[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 183

Chương 183
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Tiếng vỗ tay thưa dần, Maxim lại thản nhiên hướng mắt về phía trước như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Hôm nay, chúng ta lại tập trung trước Chúa. Hãy cùng nhau cầu nguyện, nhớ lại những điều chúng ta biết ơn và những lỗi lầm cần sám hối trong tuần vừa rồi.”
Theo sự dẫn dắt của linh mục, không khí trang nghiêm trở lại, buổi lễ được bắt đầu.
Daisy liếc nhìn xung quanh, cô cố gắng tự trấn tĩnh bản thân, chắp tay lại, nhắm chặt mắt để tập trung cầu nguyện.
‘Những điều đáng biết ơn tuần qua…’
…
‘…Nhưng mà, ngài ấy đến đây làm gì chứ?’
Dù có cố gắng tập trung vào việc cầu nguyện thế nào đi nữa, trong đầu cô vẫn chỉ nghĩ đến hắn.
Tên lưu manh đó không thể nào đến nhà thờ để cầu nguyện được, chắc chắn là hắn đã theo dõi để giám sát cô.
‘Chẳng phải đã hứa sẽ tôn trọng đời tư của mình rồi sao? Thế này là nuốt lời rồi!’
Cô chỉ đến nhà thờ một lát sau bữa sáng, vậy mà hắn vẫn phải bám theo. Càng nghĩ càng thấy nực cười, cơn tức giận trong lòng cô trào lên.
Dù mỗi sáng tối cô đều cầu nguyện, nhưng một ngày trong tuần, việc đến nhà thờ trực tiếp cầu nguyện lại mang ý nghĩa chữa lành và tổng kết một tuần đối với Daisy.
Dù sao thì sau buổi lễ, cô cũng sẽ phải quay về chuẩn bị bữa trưa, vậy mà hắn lại không thể chịu đựng được khoảng thời gian ngắn ngủi đó. Hắn lại làm phiền cả khoảng thời gian quý giá đó.
Từ bỏ việc cầu nguyện, Daisy cúi đầu và liếc nhìn Maxim đang ngồi đối diện.
Maxim chắp hai tay lại, đưa tay lên trán.
‘Ngài ấy đang cầu nguyện à?’
Dưới mái tóc được chải gọn gàng, hàng mi đen nhánh của hắn khá dài.
Nhìn hắn mấp máy môi không thành tiếng, trông không giống đang ngủ gật.
Hình như hắn đang lẩm bẩm gì đó.
Không lẽ… hắn thực sự đang cầu nguyện sao?
‘Không đời nào. Chắc lại ba hoa gì đó thôi’
Nghĩ đến lời cầu nguyện phạm thượng của hắn trong chuyến dã ngoại, cô lại thấy khó chịu.
Daisy nhìn quanh, cô nhận ra không chỉ mình cô mất tập trung.
Trong nhà thờ nhỏ ở thị trấn cảng, sự xuất hiện của một gã ngoại lai điển trai, giàu có đều khiến mọi người quên béng mất việc sám hối mà mải mê ngắm hắn.
Một kẻ luôn thu hút mọi ánh nhìn như vậy lại chỉ bám theo cô. Với người chỉ muốn sống một cách yên bình như Daisy, đây thực sự là một cơn ác mộng.
***
Ngay khi buổi lễ kết thúc, Daisy vội vã rời khỏi nhà thờ.
Điều quan trọng là phải thoát khỏi nơi đó trước khi Maxim lại nhận ra cô và đến bắt chuyện, khiến cô vướng vào những lời đàm tiếu không cần thiết.
Daisy bước đi một cách vội vã, chợt cô trượt chân, thân người chúi về trước. Đúng lúc ấy, một cánh tay rắn chắc đã kịp thời ôm lấy eo cô từ phía sau, giữ cô đứng vững.
“Sẽ ngã mất.”
Là Maxim.
“Có bị đau ở đâu không?”
“Tôi không sao.”
Hắn cúi xuống xem cô có bị trẹo chân không, nhưng Daisy đẩy hắn ra, lùi lại một bước.
