[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 182

Chương 182
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
…Muốn nằm dài ra quá.
Vẫn còn công việc buổi tối nhưng cô cảm thấy kiệt sức như thể đã làm việc cả một ngày vậy.
Cứ thế này thì không làm được gì mất. Daisy quyết định chợp mắt một chút, rồi mới bắt đầu chuẩn bị cho công việc buổi tối.
“Cứ tưởng phải chờ đến ngạt thở luôn chứ.”
Vừa thoát khỏi bữa trưa dài như cả thiên niên kỷ với Maxim, Daisy lại bị hai hầu gái đứng chờ sẵn ngoài cửa túm lấy.
“Làm gì mà lâu thế hả?”
“Mối quan hệ gì mà thân thiết thế, Isabelle?”
Cảm giác như đồ ăn vừa nuốt xuống giờ lại muốn trào ngược lên.
Cô biết họ sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng, nhưng không ngờ vừa bước ra đã bị chặn lại ngay thế này. Daisy vội ngoảnh mặt đi để né tránh ánh mắt của họ.
“Không phải các cô đến dọn bát đĩa sao? Mau vào đi, kẻo vị khách quý đó nổi giận đấy.”
“Đừng đánh trống lảng nữa, mau khai thật đi. Giờ bát đĩa là vấn đề chắc?”
“Tôi đang tò mò muốn chết đây, cô định chuồn đi đâu? Hửm? À mà, nghe nói cô từ Antica đến, đúng không?”
Mắt họ sáng lên như những phóng viên vừa chộp được tin sốt dẻo. Họ chặn lối đi và giữ Daisy lại để cô không thể thoát ra được.
Hoá ra người khác cũng thấy lạ sao. Mà lại cùng quê nên họ tò mò cũng phải.
Phải bao biện kiểu đây?
Nghĩ đến việc phải chịu đựng những người nhiều chuyện này suốt nửa tháng nữa, đầu Daisy đau như búa bổ.
“…Quan hệ gì chứ. Chẳng có gì cả. Tôi mới gặp ngài ấy lần đầu. Chỉ đến làm việc thôi.”
“Đừng có xạo. Mấy hôm trước ngài ấy đến tiệm cô mua bó hoa đấy còn gì.”
“Ngài ấy còn bảo đừng để hoa héo rồi mang cả bình hoa đẹp đến nữa. Ngài ấy để ở đầu giường lúc ngủ mà cô không thấy sao?”
Vừa chối thì đường lui đã bị chặn ngay lập tức. Cô mải mê đến mức chẳng để ý mấy chuyện đó.
Dù sao thì họ cũng nhạy bén quá.
“Thì đúng là thế, nhưng tôi không quen ngài ấy thật mà.”
Dù Daisy cố chối bay chối biến, thì ánh mắt họ vẫn đầy vẻ nghi ngờ.
“Antica rộng lớn thế cơ mà. Tôi đâu phải quý tộc, làm sao quen được người cao quý như vậy.”
Daisy nhấn thêm một lần nữa. Hai hầu gái ngẫm nghĩ rồi quay sang nhìn nhau, nghiêng đầu.
“Không, chắc chắn là có gì đó mờ ám. Ngài ấy đã đặc biệt dặn dò phải chăm chút bữa ăn, và tự mình chọn từng món nữa.”
Sườn cừu Pháp, bánh kem tươi. Biết ngay mà.
“Chưa hết đâu. Ngài ấy còn bảo không thích xà phòng và đòi mua xà phòng hương hoa hồng nữa chứ?”
“Rồi còn mấy lần hỏi xem khi nào cô đến, mà lại mặc áo choàng tắm. Rõ là có ý đồ.”
“Đúng thế. Chúng ta chậm chân rồi. Đáng lẽ nên đến muộn hơn một chút.”
…Cứ nói là lịch trình không chính thức, vậy mà tự mình phô bày ra hết.
Daisy im lặng, hai hầu gái nhìn cô đầy mờ ám, rồi đưa ra phán đoán mới.
