[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 18
Chương 18
Edit: Agnes
———
Chỉ cần nhìn cũng đủ thấy đây là một tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Daisy run rẩy giữ chặt khẩu súng lục, giọng nói lắp bắp vang lên.
“Ngài… ngài nói là không làm gì mà.”
“Ta không làm. Đã hứa với em rồi mà.”
“Nhưng… sao ngài lại không mặc gì hết?”
“À, cái này à.”
Hắn cười ngượng ngùng khi cô gặng hỏi.
“Ta thường không mặc gì khi ngủ. Gọi là thói quen đi.”
“Ngài nói là ngủ… mà không mặc gì sao?”
“Ừ, mặc đồ khi ngủ khiến ta thấy khó chịu.”
Nói cách khác, bây giờ hắn hoàn toàn khỏa thân, không cả mặc đồ lót?
Mặt cô lập tức tái nhợt không còn giọt máu.
“Dù vậy… bây giờ ngài không phải ngủ một mình. Ngài… ngài cũng nên mặc gì đó chứ?”
“Sao chứ? Chỉ cần không làm gì là được thôi mà?”
“Vì em thấy bất tiện khi ngủ chung với ngài.”
“Vậy sao. Nhưng ta cũng chẳng biết làm thế nào. Ta vừa vào thẳng phòng này nên chẳng mang theo thứ gì cả.”
Đúng vậy. Hắn vừa trở về sau chuyến đi và vào thẳng căn phòng này, nên không có quần áo để thay cũng là điều dễ hiểu. Đây vốn là phòng riêng của Daisy.
Dù hiểu được lý do, nhưng việc hắn định nằm cạnh cô trong tình trạng hoàn toàn khỏa thân thì thật khó mà chấp nhận nổi.
“Thực ra ta cũng nghĩ chẳng cần phải mặc gì cả.”
“…”
Đó chỉ là mong muốn của hắn thôi. Cô thậm chí không muốn đáp lại câu đó.
“Em còn làm gì ở đó vậy, chẳng lẽ không buồn ngủ à?”
Không rõ hắn có hiểu tâm trạng rối bời của cô hay không, Maxim lại giục cô đi ngủ.
“Ta thì buồn ngủ lắm rồi. Nhưng em cứ đứng đó thế này, làm ta không thể nào ngủ được.”
“…”
“Ta phải đến bế em lên giường sao?”
“Đ-đợi đã…! Em tự lên!”
Định để lộ cái thân trần trụi ấy ra thêm bao nhiêu nữa đây.
Ngay khi hắn vừa nhấc người khỏi giường, Daisy đã hoảng hốt lao vội đến đứng chắn trước giường.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi đến tái mặt của cô, Maxim bật cười, trông rõ ràng là thích thú đến chết đi được.
Đồ khốn nạn, rõ ràng hắn cố tình làm thế.
Daisy tức điên, đôi mày khẽ cau lại đầy khó chịu.
Cô đứng thẳng trước giường, khựng lại một chút.
Chỉ cần lên giường nằm thôi cũng khiến cô cảm giác như đang tự đưa mình vào bẫy.
Chưa kể đến…
Nhìn gần, phần thân trên của Maxim trông còn gây choáng hơn. Đường cổ dài thanh thoát, xương quai xanh thẳng tắp, bờ vai rộng rắn chắc hạ xuống vuông góc, cùng khuôn ngực vạm vỡ làm cô liên tưởng đến một bức tượng điêu khắc nghệ thuật trưng bày trong viện bảo tàng.
“Trời tối vậy thì em thấy gì được? Lại gần mà nhìn cho rõ đi.”
“Không, em có nhìn gì đâu!”
“Cái gì cơ?”
“…”
Rõ ràng hắn đang rất thích thú với việc trêu chọc cô. Nếu cứ tiếp tục đối đáp, Daisy chỉ càng bị cuốn vào trò đùa của hắn. Tốt hơn hết là nên đổi chủ đề ngay lập tức.
“Ngài Maxim này…”
“Ừm, em Daisy?”
“Ngài đã từng nói trong mối quan hệ vợ chồng, sự nhường nhịn và điều chỉnh ý kiến là rất quan trọng, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì bây giờ em muốn đề nghị điều chỉnh. Em sẽ lên giường ngủ, nhưng xin ngài làm ơn mặc áo choàng tắm vào.”
Giọng điệu dứt khoát của cô khiến ánh mắt Maxim hơi mở to.
“Nếu em thực sự cảm thấy khó chịu, thì được thôi.”
Hắn điên rồi sao! Hắn định làm mà không hề báo trước! Khi Maxim lật chăn và đứng dậy, Daisy hoảng hốt quay người đi ngay lập tức.
