[Novel] Trận Chiến Ly Hôn! - Chương 179

Chương 179
Trans: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Sao…”
Trước cảnh tượng trần trụi đó, Daisy khó khăn lắm mới thốt ra một tiếng, rồi lại nghẹn lời.
“…Sao ngài lại cởi hết thế?”
“Ta vừa mới tắm xong mà?”
“…”
Maxim dùng khăn lau mái tóc ướt của mình, đáp lại một cách vô cùng thản nhiên. Trước mặt vợ cũ mà không biết xấu hổ, cứ thế phơi bày thân thể của mình, đến vẻ bối rối cũng không có.
Vấn đề không chỉ có vậy.
Cái kia… sao tự dưng lại dựng lên vậy?’
Cô không dám tin vào mắt mình.
Từ lúc bước ra, chỗ đó của hắn đã hơi nhô lên rồi, giờ lại vươn cao đến tận rốn.
“Em hứng thú với cơ thể ta đấy à?”
Daisy vội thu lại ánh mắt vô tình nhìn xuống của mình, cố trả lời một cách thản nhiên.
“Không. Tôi không quan tâm đâu, nên xin ngài hãy mặc áo choàng vào đi.”
“Tiếc thật. Nếu đổi ý thì cứ nói với ta bất cứ lúc nào nhé.”
Maxim tỉnh bơ khoác áo choàng lên, ngả người xuống ghế sofa. Chỗ đó vẫn chưa chịu hạ nhiệt.
“Làm gì đấy? Không phải em đến đây để làm việc à?”
“…”
“Nếu không quan tâm thì đừng để ý đến thằng nhỏ của ta nữa, mau làm việc đi.”
Cô thật sự không quan tâm mà. Cái kiểu tự tiện áp đặt rồi thản nhiên của Maxim khiến Daisy tức giận liếc mắt nhìn hắn, rồi lúi húi đặt đồ đạc xuống bàn. Dù đã cố không để ý đến, nhưng sự hiện diện quá mức to lớn kia khiến cô hoàn toàn không thể tập trung vào công việc của mình.
“Ngài cố tình lấy cớ cắm hoa để gọi tôi vào đây đúng không? Trước giờ ngài đâu quan tâm đến mấy thứ này.”
“Ừm. Có lẽ vậy.”
Maxim giả vờ làm lơ, Daisy nắm chặt chiếc kéo cắt hoa trong tay rồi nói một cách dứt khoát.
“Bệ hạ làm như vậy, tôi thật sự rất bối rối.”
“Có gì mà bối rối chứ?”
“Tôi thấy tình huống này cực kỳ không phù hợp.”
“Đừng nói vòng vo nữa. Chính xác thì cái gì không phù hợp? Nói cụ thể đi, ta sẽ giải thích đến khi em hiểu.”
Hắn đặt tay lên tay vịn ghế, chống cằm rồi nhìn cô chằm chằm.
“Tôi đã phải thấy Bệ hạ… khỏa thân.”
“Tắm thì cởi đồ cũng là chuyện bình thường thôi. Ta tắm trong phòng ta cũng là có vấn đề à?”
“Không, không phải vậy.”
Daisy trả lời một cách rõ ràng để không bị hắn dẫn dắt.
“Được rồi. Cứ cho là cởi đồ do ngài vô ý đi, nhưng việc ngài cương lên ngay trước mặt tôi thì rất có vấn đề.”
“Ừm. Tại Easy cứ nhìn chằm chằm nên ta cũng không biết phải làm sao nữa.”
“Gì chứ? Tôi đâu có…”
Oan ức quá. Cô không hề nhìn chằm chằm, mà dù có nhìn, cô cũng chẳng động vào, sao lại dựng đứng lên được chứ? Lời biện minh thật ngớ ngẩn.
“Việc chồng khoả thân hay có phản ứng trước mặt vợ mình thì không phù hợp à?”
“Vợ gì chứ? Chúng ta đã ly hôn rồi!”
“Khi nào cơ?”
Maxim hỏi ngược lại như thể đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy chuyện này. Cứ như thể hắn đã bị mất trí nhớ vậy. Thật là nực cười.
“Lá thư và giấy ly hôn, ngài không nhận được à? Thím rõ ràng đã đưa nó cho ngài rồi mà.”
“Ta nhận rồi.”
“Thế thì?”
“Ta không ký.”
“Gì cơ?”
“Lý do đơn giản thôi. Ta không đồng ý ly hôn.”
“Cái gì…”
…Hắn đang đùa à?
Ánh mắt Daisy dao động dữ dội.
“Không có chữ ký của ta, thì giấy ly hôn không có hiệu lực đâu. Easy vẫn là vợ ta, chúng ta vẫn là vợ chồng. Em hiểu chưa?”
