bộ một chút rồi quay về ngay.
Nhưng cô lại đắn đo một lần nữa giữa hai vị.
‘Dâu hay socola?’
Dâu tây thì thanh mát, socola thì đậm đà và ngọt ngào hơn. Giá lại cũng giống nhau.
“Bác ơi, dâu với socola, cái nào ngon hơn ạ?”
“Đều ngon cả, cô ạ.”
Dù hỏi ông chủ nhưng cô cũng chỉ nhận được câu trả lời hiển nhiên.
“Ưm, vậy thì…”
Daisy vừa suy nghĩ vừa vuốt ve cằm, cuối cùng cô cũng đưa ra một kết luận rõ ràng.
Thất bại thì đã sao chứ.
Dù có buồn một chút, nhưng lần sau sẽ khôn ngoan hơn.
“Cho cháu một cây vị dâu đi ạ.”
Nếu cứ sợ thất bại mà không dám đưa ra lựa chọn thì đó chẳng phải sống. Vì từ giờ cô sẽ tự mình lựa chọn và sống cuộc đời của riêng mình.
***
Maxim giữ một khoảng cách nhất định và đi theo Daisy. Dù cô đã đe dọa một cách đáng yêu rằng hắn hãy tôn trọng quyền riêng tư của cô, nhưng làm sao hắn có thể không tò mò được chứ.
Đời tư mà cô cố bảo vệ rốt cuộc là gì, hắn không thể ngừng tò mò về nó.
Lấy cớ cắm hoa để mời cô ăn thì có vẻ đã quá muộn rồi. Hắn muốn tìm hiểu xem cô, người vốn thích ăn uống, lại phải nhịn đói bữa trưa để giải quyết việc gì.
Daisy đi về phía khu phố đông đúc có tiệm hoa. Khi hắn lén lút đi theo cô, Maxim lại bị mắc kẹt trong những nghi ngờ không cần thiết.
‘Chắc không phải em ấy đến chỗ cái tên ở tiệm hoa đó đâu chứ.’
Nếu đúng vậy thì hắn phải bắn chết anh ta. Hay là lúc nãy không nên đưa súng cho cô nhỉ.
Vì tò mò nên hắn đã điều tra và biết rằng con trai của chủ tiệm hoa đang rất nhiệt tình theo đuổi Daisy.
Anh ta là một kẻ ăn chơi lêu lổng, chỉ biết dựa vào người cha có cửa hàng hoa với những khách hàng lớn, và chỉ làm những việc vặt được giao.
Nếu biết ai là người đã mang nhà Montardi đến cho tiệm hoa thì liệu anh ta có dám ngang nhiên như vậy nữa không?
hời ơi khi nào mới hết ngược đây huhu