Tiếng sột soạt của vải vóc lướt qua vang lên rõ ràng bên tai cô.
“Xong rồi đây.”
Thực lòng mà nói, Daisy không dám tin tưởng lắm. Cô hé mắt nhìn qua vai một cách dè dặt, và trong tầm nhìn hơi mờ, cô thấy Maxim đang ngồi trên giường, khoác chiếc áo choàng tắm.
Nhưng… cảm giác này là sao nhỉ?
Dường như vẫn còn điều gì đó cần phải xác nhận.
“Ngài có mặc… đồ lót không?”
“Cái đó thì bỏ qua đi. Ta thấy khó chịu.”
“…Maxim.”
“Ta cũng không mặc từ trước rồi mà. Giờ em nhắc lại làm gì chứ.”
“…”
Dù có là vợ chồng đi nữa, người đàn ông này thật chẳng biết thế nào là xấu hổ.
“Ta đã nhượng bộ mặc áo choàng, nên em cũng nhượng bộ chút đi.”
Đến lời cũng chẳng buồn nói. Đôi mắt Daisy híp lại đầy nghi hoặc.
“Vậy thì ngài nhớ kéo áo thật chặt đừng để lộ gì cả, và nhớ rằng ranh giới là giữa giường. Tuyệt đối không được vượt qua.”
“Ta không dám chắc, nhưng… được thôi.”
“…”
“Đùa thôi. Ta sẽ giữ lời hứa. Em mau ngủ đi.”
“Nếu không giữ lời, em bắn ngài cũng không sao chứ?”
“Cứ làm đi.”
Hắn đã hứa sẽ giữ lời, chắc cũng không có chuyện gì đâu.
Daisy, dù vẫn còn chút do dự, cũng đành miễn cưỡng chui vào chăn, chuẩn bị nằm xuống. Nhưng ngay lúc đó, cô chợt nhớ ra mình đã quên cầu nguyện.
Dù có mệt đến đâu, cũng không được bỏ qua việc này. Cô đã hứa với sơ Sophia rằng sẽ không bao giờ quên cầu nguyện sáng tối.
Đặc biệt là trong những lúc phải đối mặt với gian nan thử thách như thế này, niềm tin vào đức tin là thứ duy nhất có thể giúp cô vượt qua.
Daisy ngồi thẳng lưng, dựa vào đầu giường giống như Maxim, rồi lấy chuỗi tràng hạt từ trên bàn cạnh giường. Cô đặt hai tay chắp lại một cách trang nghiêm.
‘Lạy Chúa, con cảm tạ Ngài vì đã ban cho con một ngày ý nghĩa.’
Lời cầu nguyện vẫn như mọi khi, bắt đầu bằng sự biết ơn. Sau đó, cô không quên cầu xin sự tha thứ cho những linh hồn đã khuất và hối lỗi cho những hành động sát sinh của mình.
Cuối cùng, mọi lần cô đều kết thúc bằng việc nhìn vào bức chân dung của người chồng mình, Maxim von Waldeck, rồi cầu nguyện mong hắn được lên thiên đàng…
“…”
Liệu có cần thiết phải nhìn vào bức chân dung không? Khi ngay bên cạnh cô, nguyên mẫu của bức chân dung đó đang nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.
Daisy không nhấc bức chân dung lên mà chỉ liếc nhìn khuôn mặt của hắn.
Khi ánh mắt họ giao nhau, người đàn ông trông hợp với địa ngục hơn là thiên đàng ấy nở một nụ cười đầy nguy hiểm hướng về phía cô.
‘Và cuối cùng, con cầu xin Người ban cho con sức mạnh để bảo vệ cơ thể trong sạch của mình khỏi con quỷ cuồng bạo, vô đạo và đầy dục vọng kia.’
Với lời cầu nguyện khẩn thiết nhất từ trước đến nay, Daisy kết thúc bài kinh nguyện, đặt chuỗi tràng hạt lại lên bàn cạnh giường.
Cô cố ý đút khẩu súng lục vào dưới gối, nằm đè lên đó rồi nhắm chặt mắt lại.
“Chúc ngài ngủ ngon, Maxim.”
“Nếu trong lúc ngủ em đổi ý, hãy cứ nói với ta nhé Daisy.”
“…”
“Ta lúc nào cũng sẵn sàng.”
Giọng nói trêu đùa vang lên bên tai khiến cô không thèm đáp lại, chỉ quay người nằm nghiêng sang hướng khác.
“Ngủ ngon nhé, Daisy.”
Sau lời chúc ngủ ngon, Maxim cuối cùng cũng im lặng.
Rõ ràng là rất mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu đến mức như muốn sập xuống, nhưng vì một nỗi bất an vô cớ mà cô không sao chợp mắt được.