“Dù sao thì, Chắc là ngài ấy vừa gặp đã yêu rồi đúng không? Chẳng khác gì một người đàn ông muốn thể hiện những thứ tốt đẹp trước mặt người mình thích cả.”
“Phải đấy, cứ nhìn cô suốt thôi. Lần trước cô đến cắm hoa, chắc ngài ấy đã mê rồi.”
“Thế còn Phillip tội nghiệp thì sao? Tốn bao nhiêu công sức, cuối cùng lại bị hớt tay trên à?”
Daisy xua tay lia lịa.
“Ấy, Daisy mà ngài ấy thích là hoa cúc, không phải tôi đâu. Chẳng phải ngài ấy nói là thích đến mức mỗi bữa ăn đều cần nó sao?”
Dù cố gắng biện minh, nhưng cô vẫn không thể thuyết phục được họ, những người đã đưa ra kết luận của riêng mình.
Đôi mắt của hai người hầu gái nheo lại.
“Này, cô nói chuyện có lý chút đi. Ngài ấy đâu có nhìn hoa mà chỉ nhìn mặt cô thôi, nhìn đến mức chúng tôi cũng thấy ngại đấy.”
“Đúng thế. Khi chúng tôi vào, ngài ấy thậm chí còn chẳng thèm nhìn, mà… một người Antica lạnh lùng lại nhìn cô chằm chằm như vậy thì đủ hiểu rồi.”
Họ cười khúc khích với nhau.
Quả thật. Biện minh có ích gì đâu.
Dù cô có chối, có che đậy thế nào thì cũng không giấu nổi ánh mắt của Maxim. Chính cô cũng khó lòng làm ngơ trước ánh nhìn ấy, làm sao mà giấu được.
***
Mỗi sáng Chủ nhật, công việc đầu tiên của Daisy là tham dự buổi lễ cầu nguyện.
Ngay cả khi rời Waldeck đến một đất nước xa lạ, cô vẫn chưa bao giờ bỏ thói quen cầu nguyện hàng tuần.
Vẫn như mọi khi, Daisy ngồi xuống hàng ghế thứ ba từ cuối lên.
Cô thích một chỗ không quá nổi bật trong nhà thờ, và cứ thế, như một lời hẹn ước, cô luôn ngồi ở cùng một chỗ mỗi lần.
Cô đến đó chỉ vì muốn tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn, không quan tâm đến việc giao lưu kết bạn, nên cô luôn đến ngay trước khi buổi lễ bắt đầu và rời đi ngay khi nó kết thúc. Hôm nay cũng vậy.
‘Phù, suýt nữa thì muộn mất. Lần sau phải ra sớm hơn mới được.’
Cô đã tính toán sai thời gian khi khởi hành từ Montardi. Ngay khi Daisy ngồi xuống, vị linh mục cũng cầm kinh thánh bước lên bục giảng.
“Tuần qua mọi người có bình an không?”
…Không.
Một tuần đầy rắc rối và biến cố.
Daisy thầm trả lời thầm câu hỏi của linh mục rồi khẽ thở dài.
Cứ tưởng đã yên ổn rồi chứ.
Nhưng cuộc sống bình lặng của cô lại bị xáo trộn bởi sự xuất hiện của người chồng cũ, à không, người chồng vẫn chưa ly hôn, biến cả tuần này thành một cơn bão tố.
Cũng nhờ việc đã yêu cầu hắn quyền riêng tư, nên cô mới được đến đây dự lễ.
“Hôm nay có vẻ có thêm một người mới. Rất hân hạnh được gặp.”
Nhà thờ có quy mô nhỏ, và số người tham dự buổi lễ mỗi tuần cũng gần như cố định.
‘Người mới sao?’
Daisy tò mò nhìn theo ánh mắt mọi người.
Và cô thấy một nhân vật bất ngờ đến không thể tin nổi.
Người chẳng hợp chút nào với nhà thờ lại đang ở đây.
Maxim von Waldeck.
‘Chúa ơi…’
Sợ sẽ chạm mắt với hắn, Daisy vội vàng cúi đầu xuống.
‘Sao mình lại phải trốn chứ? Có làm gì sai đâu. Không cần thiết phải làm vậy.’