“Sao ngài cứ bám theo tôi suốt vậy?”
Giọng điệu cảnh giác của cô khiến Maxim bật cười.
“Về cùng một chỗ nên đi chung đường thôi, ta đâu có bám theo em. Em quên là chúng ta ở cùng nhà rồi sao?”
Theo sau đó, những tín đồ khác cũng đổ ra từ nhà thờ.
Ánh mắt của mọi người lại tự nhiên đổ dồn về phía hai người, và Daisy đang bối rối bất giác kéo Maxim vào con hẻm nhỏ yên tĩnh phía sau nhà thờ.
“Sao lại kéo tôi đến đây?”
Khi họ đến ngõ cụt, Maxim cười toe toét.
“Vắng vẻ thế này rất đúng gu ta. Easy còn chủ động nắm tay ta nữa chứ.”
“…”
Daisy vội buông cổ tay hắn ra, như thể muốn hất phăng đi.
Chính cô đã kéo hắn đi, nhưng bây giờ lại cảm thấy như mình mới là người bị dồn vào chân tường vậy.
“Giờ em tính làm gì? Cưỡng hôn ta à?”
“Không đời nào.”
Hôn hít cái khỉ gì. Daisy trừng mắt nhìn hắn.
“Rốt cuộc ngài đến nhà thờ để làm gì vậy?”
“Để cầu nguyện chứ sao nữa.”
“Max mà cũng biết cầu nguyện sao? Ngài đừng nói lời khiến chó cũng phải cười như vậy chứ.”
“Ồ, ta tệ thế sao?”
“Chứ còn gì nữa? Chính miệng ngài bảo không tin vào Chúa cơ mà.”
“Ừ, lúc đó ta không tin thật. Nhưng bây giờ thì tin rồi. Ta cũng thay đổi đấy. Có lẽ là trưởng thành hơn. Chuyện đó cách đây hai năm rồi còn gì.”
Nói mãi cũng chỉ tốn nước bọt. Dù hắn có nói dối thì cũng không thể chứng minh được sự thật.
Daisy từ bỏ việc tranh cãi với Maxim và quyết định đi thẳng vào vấn đề.
“Dù sao thì, tôi đã nói với ngài bao nhiêu lần là phải tôn trọng đời tư của tôi rồi mà.”
“Đúng thế.”
“Vậy sao ngài vẫn cứ bám theo tôi thế? Ngài đang giám sát tôi à?”
Daisy hùng hổ chất vấn, nhưng Maxim chỉ nhướn mày đáp.
“Giám sát gì chứ. Ta bảo rồi, ta đến cầu nguyện mà.”
“Nói dối.”
“Tin hay không là quyền của Easy, nhưng phải nói cho đúng. Ta đến nhà thờ trước, còn Easy thì suýt đến muộn, đúng không?”
“M, muộn gì chứ. Không phải muộn, chỉ… chỉ đến đúng giờ thôi!”
Hắn đã nhìn thấy hết rồi mà mà. Không phải giám sát thì là gì chứ?
Đôi mắt của Daisy nheo lại.
“Ngài biết tôi hay đến đây nên mới cố tình đến sớm hơn tôi, đúng không?”
“Ta đã nói ta đến cầu nguyện mà. Chẳng qua là ta đến sớm thôi, không như ai đó.”
“Nói dối.”
“Tiếc thật đấy, quanh đây cũng chỉ có mỗi nhà thờ này thôi, xin lỗi em nhé.”
…Cũng đúng.
Nhưng dù có nghĩ thế nào, Maxim so với nhà thờ vẫn chẳng hợp nhau chút nào.
Chắc chắn hắn có ý đồ gì đó.
“Ta đã cầu nguyện để bảo vệ thứ quý giá nhất của mình đấy. Em muốn nghe chi tiết không?”
“Thôi. Ngài tưởng cứ giả vờ như thật sự cầu nguyện một cách chăm chỉ là tôi sẽ tin chắc?”
“Sao em biết ta chỉ giả vờ chăm chỉ?”
“Hả?”