“Vậy hai năm qua…”
“Ta đã phải mất chút thời gian mới tìm được em.”
Nghĩa là, dù cô đã rời bỏ hắn, nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi cả. Dù đổi tên thành Isabelle Trevis, cô vẫn là Daisy von Waldeck, vẫn là vợ hắn.
Nực cười thật.
“Chơi trốn tìm vui chứ?”
“…”
“Em trốn kỹ đến mức phải mất hai năm mới lôi được em về đây đấy, Isabelle Trevis à.”
“Đừng đùa cợt nữa.”
Daisy trừng mắt, ánh mắt họ chạm nhau đầy sắc bén.
“Dù Bệ hạ nghĩ thế nào thì ý muốn ly hôn của tôi vẫn không thay đổi đâu. Nếu ngài cứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ không làm việc này nữa. Vậy nhé, chào ngài.”
Cô cúi chào rồi định rời đi, nhưng bị chặn lại ở ngay cửa. Cơ thể hắn áp sát tới, hương xà phòng thoang thoảng toả ra. Là mùi hoa hồng hắn dùng khi còn ở Valdeck.
Bàn tay to lớn đè lên tay cô trên tay nắm cửa, cạch-. Cửa đóng lại trước mặt cô. Daisy bị kẹp giữa lồng ngực hắn và cánh cửa.
“Đừng đi.”
Giọng nói luôn bình tĩnh của hắn có phần run rẩy.
“Xin em.”
Thậm chí còn tha thiết.
“Ta cần em. Em có thể phỉ nhổ vào mặt ta, căm ghét ta thế nào cũng được. Chỉ cần em ở bên ta là đủ rồi.”
Hai năm trước, Maxim cũng đã từng van xin cô ở lại.
“Nếu không làm vậy, em sẽ lại bỏ ta mà đi. Ta không quan tâm đến Reilly… Nhưng ta… không thể sống thiếu em được. Còn em… sao cứ nhìn ta là…”
Hắn cũng từng khóc.
Thấy người mình yêu sụp đổ, Daisy cũng vô cùng đau đớn.
Dù đã hai năm trôi qua, nhưng những ký ức ấy vẫn sống động như mới vừa hôm qua, lồng ngực cô vẫn đau nhói.
Họ đã chia tay như thế nào cơ chứ. Bây giờ cô không thể yếu lòng được.
Daisy nhắm nghiền mắt rồi mở ra.
“Tôi sẽ đi. Chúc ngài sống tốt.”
Cô để lại lời tạm biệt cuối cùng rồi định mở cửa ra, nhưng trong chớp mắt cơ thể cô bị lật ngược, ầm-! Cùng với tiếng động lớn, lưng cô chạm vào cánh cửa.
“Đừng đi, ta đã nói là đừng đi mà!”
Có lẽ không kiềm chế được bản thân, Maxim vô thức lớn tiếng, rồi hắn dùng tay xoa mặt để lấy lại bình tĩnh. Nhưng ánh mắt Daisy vẫn không hề dao động.
“Ta đã định tỏ ra hối lỗi, nhưng Easy lại chẳng cho ta cơ hội.”
“Tôi biết ngài vẫn không thay đổi. Và sẽ mãi mãi không thay đổi. Xin ngài cứ sống như vậy cả đời đi.”
“Đúng vậy. Ta không nghĩ mình đã sai. Nếu được quay lại lúc đó, ta vẫn sẽ đưa ra lựa chọn giống hệt như vậy để cứu Easy.”
Chắc chắn rồi. Maxim sẽ làm mọi thứ vì gia đình mình. Cô biết rõ hắn là người như thế nào.
“Em nghĩ ta làm chuyện này dễ dàng lắm sao? Nếu em muốn, ta sẽ quỳ xuống van xin em đến mức tay chân rụng rời luôn được không? Hay là quỳ xuống luôn ở đây?”
“Dù ngài có làm gì đi chăng nữa, tôi cũng không quan tâm đâu. Tôi từng cầu xin Bệ hạ giữ tôi ở lại à?”
Daisy nhíu mày, hỏi ngược lại.
“Bệ hạ đã ép tôi đến đây, không phải là do tôi muốn. Tôi thà chết cũng không muốn đến. Vì biết rằng ngài sẽ thế này.”
“Em đã bảo đừng tìm đến những chỗ riêng tư mà, nên ta mới gọi em đến đây. Là em muốn như thế mà.”
“Đừng ngụy biện nữa.”
“Ta biết là mình đang ngụy biện, nhưng không làm vậy thì em sẽ không chịu gặp ta.”
“Tại sao tôi phải gặp Bệ hạ chứ? Giữa chúng ta đã kết thúc rồi.”
“Không, vẫn chưa kết thúc đâu.”
Maxim phủ nhận.
“Vì ta vẫn yêu em.”