Daisy tự trách về hành động theo thói quen của mình.
‘Nhưng… ngài ấy làm gì ở đây vậy chứ?’
Cô nhớ rõ những gì Maxim từng nói khi tranh luận về đức tin trong chuyến dã ngoại.
“Ta không tin vào Chúa. Vì ta chưa bao giờ thấy ông ta đứng về phía ta cả.”
Hắn tràn đầy sự hoài nghi vô tận.
“Được rồi, không sao cả. Dù sao ta cũng không cần ông ta.”
Hắn thậm chí còn không ngần ngại xúc phạm thần thánh trước mặt một người sùng đạo như vợ mình.
Không chỉ có vậy.
“Mẹ kiếp, Chúa ơi.”
Nghĩ đến những lời thô tục của hắn khi hôn cô kèm theo những câu cảm thán đầy bất kính…
“Cảm ơn Chúa đã ban cho chúng con lương thực ngày hôm nay.”
Rồi khi nghĩ lại lương thực mà hắn đã dùng thay bữa ăn trên tấm thảm, cô cảm thấy choáng váng.
“Ta xin lỗi, ta sẽ không dám coi người vợ xinh đẹp và thiêng liêng của ta, Daisy von Valdek, là đối tượng cho lời cầu nguyện trước bữa ăn nữa.”
Hắn có xin lỗi, nhưng.
“Mặc dù em ấy có, hừm, đôi môi ngọt ngào và phần dưới đầy sữa và mật ong.”
Đồ điên. Hắn đúng là đồ điên. Sau lời xin lỗi, hắn lại xúc phạm thần linh ngay lập tức, đúng là không thể cứu vãn nổi.
Thật khó tin khi một người hợp với địa ngục hơn là thiên đường, với ác quỷ hơn là thiên thần, lại xuất hiện ở đây.
Ha…
Chỉ cần sự hiện diện Maxim ở đây thôi đã khiến cô đỏ mặt như vừa bị vạch trần điểm yếu của mình vậy.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy như đang phạm tội rồi, cô muốn ngay lập tức cầu nguyện sám hối… Cô cảm thấy như muốn phát điên, nắm chặt tràng hạt và chắp hai tay lại.
“Xin mọi người hãy chào mừng người mới bằng một tràng pháo tay.”
Rào rào rào rào rào-!
Theo lời linh mục, các tín đồ tụ tập trong nhà thờ bắt đầu vỗ tay nồng nhiệt về phía Maxim.
‘Sao tự nhiên lại thế này? Hồi tôi đến đâu có vậy chứ…!’
Tuy chỉ là một nhà thờ nhỏ nhưng cô rất thích nơi này vì sẽ không có mấy ai để ý đến cô.
Lần đầu cô thấy nơi này lại ấm áp và nồng nhiệt đến vậy.
Mà này. Đây là lịch trình riêng tư mà lại không có vệ sĩ, lại còn được chú ý đến vậy thì có sao không? Hắn là vua của một quốc gia mà.
Những tín đồ ngây thơ ở Marseri chắc chắn không hề biết rằng người mới đến hôm nay là vị vua của Antica. Cô cảm thấy đầu mình trở nên đau nhức.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt cô chạm phải Maxim, hắn đang nhẹ nhàng cúi đầu chào xung quanh như đáp lại lời chào mừng.
Hắn không nói, chỉ mấp máy môi với Daisy.
…Em đến rồi à, Easy?
Maxim đã nhận ra cô. Cứ như thể việc gặp nhau ở đây là điều hiển nhiên vậy.
Tại sao?
Tại sao? Hắn mấp máy tiếp.
Vỗ tay.
Hắn đang nói gì vậy?
Không thể hiểu ngay, Daisy nhíu mày.
Hắn vỗ tay nhẹ, nghiêng đầu sang.
Tại sao… em không vỗ tay?
Tại sao không vỗ tay…?
Vỗ cái gì cơ chứ!
Daisy cúi đầu né tránh, sợ rằng mọi người sẽ nhận ra mối quan hệ của cô và Maxim.