“Có vẻ em không tập trung cầu nguyện mà cứ chỉ nhìn tôi chằm chằm đấy nhỉ. Hãy đặt tay lên ngực và tự hỏi xem ai mới là người chỉ giả vờ cầu nguyện đi.”
Maxim nhìn thẳng vào Daisy, kéo tay cô đặt lên ngực hắn.
Trước hành động bất ngờ của hắn, cô cứng họng. Cô cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch dưới lòng bàn tay.
“Giờ thì, giữa ta và Easy, ai mới sùng đạo hơn?”
“…”
“Ta, kẻ đã tập trung cầu nguyện, hay Easy, người cứ mải ngắm ta mà chẳng cầu nguyện được gì?”
Dù Daisy có bối rối hay cứng người thế nào đi nữa, Maxim vẫn vươn tay chạm vào chiếc dây chuyền tràng hạt trên cổ Daisy.
“Em bỏ hết mọi thứ nhưng vẫn còn giữ cái này.”
Cô vội ra ngoài nên quên tháo ra.
Đó là chuỗi tràng hạt mà hắn đã tặng cô, bên trong có hình chân dung hắn.
“Chồng thì không ưa, nhưng cái này thì lại thích à?”
[Gửi vợ ta, Daisy von Waldeck]
Cô còn nhớ tấm thiệp được gửi kèm.
[Dù em có là ai đi chăng nữa, thì đó vẫn là em mà thôi.]
[… Ta yêu em]
Và ở dòng cuối cùng của tấm thiệp.
[Chồng của em, Maxim von Waldeck.]
Tên hắn được viết một cách rõ ràng.
Như một lời đáp lại lời tỏ tình đơn phương mà cô đã nói với hắn khi hắn đang ngủ vậy.
Khi nhận món quà ấy, tim cô đã đập rộn ràng biết bao.
Bây giờ mọi chuyện đã qua rồi nhưng…
…Đúng. Thì ra là vậy.
Chuyện cũ rồi, sao cô vẫn không nỡ vứt đi mà còn giữ lại bên mình?
Daisy cảm thấy như mọi suy nghĩ của mình đều bị vạch trần nên phải nói gì đó để bào chữa.
“À, vì tôi tiếc thôi. Đồ đắt tiền mà. Mà lại là vật dùng để cầu nguyện nên không thể tùy tiện vứt bỏ được… Nên tôi giữ nó cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì đâu.”
“Vậy sao. Thật may quá.”
Maxim mỉm cười nhẹ nhõm, chỉnh lại mái tóc rối của Daisy rồi vén ra sau tai cô.
“Ta cứ tưởng em làm mất rồi chứ, hoặc như lần trước, đem cho ai đó mất rồi.”
Hắn nhắc đến lần cô đưa chuỗi tràng hạt cho Rose.
Cô tặng Rose vì muốn cô ta được sống, vì muốn làm điều gì đó cho cô ta.
Nhưng với Maxim, có lẽ hắn sẽ thấy rất thất vọng. Cô hiểu rõ điều đó.
“Thật lòng mà nói, lúc đó ta tổn thương lắm đấy.”
Maxim cụp mi mắt xuống, vẻ mặt buồn bã.
Đúng là cô đã sai. Những chuyện khác thì không biết, nhưng riêng chuyện đó, cô muốn chính thức xin lỗi hắn.
“…Dù sao thì tôi cũng có nhiều việc khác phải làm, vậy nên ngài đừng bám theo tôi nữa.”
Nhưng lời nói thốt ra lại khác với suy nghĩ trong lòng.
“Được thôi. Nhưng cái này là của em, cầm lấy đi.”
Maxim lấy từ áo ra một khẩu súng lục, đặt vào tay Daisy.
Là khẩu súng hắn đã tặng cô khi còn ở Waldeck.
“Chẳng có ý gì đâu.”
Daisy nhìn với vẻ đầy ngơ ngác, Maxim cười, khóe mắt hắn cong lên.
“Phòng khi có gã điên nào đó không kiềm được mà bám theo, em cứ việc nổ súng.”