Đêm tân hôn của Công tước và Công tước phu nhân von Waldeck kéo dài một cách đặc biệt, nhưng Maxim von Waldeck đã giữ đúng lời hứa, không chạm vào người vợ của mình.
* * *
Sáng hôm sau, Daisy nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trước mặt với đôi mắt thâm quầng.
Không khí trong phòng ăn đầy căng thẳng.
“Cô vẫn còn ngái ngủ nhỉ.”
Giọng của vị Đại Công tước phu nhân đời trước đầy vẻ khó chịu, như thể mọi thứ đều không vừa ý bà.
“Xin hiểu cho, thưa thím. Vì ta mà vợ ta gần như không ngủ được.”
Maxim von Waldeck thản nhiên buông một câu khiến ai nghe cũng dễ hiểu lầm.
Ở giữa hai người họ là Daisy.
Đại Công tước phu nhân đời trước rõ ràng không hài lòng, hết lần này đến lần khác ho khan để che giấu sự bực bội. Trong khi đó, Maxim lại chỉ chăm chăm nhìn vợ mình, chẳng mấy quan tâm đến bữa sáng.
‘Chưa ăn gì mà đã cảm thấy đầy bụng rồi.’
Đúng là sự kết hợp khiến Daisy chẳng thể nào tiêu hóa nổi.
“Daisy, từ hôm qua đến giờ em có vẻ không thích món ăn. Hôm nay cũng chẳng ăn gì được à?”
“Chỉ, chỉ là… em chưa tỉnh ngủ hẳn. Để em uống chút nước trước đã.”
Đều là tại hắn cả.
Câu nói ấy đã đến cổ họng nhưng cô đành nuốt xuống. Daisy cảm thấy cổ họng khô rát, cầm ly nước uống một hơi cạn sạch.
“Thưa thím, có lẽ chúng ta cần đổi đầu bếp rồi.”
“Con lại nói điều vô lý gì thế? Matthew đã làm việc ở đây hơn 30 năm, là một bậc thầy đấy.”
“Nước tù đọng thì sẽ ôi thiu thôi. Có lẽ làm việc ở đây quá lâu khiến ông ấy mất đi sự nhạy bén.”
“Thức ăn chẳng thay đổi gì cả. Có chăng là con dâu ta quá thất thường thôi.”
“Dù sao thì Daisy không ăn được mà. Kinh nghiệm có ích gì chứ?”
“Thật tình, ta cũng không hiểu nổi. Bình thường ăn rất khỏe, tự nhiên giờ lại thế này.”
Đại Công tước phu nhân đời trước lẩm bẩm đầy bực bội, liếc nhìn Daisy với ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Dù là thất thường đi nữa thì cũng chẳng sao cả. Người làm thì phải chiều theo ý nữ chủ nhân thôi. Đúng không nào?”
Được rồi, ăn thì ăn. Cái lũ này.
Sao cứ phải bàn cãi mãi về chuyện mình ăn gì cơ chứ.
Thật sự, Daisy mệt mỏi đến mức chỉ muốn giơ cả hai tay hai chân đầu hàng.
Nhưng phải thừa nhận rằng, cô rất thích những món ăn của Matthew. Trong mọi thứ ở Waldeck, thời gian ăn uống có lẽ là điều cô yêu thích nhất.
“Không, em thấy đồ của Matthew rất ngon. Nên đừng sa thải ông ấy.”
Daisy thở dài đáp.
“Daisy thích thịt, thế mà chỉ có cá. Matthew hay ai đó, chắc chắn là đã lơ là công việc rồi.”
“Không sao đâu. Em cũng rất thích cá mà.”
Tất nhiên, cô không thích cá bằng thịt, nhưng vấn đề không phải ở món cá.
Dù sao đi nữa, cũng không thể để mất Matthew được. Ông ấy là tài sản quý giá nhất ở Waldeck này.
Daisy miễn cưỡng nhét một miếng cá vào miệng.
“Nhớ nhai chậm và kỹ, kẻo bị nghẹn đấy.”
Giọng nói nhẹ nhàng, như thể đang chăm sóc một đứa trẻ. Nhưng chính ai đã khiến cô rơi vào tình cảnh này chứ?
Đúng là không thể đáng ghét hơn được nữa.
“Maxim, con sắp lên kinh đô phải không? Chắc sẽ mất vài tuần vì có nhiều nơi cần ghé qua.”
“Vâng.”
Maxim sắp đi kinh đô sao? Lại còn mất vài tuần nữa?
Đây quả thật là một tin vui đối với Daisy, người đã không có lấy một phút giây thảnh thơi kể từ khi chồng mình trở về.
——————————
*Edit: tự nhiên ăn ngon hẳn he chị iu =)))
— Còn tiếp —