Cô biết.
“Vì không có em, ta không thể sống nổi.”
Cô cũng biết.
“Em vẫn yêu ta mà, đúng không, Easy?”
Maxim van nài.
Cô không thể phủ nhận tình cảm vẫn còn hướng về hắn của mình. Họ chia tay không phải vì hết yêu. Điều đó hiển nhiên.
Nhưng liệu thừa nhận điều đó có phải là việc đúng đắn không? Đó là một mối nhân duyên sai lầm, đầy rẫy những dối trá. Trong đó cô đã mất đi người quan trọng, chỉ còn lại những vết thương và yêu hận lẫn lộn.
Thời gian trôi qua, hắn không thay đổi, và cô cũng thế. Quay trở về bên hắn trong tình cảnh này, họ sẽ lại đi đến kết cục tương tự.
“…Không. Tôi…”
Nếu tình yêu là nguyên nhân của trò trốn tìm dai dẳng này, thì người có thể dừng lại, người có thể nói dối để dừng lại, thì phải dừng lại thôi. Dù phải nói dối cũng không sao.
Mối quan hệ bắt đầu bằng sự dối trá, nếu phải kết thúc bằng dối trá, cô cũng sẵn sàng làm.
“Tôi không còn yêu Bệ hạ nữa.”
Nghe cô nói không còn yêu hắn, đôi mắt Maxim ánh lên nỗi trống rỗng, và Daisy chọn cách phớt lờ nó.
“Tôi ghét ngài nên đã bỏ trốn, giấy tờ thế nào cũng không quan trọng. Ngài cứ việc giữ lấy cái tờ giấy ly hôn chưa ký đó mà sống cả đời đi. Tôi chán ghét ngài, tôi không muốn ở bên cạnh ngài nữa. Chỉ vậy thôi.”
“Được. Nếu không phải yêu, thì thương hại cũng được.”
“Cái gì cơ?”
“Như việc bố thí kẻ ăn mày, em hãy cứ thương hại ta đi. Easy giỏi chuyện đó mà.”
“Thật ngớ ngẩn…”
“Ta yêu em, ta không thể nào sống nổi mà không có em được. Một kẻ đáng thương, thảm hại như ta… chỉ cần em ở bên là đủ rồi.”
“Ngài biết mà… những chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Trước giọng điệu thuyết phục của cô, ánh mắt Maxim trầm xuống.
“…Max à.”
Maxim khẽ thở dài, như trút bỏ một hơi thở kìm nén, rồi nói thêm với giọng dịu dàng hơn.
“Không phải Bệ hạ. Tôi phải gọi ngài là Max. Như vậy ngài mới nghe lời tôi chứ. Đúng không?”
Ánh mắt Maxim nhìn Daisy vẫn kiên định như cái cách hắn khăng khăng đòi cô gọi hắn là ‘Max’.
“…Được rồi. Max à.”
Daisy nhìn thẳng vào hắn.
“Tôi trở nên bất hạnh khi ở bên ngài. Và giữ một người bất hạnh ở bên mình, ngài cũng sẽ chỉ đau khổ thôi. Nếu còn yêu tôi, xin hãy để tôi đi.”
“Được rồi. Vậy thì trốn đi.”
Maxim trả lời một cách ngoan ngoãn.
“Ta sẽ tìm ra em bằng mọi giá. Chúng ta sẽ chơi trò trốn tìm cả đời mà không chán. Đó là điều em muốn sao?”
“Không.”
“Easy đã đơn phương thông báo rồi bỏ đi, có lẽ vì vậy ta cảm thấy rất khó chấp nhận. Vậy em chọn đi. Sống bị ta đuổi theo đến chết, hay là dù ghét bỏ, khó chịu nhưng hãy đối mặt với ta để cùng nhau kết thúc.”
“Kết thúc thế nào?”
“Ta đề nghị một điều cuối cùng. Ta sẽ ở đây đúng hai tuần. Trong thời gian đó, xin em đừng tránh mặt ta, hãy cho ta cơ hội. Ít nhất là hãy cho ta thời gian để chấp nhận mối quan hệ này sẽ kết thúc.”
Việc cô đơn phương tuyên bố ly hôn hai năm trước là điều không thể phủ nhận.
Vậy nên cô hoàn toàn hiểu việc hắn vẫn còn vương vấn.
“Nếu sau đó tâm ý của Easy không đổi… ta sẽ ký giấy ly hôn và thả em đi.”
Hai tuần. Vừa đúng thời gian cô phải làm việc.
“Ta hứa.”
Đó không phải là lời nói dối, mà là sự chân thành. Maxim von Waldeck là người luôn giữ lời hứa, và hắn tin rằng trong vòng hai tuần, hắn có thể lay chuyển được trái tim của vợ mình.
Huhu dnay k up trn nx ạ